Mộng Thần Ký: Thiên Nguyên

Chương 4: Nói chuyện (2)

Lam lẳng lặng nhìn người này như điên cuồng liệt kê những điểm tốt của người kia, trong lòng dần dần dâng lên một tia không thoải mái, không kiềm được chửi trong lòng.

Fuck! Thằng này là yêu quái chứ có phải người cho cam.

“Đẹp trai, năng lực, ấm áp, ngoại trừ tình trường dày đặc ra thì mọi thứ đều chứng tỏ hắn ta là người sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy. Những người yêu cũ của hắn cũng nói tốt cho hắn, chia tay cũng do những lý do khách quan chứ không phải lạnh nhạt phản bội.”

Lam thoáng điều chỉnh tâm tình rồi đọc lại những gì người kia nhắn, sự không thoải mái dần chuyển sang sự nghi hoặc, cuối cùng là hoang đường.

“ Nghe, khá hoàn hảo nhỉ?”

Lam nhắn tới. Người kia cũng nhanh chóng tiếp lời.

“ Đúng, hoàn hảo, hoàn hảo đến độ không có gì để chê bai hay xét nét. Ông biết điều này có nghĩ là gì không?”

Lam trầm mặc nhìn chằm chằm vào màn hình, miệng mấp máy ba từ, không an toàn.

“Không an toàn.”

Lam thở dài một hơi, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu nói: nhân chi sơ, tính bản ác. Câu này có thể giải rằng người vốn vì ác, biết ác làm tốt, hiểu ác nên hành thiện. Nhưng chung quy ác là ác, không cách nào thống nhất, không cách nào hoàn mĩ được.

“ Vì vậy nên tôi đã nhờ các mối quan hệ của mình tìm hiểu kỹ hơn. Cuối cùng, trong đám người yêu cũ của hắn, tôi đã tìm thấy một số thứ.”

“ Thứ gì?”

“ Những người yêu cũ này, vốn không thực sự là người yêu cũ của hắn. Mặc dù không hiểu sao họ đều khẳng định đã từng yêu nhưng dựa vào thời gian thì mỗi người thực chất chỉ “yêu” hắn đúng một tháng.”

Lam đột nhiên có suy nghĩ không biết hút thuốc đúng cmn là một thiệt thòi. Nếu hắn biết hút thuốc thì lúc này đã có thể lợi dụng làn khói mê của thuốc lá làm cho tỉnh táo chứ không phải liếm liếm môi đến khô cổ họng như thế này.

“ Tìm hiểu kỹ hơn một chút, tôi đã thực sự tìm được một người yêu của hắn. Chẳng qua thân phận cùng ký ức của người này có chút chênh lệch.”

Chuyện này có vẻ càng thú vị rồi đây, Lam thoáng nghĩ. Chẳng qua đoạn này có một thứ phi logic nha.

“ Những thứ này ông tìm hiểu được trong một ngày ấy hả? Ghê đấy!”

Lam cười nhắn. Người bên kia bỗng im bặt, khoảng ba bốn phút sau mới trả lời.

“ Một ngày? Chúng ta một tuần không nói chuyện với nhau rồi. Đâu ra một ngày thế?”

Hả?

Nụ cười trên môi Lam thoáng tắt. Hắn ngơ ngác nhìn xuống góc phải màn hình, tâm tình dần hỗn loạn.

9:38 PM

6/17/2024

“ Chuyện này…”

Nếu hắn nhớ không nhầm, hôm nay hẳn là ngày 10/6 chứ, làm thế quái nào lại xuyên đến tận một tuần sau. Cái này không logic. Cái này không khoa học. Cái này… Hắn vội vàng với tay lấy điện thoại kiểm tra lần nữa. Sau khi thấy rõ màn hình, hắn mới bần thần ngồi sụp xuống, ánh mắt mơ màng nhìn về phía cửa.

Hèn chi Nguyên nói đi công tác một tuần nhưng tối nay đã có mặt ở nhà hắn. Hèn chi tin nhắn gửi tới cả trăm tin. Hèn chi đối với một số drama trên mạng hắn cảm thấy cực kỳ tối cổ. Nhưng đây là chuyện gì? Một tuần qua hắn như thế nào… Lam đột nhiên nhớ tới gì đó, nhanh chóng lấy điện thoại mở camera ra. Hình ảnh một tuần trước được hắn phóng nhanh đi, nhanh đến độ khuôn mặt hắn từ ngơ ngác dần chuyển sang khó hiểu.

“ Ngủ?”

Lam lẩm bẩm, ánh mắt lộ ra vẻ hoang đường. Phải, ngủ. Hắn ngủ, ngủ những một tuần. Cho dù chuột bọ bò lên người, cho dù người gọi điện thoại reo thì hắn vẫn không cử động hay xê dịch lấy một chút. Phảng phất dù cả thế giới sụp đổ cũng không khiến thứ trong video tỉnh dậy vậy.

Ting.

Ánh mắt hắn hướng xuống dưới, đã thấy một đầu tin nhắn hiện lên.

“ Ông ổn chứ?”

“ Không có gì, ông nói tiếp đi.”

Lam hít sâu một hơi, cố gắng ngăn cản những chộn rộn trong lòng. Việc cấp bách hiện giờ là phải cứu vãn được kế hoạch, khiến nó có một kết cục hoàn chỉnh. Mặc dù không biết nguyên nhân gì khiến hắn ngủ say như vậy nhưng rõ ràng chuyện này có lẽ liên quan đến việc tâm tình của hắn đang xuống dốc. Muốn giải quyết, phải tạm thời phải ổn định lại người bên kia để kế hoạch diễn ra theo hướng hắn đã định.

Nhưng tại sao lại là do tâm tình xuống dốc?

Một giọng gió thổi thoáng vang lên bên tai. Ánh mắt Lam chợt rơi vào mơ màng, chẳng qua chút mơ màng này nhanh chóng bị tin nhắn tới làm xao nhãng.

“ Người này trên hồ sơ là một doanh nhân bên thời trang. Vốn điều lệ công ty của cô ta vào ba năm trước đã hơn ba trăm tỷ nhưng sau đó cô ta chuyển giao toàn bộ cổ phần cho một người bí ẩn rồi biến mất. Điều đáng suy nghĩ là không có ai nghĩ đến việc cô ta mất tích cho đến khi có người hỏi tới nhưng lại thờ ơ và quên đi trong một khoảng thời gian ngắn.

May mắn hồ sơ lưu trữ không phải con người cho nên chỉ sau vài ngày, tôi đã tìm được cô ta dưới chân cầu Bình La nhưng là với thân phận của một người vô gia cư. Nếu không phải xét nghiệm ADN chứng tỏ cô ta là người tôi cần tìm thì tôi cũng không tưởng tượng được người một thời quát tháo thương trường lại trốn chui trốn lủi ở chỗ này.”

“ Tên cô ta là gì?”

Lam đột nhiên ngắt lời. Người bên kia hơi chững lại rồi đánh ra hàng chữ.

“ Lê Hồng Thảo Tiên.”

Lam nhanh chóng tìm kiếm thông tin người này trên mạng. Quả thực có một người như vậy, chẳng qua dựa trên những gì trên này ghi chép, cô ta là ái nữ của một đại gia thời trang người Philipin. Ba năm trước, công ty của ả vướng vào đại dịch nên phá sản chứ không phải chuyển giao cho người khác và ả ta cũng không mất tích mà theo cha định cư ở Phi.

Người này… đang nói dối?

“ Tìm kiếm như thế nào rồi?”

Màn hình đột nhiên xuất hiện tin nhắn. Lam cũng thu hồi tâm tình mà thản nhiên trở lại. Nếu người này muốn đùa vui thì hắn cũng theo vui đùa vậy. Nghĩ đoạn, hắn chậm rãi gõ từng chữ.

“Có chút chênh lệch.”

“Vậy hãy so sánh thông tin của cô ta ba năm gần đây với ba năm về trước, bạn sẽ thấy khác đấy.”

Lam chần chừ một chút rồi làm theo. Từng hàng thông tin dày đặc xuất hiện khiến hắn không thể không cẩn thận đọc kỹ từng trang, người kia cũng yên lặng chờ đợi. Cho đến khi đồng hồ điểm một giờ rưỡi giờ sáng, hắn mới dừng lại mà xoa xoa hai bên thái dương đang buốt lên từng trận một rồi nghi hoặc nhắn.

“Tại sao lại vậy?”

“Tôi cũng muốn biết.”

Có vẻ ngày càng thú vị rồi đây, Lam liếm liếm môi nghĩ thầm. Mặc dù không rõ ràng thực hư ra sao nhưng rõ ràng chuyện này đang xảy ra theo chiều hướng tốt. Chỉ cần “người hoàn hảo” kia không còn hoàn hảo nữa thì hắn sẽ có rất nhiều cách điều chỉnh khiến kế hoạch một lần nữa được tiến hành. Ngay khi định uống thêm một ngụm bia để thông cổ, hắn chợt phát hiện bia đã bị mình uống hết từ lâu cho nên leo xuống lấy thêm hai lon nữa, khi lên đã thấy năm sáu tin nhắn tới. Hắn nhanh chóng khui bia rồi cẩn thận đọc kỹ.

“ Điều thú vị là cô ta cũng không nhớ được chính mình là ai. Khi hỏi, cô ta chỉ khẳng định rằng bản thân từ nhỏ đã lang thang cùng cha khắp Sài Thành. Ba năm trước, cha cô ta mất vì tai nạn, cô ta được thừa hưởng một số tiền bồi thường lớn nhưng vẫn ở dưới chân cầu vì quen thuộc hoàn cảnh ở đây hơn.

Chẳng qua dù cô ta nói ngược nói xuôi như thế nào thì ADN đã án đứng cô ta. Đó còn là chưa kể đến một số thói quen chỉ dân nhà giàu mới có.”

Có chút kỳ ảo rồi nha!

Lam tháo kính xuống thở hắt một hơi rồi cảm thán một câu. Hai bên thái dương tràn ra từng cơn nhức nhối khiến tầm mắt hắn trong nhất thời nhòa đi. Cơn cồn cào trong bụng cũng được nước lấn tới, tràn ra thành từng cơn buồn nôn cùng đắng nghét. Lại nhìn bên cạnh xếp chồng tám chín lon bia, hắn bỗng nhiên có cảm giác không chân thực.

Hắn… uống lúc nào mà nhiều đến thế nhỉ?

Lam không thể không lắc lắc đầu sau đó đứng dậy dọn dẹp vỏ lon, tiện thể thanh lý mớ hỗn độn ở trong bụng. Sau đó hắn lại lọ mọ tìm ra mấy củ gừng rồi sắt lát, bỏ trong bình giữ nhiệt rồi đem lên lại trên gác. Mùi hương gừng thoang thoảng nhanh chóng lan ra khiến tâm trí hắn dần tỉnh táo. Trên màn hình lúc này cũng đã hiện vài tin nhắn ở mười phút trước.

“Kỳ ảo đúng không?

Nhưng cũng không hẳn kỳ ảo. Trong một số trường hợp nhất định, thôi miên có những thủ thuật có thể cải biến được trí nhớ cùng tâm tưởng của một người. Thuốc cũng vậy. Chẳng qua những thứ này không triệt để được như thứ tôi gặp phải mà thôi.”

Chà chà!

“Chính bởi vậy nên tôi khẳng định người này không bình thường. Thủ đoạn không bình thường, mục đích không bình thường và cả con người cũng không bình thường.

Tôi không thể để cô ấy nguy hiểm. Một chút cũng không.”

Không để cô ấy nguy hiểm? Anh định làm gì? Giết người chắt. Lam cười khẩy nhưng rồi bỗng nghĩ tới chuyện gì đó mà vội nhắn tới.

“ Ông đang ở đâu đấy?”

“Ở dưới nhà của hắn.”

Vãi nồi! Lam giật thót mình vội vàng nhắn tiếp.

“Ê ê, ở dưới nhà hắn làm gì. Ông đừng bậy bạ à, coi chừng đi tù như chơi đấy.”

“Không đi tù được! Chuyện này chỉ có trời biết đất biết, tôi biết ông biết mà thôi.”

Lam hít sâu một hơi. Khí lạnh theo khoang mũi tràn vào phổi xông lên ốc khiến hắn không kiềm được ho sặc sụa. Đây là chàng thanh niên trầm ổn và có phần nhút nhác hiền lành mà hắn nói chuyện hai tháng trời đây sao? Không nhìn ra nha! Hèn chi có người bảo không sợ kẻ hung nói nhiều, chỉ sợ kẻ hiền điên lên. Nhưng điên lên cũng cần có chừng mực chứ đâu phải như thời phong kiến muốn làm gì thì làm. Pháp tắc rừng rậm đều từ lộ liễu mà lui lại ẩn dưới vỏ bọc tư bản và toan tính mưu cầu theo pháp luật, huống chi một người bình thường. Muốn hại ai, muốn giết ai thì hãy theo luật, còn khăng khăng theo luật rừng đều sẽ bị xã hội nghiền ép thành cặn bã mà thôi. Chỉ là ngay khi Lam muốn lên tiếng, màn hình đã sáng lên từng đoạn tin nhắn.

“Yên tâm, muốn giết một người có rất nhiều cách không để lại dấu vết nào. Đáng tiếc, những cách đó đều cần thời gian rất dài để chuẩn bị. Mà thời gian càng dài, cô ấy lại càng nguy hiểm, cho nên tôi chỉ có thể tự mình động thủ.

Tất nhiên, tôi động thủ cũng có nhiều cách rất kín đáo. Như thứ trên tay tôi chẳng hạn, robots trinh sát PXT45. Dài 5,13mm, mang một đầu camera kết nối trực tiếp với mắt kính cùng một mũi độc thân kinh Venus Q109, đủ để kiến một người mất mạng trong 15s.

Đây là một trong những tác phẩn đắc ý nhất của tôi. Mặc dù nó được niêm phong trong phòng thí nghiệm nhưng chỉ cần ở lần tiếp theo kiểm tra, tôi trả lại nguyên trạng thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.”

Lam có chút hoảng hốt, vội vàng nhắn.

“Này này, bậy nha!”

“Nếu hắn là một người bình thường thì hay biết mấy. Có một số thói xấu một số bệnh vặt như bao con người khác thì tôi đã yên tâm biến mất chứ không phải nhúng tay như hiện giờ. Tất cả là do hắn sai.

Đúng, là nó sai.

Sai thì phải trả giá!”

Điên rồi!

Lam nuốt một ngụm nước bọt, miệng thật sự rất muốn chửi tục một tiếng nhưng bản năng ngăn chặn từ đó ở họng khiến đầu hắn ong lên từng hồi. Này mà là bảo vệ cái quái gì, này là yêu sinh hận thì có. Hắn cố nén sự nhức nhối trong đầu rồi nhắn tiếp.

“ Địa chỉ ông chỗ nào?”

Thề có Phật Như Lai có Chúa Jesus, thằng này mà nổ địa chỉ ra một cái là hắn báo công an gô cổ nó lại liền. Đáng tiếc, kẻ này chỉ nhắn tới một câu.

“ Yên tâm, tôi không sao. Vả lại tôi cũng không giết hắn liền đâu. Tôi giờ muốn biết hắn đang che dấu thứ gì, sau đó mới quyết định có làm hay không. Chờ tôi.”

Màn hình tối xuống chứng tỏ kẻ này đã rời đi. Lam liên tục nhắn tới nhưng màn hình chỉ hiện lên hai chữ “ đã gửi” khiến lòng hắn có chút im lặng. Đây là cái quỷ gì vậy? Đầu óc u si tứ chi phát triển đúng không?

“ Đúng là ngu mà!”

Lam hồi lâu mới biệt xuất ra một câu. Nếu người này chịu bình tĩnh, chịu nói chuyện trước với hắn thì chắc chắn hắn sẽ đề xuất ra một kế hoạch khiến kẻ mới xuất hiện biến mất hoàn toàn. Nó sẽ không rơi lại manh mối, không xuất hiện kẻ hở, nhiều khi còn bổ trợ kế hoạch chính mà hắn đề ra. Thế mà đằng này…

“ Ngu thiệt!”

Lam không chịu được mà cảm thán một lần nữa rồi nằm thẳng xuống. Sau một hồi suy nghĩ miên man, hắn lại ngồi dậy, tự rót cho mình một ly trà gừng rồi không kể nóng bỏng một hơi uống cạn. Tai nghe mới sạc được 50s cũng bị hắn lôi ra rồi bật nhạc. Từng tràn êm đềm nhanh chóng vang lên, cũng nhanh chóng nhấn chìm hắn vào sự yên bình vô cùng. Phảng phất câu chuyện kia không có xảy ra, phảng phất những ảo giác không có tồn tại, cũng phảng phất như có thứ gì che khuất đi trí nhớ khiến nghi vấn không cách nào sinh sôi được.

Thời gian cứ thế nhẹ nhàng trôi tới hai giờ khuya, màn hình lúc này mới sáng lên. Lam cũng không vội vàng mà chỉ bình tĩnh tháo tai nghe rồi ngồi dậy.

“ Cái quỷ gì thế này?”

Đập vào mắt là một hàng chữ như thế. Màn hình vẫn thể hiện người này vẫn đang soạn tin nhắn nhưng chốc chốc đứt quãng chứng tỏ người này đang cực kỳ không bình tĩnh. Hồi lâu, màn hình mới nhắn tới một câu ngắn gọn.

“ Tà đạo, nó thờ tà đạo.”

“ Vãi nồi!”

Lam không kiềm được thốt lên. Hắn vốn nghĩ người này sẽ đắc ý kể những chuyện xấu xa của người kia mà người này thấy được, ai dè lại liên quan tới một thứ kỳ quái như tà giáo tà đạo. Việt Quốc từ bao giờ có tà giáo thế? Vãi, hoang đường đến thế là cùng!

“ Tà đạo là mấy cái giáo phái tào lao nhịn năn nhịn uống bệnh không tới bệnh viện mà ăn gió uống sương ấy hả?”

Lam hỏi. Người kia ngay lập tức nhắn tới, nhưng từng hàng chữ lộn xộn cùng sai chính tả lại khiến mí mắt hắn có chút nhảy lên.

“ Không, tà đạo. Tà đạo thờ thần từ hư vô, ác độc đến cực kỳ. Nếu tôi đoán không sai, nó cung phụng Lulu, một giáng sinh của ngoại thần. Tất nhiên những thần thánh này không có thực nhưng tín đồ của chúng lại ảo tưởng có thể kêu gọi được chủ, thông qua hiến tế để chiếm được chủ ban ân.”

“ Hiến tế?”

Lam bắt được từ này, vội vàng truy vấn. Người kia cũng không thừa nước đục thả câu mà vội vàng trả lời.

“ Giống như hiến tế của người Maya vậy, dùng đầu người cùng xác thịt dâng lên thần mặt trời. Những kẻ thờ tà đạo còn kinh khủng hơn, lấy tâm trí còn cả xác thịt để hiến tế. Không được, nó tiếp cận cô ấy để hiến tế. Hèn chi những người trước của nó đều thần trí không rõ mà mất đi thân phận của mình. Nó không được sống...”

Dòng tin nhắn tới đây im bặt. Lam đột nhiên có một dự cảm chẳng lành. Ngay khi hắn định đứng dậy gọi điện thoại, một dòng chữ bỗng hiện lên, không hiểu sao lại lách ra form chữ mặc định của ứng dụng mà đổ ra từng dòng máu đỏ, sau đó cuộn thành một cái miệng lớn lổm chổm răng gầm thét về phía hắn.

“ Mày cũng ở Sài Thành.”

Lam bị tiếng gầm làm cho giật nảy mình, hốt hoảng đấm mạnh ra một cái. Chỉ thấy theo một tiếng vỡ giòn tan cùng từng tiếng xoẹt xoẹt , màn hình bất ngờ bị đấm ra một lỗ, vương trên những miếng cạnh sắt lẹm là từng tia máu đỏ tươi lóe lên trong bóng tối. Người sau chỉ thở hổn hển rút tay ra rồi ngã ngửa ra sau.

“ Cái quỷ gì…”

Lam lẩm bẩm, ánh mắt cũng nhanh chóng chìm vào bóng tối.