Sau Khi Độ Kiếp Xuyên Thành Người Ở Rể

Quyển 1 - Chương 37: Kho báu Diệp gia

Nam Cung Trần Dục thu hồi thần thức.

Hắn nhớ trong thoại bản, không có tình tiết có nhiều tu sĩ đến thế giới phàm trần. Tuy nhiên, hiện tại cốt truyện vẫn chưa bắt đầu, có thể chuyện này không liên quan đến nam chính, nên không được nhắc đến.

Bố trí xong trận pháp, Nam Cung Trần Dục lấy linh thạch ra, chỉ mất một khắc đồng hồ đã thành công dẫn khí nhập thể. Cơ thể hiện tại của hắn giống như cơ thể trước đây, đều là thiên linh căn cực phẩm. Khác biệt là, cơ thể này ngoài lôi linh căn, còn có ám linh căn.

Linh khí trong linh thạch thuộc tính vô, linh căn thuộc tính gì cũng có thể hấp thụ. Nhưng cũng chính vì là vô thuộc tính, nên người bình thường căn bản không thể dùng linh thạch để dẫn khí nhập thể.

Nam Cung Trần Dục có thể thành công dẫn khí nhập thể, là bởi vì khi ở Huyền Vũ giới, hắn vô tình có được một bộ công pháp tu luyện thần cấp, điểm lợi hại của bộ công pháp này là có thể hấp thụ bất kỳ năng lượng nào để sử dụng cho bản thân.

Đêm xuống.

"Trời khô vật ráo, cẩn thận lửa nến."

Người đánh canh vừa đi qua cổng Diệp phủ không lâu, liền thấy một bóng người lén lút đến dưới bức tường cao của Diệp phủ. Hắn ta nhẹ nhàng nhảy lên, liền vào được trong Diệp phủ.

Nhị phòng Diệp phủ.

Một tiểu viện hẻo lánh, đồ đạc trong phòng cũ kỹ, rẻ tiền, trông giống như nơi ở của hạ nhân trong phủ.

Một nam tử mười bảy, mười tám tuổi đang nằm trên giường, chính là biểu thiếu gia Trần Cường, con nhà cữu cữu của nhị phu nhân Diệp phủ.

Bất chợt, Trần Cường mở mắt.

Hắn ta cảnh giác nhìn xung quanh, nhờ ánh trăng, hắn ta mơ hồ nhìn thấy một người đang đứng bên cửa sổ.

"Ai?"

Người đứng bên cửa sổ xoay người lại.

Đối phương mặc một bộ đồ đen, lông mày rậm, mắt sáng, khi hắn ta kéo mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.

Người đến không ai khác chính là Chử Cảnh Thừa vừa rời khỏi Diệp phủ vào buổi chiều.

Trần Cường lập tức lăn xuống giường.

"Quốc sư."

"Đã dò la được vị trí kho báu của Diệp phủ chưa?" Chử Cảnh Thừa hỏi.

Trần Cường hơi cúi lưng, cúi đầu đáp: "Người bên cạnh Diệp Dập Sinh rất cảnh giác, người của ta chỉ biết hôm nay sau khi ngài rời đi, Diệp Dập Sinh đã ra khỏi phủ."

"Ngươi không thể mua chuộc người bên cạnh Diệp Dập Sinh sao?"

Chử Cảnh Thừa rất bất mãn, để tìm hiểu vị trí kho báu của Diệp phủ, hắn thậm chí đã nghĩ ra lý do, kết quả là việc lại không thành.

"Bạc trên người ta không nhiều, không thể mua chuộc được tâm phúc của Diệp Dập Sinh." Trần Cường nói với giọng điệu lúng túng.

"Muốn một người làm việc cho mình, có rất nhiều cách, không nhất thiết phải dùng bạc." Chử Cảnh Thừa cười lạnh: "Con cổ trùng trên người Diệp Hiền và Diệp Vân Trình là do ngươi hạ phải không?"

Trần Cường đang cúi đầu đột nhiên ngẩng lên.

Như thể biết hắn ta muốn nói gì, Chử Cảnh Thừa giơ tay ngăn lại: "Ngươi đừng vội phủ nhận, thủ đoạn của ta chắc ngươi cũng biết. Nếu ngươi có cách hạ cổ cho Diệp gia chủ, thì việc moi ra vị trí kho báu của Diệp phủ, đối với ngươi mà nói chắc cũng không phải chuyện gì khó khăn."

Cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống, Trần Cường vội vàng nói: "Theo tin tức mà ta có được, người biết vị trí kho báu của Diệp phủ chỉ có Diệp Dập Sinh."

"Thôi được." Chử Cảnh Thừa lấy ra một xấp ngân phiếu đưa cho Trần Cường: "Nghĩ cách tìm ra vị trí kho báu của Diệp phủ càng sớm càng tốt."

"Vâng." Trần Cường nhận lấy ngân phiếu.

Cửa sổ bị gió thổi lay động vài cái, Chử Cảnh Thừa đã biến mất khỏi căn phòng.

Trần Cường đóng cửa sổ lại, giấu ngân phiếu vào một tấm ván sàn, sau đó mới lên giường ngủ. Chử Cảnh Thừa vẫn luôn dùng thần thức quan sát hắn ta, thấy hắn ta ngủ say, mới thu hồi thần thức.

Trần Cường đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt, từ khóe miệng nhếch lên của hắn ta có thể thấy tâm trạng hắn ta lúc này rất vui vẻ.

Từ nhỏ, hắn ta đã có giác quan nhạy bén, vừa rồi quốc sư tuy nhìn như đã rời đi, nhưng hắn ta lại cảm nhận được một ánh mắt như hình với bóng.

Cho đến vừa rồi, cảm giác bị theo dõi đó mới biến mất.

Thực ra hôm nay hắn ta đã biết đại khái vị trí kho báu của Diệp phủ. Không nói cho Chử Cảnh Thừa biết, đương nhiên là vì hắn ta rất muốn biết thứ mà quốc sư phải tốn nhiều công sức như vậy mới có được là gì.

Chử Cảnh Thừa là tu sĩ, tự tin rằng Trần Cường - một người phàm trần - không dám lừa mình, liền bỏ lỡ cơ hội tự mình mở kho báu của Diệp phủ.