Sau Khi Độ Kiếp Xuyên Thành Người Ở Rể

Quyển 1 - Chương 9: Hay cho một liên hoàn kế

Tiểu tư trong phủ nghe thấy động tĩnh, mở cửa ra, vừa nhìn thấy Nam Cung Tô Hạo cầm đại đao, bộ dạng muốn gϊếŧ người, sợ đến mức vội vàng đóng cửa lại.

Chỉ nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên.

“Đỗ quản gia, không hay rồi…”

Đỗ quản gia đang sai gia đinh gỡ bỏ những tấm vải đỏ trong phủ xuống, nghe thấy có người nói mình không hay rồi, hắn ta thật sự cảm thấy mình sắp không hay rồi.

Tiểu tư chạy đến trước mặt Đỗ quản gia, vừa thở hổn hển vừa nói: “Đỗ quản gia, tên ngốc… Đại ca của cô gia cầm đao đến gây sự rồi.”

Đỗ quản gia ngẩn người, cái gì cơ?

Tiểu tư thấy Đỗ quản gia không phản ứng, đưa tay ra trước mặt hắn ta lắc lắc: “Đỗ quản gia?”

Đỗ quản gia hoàn hồn: “Ngươi chắc chắn là đến gây sự, chứ không phải đến thăm hỏi?”

Tiểu tư đáp: “Khách đến thăm hỏi nhà ai mà lại cầm theo đại đao, còn chém rụng cả hai chiếc đèn l*иg trước cổng phủ xuống đất?”

Đỗ quản gia hít sâu một hơi, đúng là chuyện phiền phức cứ liên tiếp ập đến, hết chuyện này đến chuyện khác, không có hồi kết.

Nhìn xung quanh một lượt, hắn ta tùy tiện chỉ vào một gia đinh.

“Ngươi đi mời cô gia đến chính đường.”

“Vâng.”

Đỗ quản gia lại nói với tiểu tư: “Đến cổng phủ.”

Không lâu sau, cổng lớn Diệp phủ lại mở ra.

Đỗ quản gia vừa nhìn đã thấy bóng người cao lớn đứng trước cửa, tay phải cầm một thanh đại đao - Nam Cung Tô Hạo. Phía sau hắn là một đám người đang xem náo nhiệt.

“Ta muốn gặp chủ sự Diệp phủ.”

Nam Cung Tô Hạo biết oan có đầu, nợ có chủ, hai người trước mặt chỉ là hạ nhân của Diệp phủ.

Người để đệ đệ hắn gả vào đây, mới là hung thủ hại chết đệ đệ hắn.

“Mời ngài vào trong rồi nói.”

Đỗ quản gia nhường đường, làm động tác mời.

“Nam Cung thiện nhân, ngươi đừng vào trong, nhỡ đâu Diệp phủ gϊếŧ người diệt khẩu thì sao?”

Người nói câu này là một nam nhân mặt quắt tai dơi. Gã ta không phải là lo lắng cho tính mạng của Nam Cung Tô Hạo, mà là lo lắng Nam Cung Tô Hạo chết rồi, gã ta sẽ mất đi một khoản thu nhập.

Đỗ quản gia bất đắc dĩ nói: “Tự nhiên như vậy, sao Diệp phủ phải gϊếŧ người diệt khẩu?”

Có người tốt bụng giải thích: “Diệp phủ các người hại chết đệ đệ của Nam Cung thiện nhân, sợ hắn báo quan, đương nhiên là phải gϊếŧ hắn diệt khẩu rồi.”

Đỗ quản gia nheo mắt lại, bước ra khỏi cổng Diệp phủ, nhìn đám người đang đứng dưới bậc thang:

“Là ai nói với các ngươi đệ đệ của Nam Cung đại thiếu gia đã chết?”

Mọi người nhìn nhau.

Lúc nãy đang ồn ào, tin tức đột nhiên lan truyền trong đám đông, bọn họ thật sự không biết là ai nói.

Có người đáp: “Mọi người đều nói như vậy.”

Đỗ quản gia nghiến răng, quả nhiên là kế liên hoàn.

Cách đây không lâu, hắn ta vừa thẩm vấn hai nha hoàn bê đồ ăn cho Nam Cung Trần Dục vào tối hôm qua.

Từ miệng hai nha hoàn, hắn ta được biết, Diệp nhị phu nhân đã đưa cho bọn họ một gói thuốc, bảo bọn họ bỏ thuốc vào đồ ăn của Nam Cung Trần Dục.

Hai nha hoàn đã làm theo.

Sau đó, lúc dọn dẹp thức ăn thừa của Nam Cung Trần Dục, hai nha hoàn tận mắt nhìn thấy một con chuột ăn vụng, không lâu sau, con chuột đó đã chết.

Đỗ quản gia không rõ vì sao Nam Cung Trần Dục ăn đồ ăn có bỏ thuốc mà lại không sao, nhưng Nam Cung Trần Dục không chết, chính là chuyện tốt.

Bây giờ bên ngoài lại có tin đồn như vậy, rõ ràng là nhị phòng đã sắp đặt từ trước.

Nhị phòng, lòng lang dạ sói.

Đỗ quản gia thậm chí còn nghĩ đến, nếu Nam Cung Trần Dục thật sự chết rồi, Diệp lão phu nhân lại vin vào lý do Nam Cung Trần Dục bị đại thiếu gia khắc chết mà không buông tha.

Vì đại thiếu gia, chắc chắn hắn ta sẽ chủ động nhận tội thay.

Lại nhìn Nam Cung đại thiếu gia đang hùng hổ dọa người kia.

Kết cục có thể là hắn ta bị Nam Cung đại thiếu gia một đao chém chết, sau đó Nam Cung đại thiếu gia bị bỏ tù, Diệp phủ rơi vào tay nhị phòng.

Nghĩ đến đây, sau lưng Đỗ quản gia nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.

Nhị phòng thật là có tâm cơ, Diệp lão phu nhân thật là biết tính toán.

Trong lòng đang mắng chửi nhị phòng, nhưng trên mặt Đỗ quản gia vẫn cười nói:

“Mọi người đừng nghe tin đồn, đệ đệ của Nam Cung đại thiếu gia, cũng chính là cô gia nhà chúng ta, không chết, hắn vẫn bình an vô sự ở Diệp phủ.”

Mọi người nhìn nhau.

Tiểu Dục vậy mà không chết!

Là ai bày trò hề này, trêu đùa đám người bọn họ như vậy?

Lúc này, Nam Cung Tô Hạo nhìn về phía đám đông, nhưng tiểu khất cái báo tin cho hắn lại không có trong đó.

Hắn quay đầu nhìn Đỗ quản gia, xác nhận với đối phương.

“Đệ đệ ta thật sự không sao chứ?”

“Cô gia thật sự không sao.” Đỗ quản gia lại làm động tác mời: “Mời ngài vào phủ, ta đã sai người đi mời cô gia đến chính đường chờ ngài rồi.”

Xoay người lại, Đỗ quản gia nói với những người đang xem náo nhiệt:

“Cô gia nhà chúng ta không sao, Đỗ mỗ ở đây cảm ơn mọi người đã quan tâm đến cô gia nhà chúng ta như vậy. Mời mọi người giải tán đi!”

Mọi người: “…”

Bọn họ chỉ đến xem náo nhiệt thôi mà.