Ẩn Tình Tư

Chương 22

Nói xong, lại hối hận bản thân nói năng hàm hồ. Giải thích xong ngược lại

"Không cho cười." Ta trừng mắt nhìn hắn, hắn cố nén cười, quay người sang chỗ khác.

Tiểu nhị đảo mắt, cười nói: "Không sao không sao, còn hai phòng thượng hạng nữa, tiểu nhân sẽ dẫn hai vị đi ngay. Hai vị là khách phương xa, bây giờ thời gian còn sớm, có thể vào thành xem lễ hội đèn l*иg. Hội đèn l*иg Nguyên Tiêu của chúng ta phải qua rằm tháng giêng mới dỡ bỏ."

"Không cần đâu, chúng ta..." Ta còn chưa nói xong, Tống Bá Xuyên đã lên tiếng, "Đa tạ, chúng ta ăn cơm xong sẽ đi."

Ta kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn nhướng mày, "Nghe nói hội đèn l*иg ở đây rất nổi tiếng, hơn nữa còn có không ít loại rượu địa phương có thể nếm thử."

Ta lập tức hứng thú.

Nhưng khi đến hội đèn l*иg, mới phát hiện căn bản không có quầy rượu nào, Tống Bá Xuyên thản nhiên giải thích: "Ồ, chắc là dỡ bỏ rồi."

Ta im lặng không nói.

"Muốn thả đèn hoa đăng không?" Tống Bá Xuyên hỏi ta.

Ta lắc đầu, "Thôi bỏ đi, tùy tiện đi dạo một chút là được rồi."

Nhưng cuối cùng vẫn cùng hắn đi thả đèn hoa đăng, ta không biết hắn ước nguyện điều gì trên đèn hoa đăng, ta chỉ thuận tay viết một câu, "Nguyện cầu Tống đại nhân bình an khỏe mạnh, vạn sự như ý."

Nịnh nọt người ta phải chu toàn mọi mặt.

"Viết gì vậy?" Hắn hỏi ta.

Ta vội vàng múc nước, đẩy đèn hoa đăng đi.

Hắn khẽ cười, nói gì đó mà ta không nghe rõ.

Sáng sớm hôm sau ta đã dậy, mượn bếp nấu cháo thuốc bổ cho hắn. Thật ra cũng không phải ta hiền lành chu đáo như vậy, chủ yếu là khó khăn lắm mới có cơ hội đi cùng hắn, ta phải nắm chặt thời gian nịnh nọt hắn nhiều hơn.

"Đại nhân, dậy chưa ạ?"

Hắn đáp một tiếng, ta đẩy cửa bước vào, đặt bát cháo lên bàn, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy một chiếc đèn hoa đăng, ta ồ lên một tiếng, còn chưa kịp hỏi, hắn đã cầm đèn hoa đăng đặt lên chỗ để hành lý.

"Chiếc đèn đó..." Ta hỏi hắn, hắn mặt không chút thay đổi ngồi xuống, lạnh nhạt nói, "Hôm nay ngươi tự mình về đi, ta phải nhanh chóng về kinh."

Ta không dám hỏi nữa, "Ồ, vậy ngài chú ý thân thể."

Chỉ là chiếc đèn đó, trông rất quen mắt.

Trở về kinh thành, thời tiết dần ấm áp, qua một thời gian, Tát Nguyên Nương sinh con.

Ngày đầy tháng của đứa bé, Tiêu phủ mở tiệc chiêu đãi khách khứa, Tát Nguyên Nương đưa thϊếp mời cho ta, ta coi như không thấy, mới không đến cửa tự chuốc lấy nhục.

Nghe nói Tiêu phủ khách khứa nườm nượp, náo nhiệt như chợ.

Ta không khỏi nhớ lại, nửa năm sau khi phụ mẫu qua đời, trong nhà và tửu trang đều rối ren, hai chúng ta không có tiền, cũng không có ai giúp đỡ, thường xuyên bữa đói bữa no.

Cho nên thường xuyên đến nghĩa địa, trộm đồ cúng của người khác.

Chúng ta cũng thường xuyên bị người ta đuổi đánh, Tiêu Nhung che chở ta phía sau, mặc cho bọn họ đánh đập hắn.

"Tiêu Nhung, ngươi nhất định đã toại nguyện, rất hạnh phúc rồi nhỉ?"

"Nói gì vậy?" Tống Bá Xuyên không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước quầy.

Ta giật mình, sau đó cười nói: "Hôm nay đại nhân rảnh rỗi sao? Ăn cơm tối chưa?"