Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ

Chương 71

Dịch: Phong Bụi

Trình Phượng Đài cuống cuồng chạy đến phòng bao hí viện, thấy Thương Tế Nhụy, phản ứng đầu tiên chính là yên tâm. Nữu Bạch Văn ngồi cùng một bàn với Thương Tế Nhụy, đang châu đầu ghé tai trò chuyện náo nhiệt cùng y! Thế thì tốt rồi, có người đặc biệt chơi cùng, để y không thấy cô quạnh, tính khí y liền không nóng lắm. Người phục vụ dẫn Trình Phượng Đài ngồi xuống, Trình Phượng Đài giơ tay chặn lại, lẳng lặng đi tới sau lưng hai người bọn họ chắp tay sau lưng đứng nghe. Vào lúc này sư phụ của Thương Tế Nhụy không có ở trên sân khấu, liền nghe thấy Thương Tế Nhụy tán gẫu rằng: “Người kéo hồ cầm mà Cẩm sư phụ mang tới này thật không tệ.”

Nữu Bạch Văn cười nói: “Ngài trẻ tuổi, khó trách không biết vị kéo cầm này. Vị này năm đó ở Bắc Bình —— khi đó còn phải gọi là Bắc Kinh, ở Bắc Kinh cũ của chúng ta cũng xếp ở thứ hạng chẳng vừa! ‘Thanh Bình Lạc’ trong ngành Cổ nhạc, đã từng nghe chưa? Thanh là Hà Thiếu Khanh, Bình là Tề Gia Bình, vị này chính là Kiều Lạc – Ông chủ Kiều. Hàng lão đấy! Chờ tan hí tôi còn phải đi chào hỏi ông ấy một chút, Ông chủ Thương cùng đi chứ?”

Thương Tế Nhụy nói: “Tan hí, tôi phải đi ăn khuya cùng Cẩm sư phụ, đến lúc đó cùng nhau đi!” Y suy nghĩ một chút: “Làm sao người kéo cầm mà cũng được gọi là ông chủ thế?”

Nữu Bạch Văn cười khùng khục khùng khục: “Ông ấy là diễn viên nổi tiếng mà! Ha ha, ha ha! Người kéo cầm chính là phân chia ăn phần cùng diễn viên nổi tiếng mà, đúng không? Trước kia Lê bá của ngài có thể được bao nhiêu?”

Thương Tế Nhụy không hề tránh né nhắc đến loại vấn đề này: “Cùng tôi luôn luôn là lấy bốn phần mười, cùng người khác, Lê bá lúc nhiều có thể được đến bảy tám phần mười.”

Nữu Bạch Văn gật đầu: “Kỹ thuật cầm của Lê bá quả thực rất tuyệt, nhưng lại không nổi danh cho lắm, tôi còn thấy kỳ lạ, làm sao tôi ở Bắc Bình nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói đến lão nhân gia ông ta. Không ngờ gần kề được chén cơm này của ngài, thành công muộn rồi! Cách phân chia ăn phần này là dựa vào bản lãnh chứ không dựa vào danh tiếng, Ông chủ Thương ngài quả là nhân nghĩa!”

Thương Tế Nhụy tự mình cũng ở đó gật đầu, cho là mình rất nhân nghĩa. Ban đầu ở Hối Tân lâu, y liền nghe được tài kéo cầm của Lê bá không tầm thường, có điều luôn tỏ ra lười nhác, luôn qua loa lấy lệ, luôn muốn chạy xong hí về nhà nghỉ ngơi. Là y đã khơi gợi hí hồn mà Lê bá giấu trong đáy lòng đi ra.

Nữu Bạch Văn nói: “Dù sao ở Cầm Ngôn xã của chúng tôi, vẫn là phân chia theo lệ hồ cầm không thể nhiều hơn diễn viên. Lão gia Kiều Lạc này ấy à, có một lần phối hợp hí cùng Tứ Hỷ, Tứ Hỷ hút nhiều thuốc phiện, lên sân khấu còn say thuốc ấy. Lúc diễn xong chia phần, Kiều Lạc cứng rắn đòi bảy phần mười, nói: ‘Nếu không phải ta đỡ điệu bọc giọng cho ngươi, ngươi vở này nhất định mất hết mặt mũi, khán giả nghe không ra ngươi hát lệch, không phải là bởi vì ngươi cao minh, là bởi vì ta che giấu được cho ngươi.’ Thế cơ mà! Tứ Hỷ năm đó là diễn viên nổi tiếng đến thế nào chứ? Gã cất giọng một cái, lại bị một người kéo cầm chiếm phần hơn, đều kết thành thù!” Nữu Bạch Văn lại bắt đầu khùng khục khùng khục cười: “Ngài nói xem, tính tình gớm ghê đến vậy, có phải là phải gọi ông ấy là Ông chủ Kiều hay không?”

Thương Tế Nhụy cũng cười, cười một trận, nói: “Nhắc đến Lê bá tôi mới nhớ, Thủy Vân lâu vẫn chưa có hồ cầm đệm cho tôi! Lê bá đi rồi, cái người cũ không ổn, người của đội văn trường (đàn sáo) còn phải kéo cầm cho tôi! Nữu gia ngài quen biết nhiều, làm phiền ngài tiến cử một người cho tôi?”

Nữu Bạch Văn vỗ ngực đứng ra bảo đảm: “Chuyện này không thành vấn đề, ngài trả thù lao hào phóng, còn sợ không kiếm được người giỏi sao? Nhận được ba phần mười ở chỗ ngài đã vui mừng lắm rồi!”

Thương Tế Nhụy được nịnh nọt hết sức đắc ý, dựa vào ghế dựa một chút, nâng ly trà lên gạt vụn lá trà, nhấp một ngụm hết sức ra dáng, sau đó liếc thấy Trình Phượng Đài cách đó mấy bước. Y nghiêng đầu nhìn Trình Phượng Đài một cái, Trình Phượng Đài cười tủm tỉm dòm y, y phớt lờ không để ý tới, lắc lư đầu, giả bộ sắc mặt không vui vẻ. Nữu Bạch Văn phát giác, quay đầu nhìn một cái, liền vội vàng đứng lên, ôm quyền chắp tay nói: “Ái chà! Trình Nhị gia! Một thời gian không gặp rồi, ngài tới bao lâu rồi? Mau ngồi, ngồi đi!”

Trình Phượng Đài đáp lễ với anh ta, ngồi xuống cười nói: “Tôi nếu như không đứng nghe lỏm, cũng sẽ không thể biết được những chuyện thú vị này của lê viên!”

Nữu Bạch Văn cười nói: “Sao lại nói thế được! Ngài còn cần phải đứng nghe lỏm sao? Tầm mắt Ông chủ Thương cao như vậy mà còn nhìn ngài với con mắt khác rồi, ngài chơi hí cực kỳ chính thống mà!”

Trình Phượng Đài nghe vậy cười rất vui vẻ, ánh mắt liếc Thương Tế Nhụy: “Có phải không? Ông chủ Thương nhìn tôi với con mắt khác?”

Trên sân khấu đang đổi màn, vậy thì cũng không có gì có thể nhìn, Thương Tế Nhụy nhìn chằm chằm trên sân khấu không chớp mắt, giả bộ chẳng nghe thấy gì hết, mà Trình Phượng Đài nhìn y chỉ để ý mỉm cười. Nữu Bạch Văn là người lăn lộn lâu năm trong lê viên, sớm đã nhìn ra giữa hai người bọn họ có chút gì đó, tiếp đôi câu vẩn vơ, rồi vội vàng liền cáo từ đi ra hậu đài. Anh ta vừa đi, Trình Phượng Đài liền nhích qua, ngồi dán vào Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy trong mũi hừ một tiếng, Trình Phượng Đài ở dưới đáy bàn lặng lẽ nắm tay đặt lên trên đùi y, vỗ vỗ hai cái: “Có nghe thấy không, Nữu gia khen tôi chơi (1) hí cực kỳ chính thống đấy.”

(1) Chơi: nguyên gốc là 嫖 phiêu, ý chỉ chơi gái. Khác thanh điệu với chơi hí-票戏-phiếu hí.

Thương Tế Nhụy lườm hắn một cái: “Vuốt thẳng cái lưỡi kia của anh đi rồi hãy nói!”

Trình Phượng Đài nói: “Ai nha, ngại quá, người Thượng Hải đầu lưỡi không lanh lẹ, xúc phạm ông chủ Thương. ‘Chơi hí’ !’Chơi’ ! Có đúng hay không?”

Tiếng phổ thông của Trình Phượng Đài nói rất chuẩn, tròn, từ trước đến giờ rất ít khi có sơ hở, người không biết nguồn gốc, cũng không đoán ra được hắn vốn là người Thượng Hải. Thương Tế Nhụy cũng biết thừa hắn đang không đứng đắn, đang trêu chọc mình! Rung rung chân, nhưng vẫn không thể hất cái tay hạ lưu kia của hắn ra, ngược lại càng sờ càng đi lên phía trên, Thương Tế Nhụy này một tiếng, sau đó chép miệng, nói: “Anh hôm nay lại tới trễ, anh đã đi đâu làm gì thế?”

Cái này gọi là điều gì nên đến rồi cũng sẽ phải đến, Trình Phượng Đài rất có chuẩn bị, tình cảm tương đối tràn trề, mặt mày hớn hở nói: “Tôi đi tìm chuyện để kể cho Ông chủ Thương chứ gì nữa! Phạm Liên cái tên ranh kia xảy ra chuyện rồi, em có muốn nghe hay không?”

Thương Tế Nhụy hí cũng không cần xem nữa, sắc mặt tỏa hào quang, dường như rất sung sướиɠ trên sự đau khổ của người khác, nhích mông qua: “Ồ! Anh ta làm sao! Anh nói mau!”

Trình Phượng Đài thấp giọng nói: “Cậu ta sắp làm cha rồi!”

Thương Tế Nhụy sững sờ một chút, ngạc nhiên nói: “Ai nha! Anh ta còn chưa kết hôn mà, vậy không phải sẽ thành con riêng sao? Mẹ đứa trẻ là ai ?”

Trình Phượng Đài nói: “Tôi có thể len lén nói cho em biết, chính là Tằng tiểu thư ở ngõ Đông Giao Dân đó đó, em còn từng túm tóc người ta.”

Thương Tế Nhụy cũng không cảm thấy xấu hổ vì sự thô lỗ của mình, cau mày nói: “Cái người đó không tốt, làm sao lại là loại đàn bà đó!”

Trình Phượng Đài kinh ngạc cười nói: “Không nhìn ra, Ông chủ Thương cũng sẽ chọn người dựa vào xuất thân!”

Thương Tế Nhụy nói: “Cái người đó chính là không tốt, ngay trước mặt đàn ông, lộ cả nửa cái vυ', không tốt. Tiểu Lai xuất thân cũng thấp, nhưng Tiểu Lai rất tốt, hiền thê lương mẫu.” Thái độ của y đối với đàn bà vẫn thuộc về phong kiến cũ kỹ, rất không ưa đàn bà gợi cảm phóng khoáng. Ngày thường Trình Phượng Đài xem một quyển tạp chí điện ảnh, phía trên in ảnh ngôi sao nữ Hollywood mặc một bộ váy ngủ thấp ngực, y cũng xấu hổ mắng Trình Phượng Đài “Không học cái hay”, sau đó đòi ném “thứ bẩn thủi” này ra ngoài. Ở trong tư tưởng của y, ngay cả là kỹ nữ cũng không thể mặc y phục như vậy, đàn bà mặc y phục như vậy nói thẳng ra là còn hạ lưu hơn cả kỹ nữ. Vì vậy y đối với Tằng Ái Ngọc chẳng chút ấn tượng gì tốt đẹp.

Trình Phượng Đài nói: “Cần cô ta hiền thê lương mẫu làm gì, cũng không thể rước về nhà. Cô ta dáng dấp hơn người, có thể sinh ra một đứa bé xinh đẹp là được rồi. Phạm Liên bây giờ là chủ gia đình, Phạm gia chú trọng nhiều như vậy, sau này không thể cưới vợ bé, bao nuôi đàn bà được phải không nào? Tiểu thư dòng chính, hay là mấy cô danh viện, khuê tú môn đăng hộ đối gì đó đều là danh tiếng được người thổi phồng, thật ra thì dáng dấp cũng chẳng ra làm sao. Tôi nhìn khí chất, tướng mạo đó đều không bằng đào kép trong Thủy Vân lâu các em, quá chà đạp Phạm Liên rồi.”

Thương Tế Nhụy nói: “Đó là dĩ nhiên! Chúng em hát hí, dáng dấp xấu xí sư phụ đều không nhận.”

Trình Phượng Đài gật đầu: “Ông chủ Thương chính là dáng dấp tuấn tú, cho nên sư phụ vừa nhìn liền chọn trúng, có phải hay không?”

Thương Tế Nhụy rất tự hào nói: “Chẳng những dáng dấp tuấn tú! Giọng em còn rất hay! Sư phụ em nghe em khóc một tiếng, lập tức liền móc tiền muốn mua em!”

Trình Phượng Đài cười nói: “Ừ, em chỗ nào cũng đều tốt!”

Thương Tế Nhụy rất dễ dàng bị khen mà đắc ý, cười đầy ngô nghê, lắc lắc người, so với Ông chủ Thương trước mặt Nữu Bạch Văn mới vừa rồi trong nháy mắt không phải là cùng một người nữa. Lúc này Cẩm sư phụ của y đã lên sân khấu, Thương Tế Nhụy lập tức đè lại tay Trình Phượng Đài, căng cả người ra, vội vàng nghiêm nghị quát lên: “Đừng nói chuyện!” Trình Phượng Đài nín đến rắm cũng không dám đánh lấy một cái. Thương Tế Nhụy nhắm mắt lại, đầu ngón tay ở trên mu bàn tay của Trình Phượng Đài nhịp nhịp theo điệu, y vẫn giống như một học sinh tiểu học nghiêm túc nghiền ngẫm giọng hát của sư phụ. Cẩm sư phụ hát hơn một khắc, lại đi xuống sân khấu, giọng người khác hát thì Thương Tế Nhụy không quan tâm nghe, mở mắt ra tán gẫu cùng Trình Phượng Đài: “Em nhớ đến năm ngoái Đại thiếu gia Hà gia cũng là xảy ra chuyện như vậy, sinh một đứa con trai với nha đầu trong nhà, không giấu được, kết quả huyên náo ầm ĩ mọi người đều biết. Sau đó đứa trẻ được giữ lại, nha đầu bị đuổi, nhưng mà chẳng có tiểu thư nhà quan lại nào chịu gả cho hắn.” Thương Tế Nhụy cười rất hăng hái: “Lần này Phạm Liên coi như xong rồi!”

Lòng dạ Thương Tế Nhụy cũng có nhiều cái xấu, bản thân y không để tâm đến việc lấy vợ sinh con, cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy đại sự nhân sinh của người khác hoa rơi nước chảy xuân đi mất, cùng độc thân với y.

Trình Phượng Đài bởi vì hiểu Thương Tế Nhụy, vì vậy không nói mạnh, thấp giọng nói: “Ông chủ Thương cũng biết, có đứa nhỏ này rồi, ảnh hưởng rất lớn đến hôn nhân trong tương lai của Phạm Liên. Thế nhưng tính cách của Phạm Liên ấy à, mười mấy người đàn bà qua tay không coi là chuyện, lại rất để ý tới con trẻ. Mặc dù chưa ra đời, nhưng có rồi thì cũng là có rồi, cũng là một cái mạng, là máu thịt của bản thân mình, em nói có đúng hay không?”

Thương Tế Nhụy đối với những chuyện sắp đặt cho đàn bà và trẻ con không mấy hứng thú, gật đầu bừa một cái.

Trình Phượng Đài chậm rãi vỗ hai cái lên bắp đùi y, nói: “Cho nên ấy à, ý của Phạm Liên ấy à, là đưa đứa bé này qua cho tôi nuôi, làm đứa thứ tư ở nhà chúng tôi.”

Thương Tế Nhụy nghe lời này nhất thời giật mình một cái, cả kinh thất sắc “Hả? ” một tiếng, sau đó kêu to một câu: “Anh nói gì? !” Một tiếng này lấp hết tiếng chiêng trống trên sân khấu, chấn động đám khán giả, rối rít nghiêng đầu tìm. Trình Phượng Đài trong lòng cũng bị hù dọa run lên, vốn cũng biết Thương Tế Nhụy nghe chuyện này trên mặt nhất định phải rải chút mây đen, không ngờ còn làm ra tiếng sấm lớn như vậy.

Thương Tế Nhụy sao có thể ưng chuyện này, y hận không thể khiến Mợ Hai cùng ba nhóc thiếu gia hai cô em, những người chiếm cứ sự chú ý cùng thời gian của Trình Phượng Đài chui hết vào một cái túi toàn bộ biến mất hết trong một đêm, ở trong này, có lẽ còn có Phạm Liên. Bản thân y ở cõi đời này, chỉ có một Trình Phượng Đài, ngoại trừ hí chính là Trình Phượng Đài, những thân bằng hảo hữu khác, ở trong lòng y cũng không thể coi như là một người, chẳng qua chỉ là khoai lang đỏ thơm và khoai lang đỏ thối, chỉ khác nhau ở chỗ y có coi trọng hay không. Đỗ Thất và Du Thanh thân mến thì sao? Đỗ Thất ở nước Pháp hai năm, nếu không phải vì làm hí mới, Thương Tế Nhụy không nảy ra cái ý tưởng gọi anh ta trở về nước; Du Thanh đi Thượng Hải phát triển, Thương Tế Nhụy trước còn liên lạc thư từ với cô, sau đó cũng lười trả lời, chỉ khi ở trên sân khấu thiếu người mới nghĩ đến cô. Lại nói đến nghĩa huynh và Ninh Cửu Lang càng thân thương hơn của y, hai người ở tại Thiên Tân, gần Bắc Bình trong gang tấc, nhưng Thương Tế Nhụy cho tới bây giờ cũng không bởi vì lòng thương nhớ thân thích mà đặc biệt qua thăm một chuyến. Thương Tế Nhụy chính là một người thiếu tim thiếu phổi như vậy. Trình Phượng Đài không giống nhau, Trình Phượng Đài trong nhà ngoài nhà, thân nhân bạn bè, rất rất nhiều, tất cả đều là người, hắn đối với bọn họ ai ai cũng là cầu gì được nấy, tình sâu ý đậm. Cứ như vậy mỗi người dính một chút, tới tay Thương Tế Nhụy liền ít đi một chút. Trình Phượng Đài là “Tất cả” của Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy là “Một trong” của Trình Phượng Đài, điều này quá không công bằng! Thương Tế Nhụy trong đầu nghĩ, Mợ Hai cùng đám thiếu gia, em gái gọi là chuyện không có cách nào khác, trước khi bọn họ quen biết thì đã có rồi, coi như là một bộ phận Trình Phượng Đài tự mang theo. Bây giờ không đâu lại thêm một người xa lạ từ trên trời rơi xuống, thế thì coi là cái gì? Sau này trẻ con lên cơn sốt hay đau bụng, tết Nhi đồng, họp phụ huynh, Trình Phượng Đài sợ rằng đều sẽ vứt bỏ mình, đi chăm sóc đứa trẻ! Một năm dù là chơi cùng đứa trẻ bảy tám ngày, mười năm tích lũy xuống, chính là một năm rưỡi! Y dựa vào cái gì mà bởi vì một đứa trẻ hoang, mất đi một năm rưỡi của Trình Phượng Đài! Y không chấp nhận cái lỗ này!

Nói Thương Tế Nhụy ngu, vào lúc này y ngược lại không ngu, nghĩ có đầu có đuôi, vô cùng tỉ mỉ, sâu xa. Ai ngờ vui vẻ nghe một câu chuyện, vòng tới vòng lui, lại khiến cho mình lỗ vốn, giận đến lông mày cau chặt lại, cả người căng cứng, nghiến răng nghiến lợi, hận nói: “Không được! Anh không thể muốn!”

Trình Phượng Đài rất sợ cái dáng vẻ nói thế nào cũng không thấm, không theo lối suy nghĩ của người thường này của y, liên tục vỗ bắp đùi y, vuốt ve cho y xuôi, cười nói: “Tại sao không thể muốn, chuyện này có gì đáng ngại chứ, ném cho Mợ Hai nuôi, thuận tay liền nuôi là được.”

Thương Tế Nhụy không cách nào nói rõ cho hắn biết cái tính toán nho nhỏ trong lòng mình kia, quắc mắt trợn ngược, không đồng ý, thái độ hết sức kiên định, giằng co một hồi, nói đến mức Trình Phượng Đài cũng dần bực bội, nói: “Chỉ là nói chuyện này cho em một chút, em chớ nổi cơn chứ! Có liên quan gì đến em đâu? Cũng không phải là bảo em nuôi!”

Lời này khiến Thương Tế Nhụy tỉnh ra, nảy ra một kế, nói: ” Được! Cho em nuôi thì cho em nuôi đi, cho em nuôi em liền đồng ý!”

Trình Phượng Đài bị chọc vừa giận vừa buồn cười: “Em không đồng ý, em dựa vào cái gì mà đồng ý hay không? Em là vợ tôi à?”

Thương Tế Nhụy vươn cổ lại nổi cơn cứng đầu: “Không cho em nuôi em liền không đồng ý, em không đồng ý anh liền thử xem xem!”

Trình Phượng Đài nghiêng người sang, dồn toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn Thương Tế Nhụy: “Tôi nói này, em cần đứa trẻ này làm gì vậy?”

Thương Tế Nhụy nói: “Anh làm cái gì em cũng làm cái đó! Kêu em là cha! Ăn Tết Nhi đồng!”

Trình Phượng Đài nhìn chòng chọc y một hồi, phì cười: “Em còn muốn đứa trẻ gì chứ? Bản thân em đã ăn Tết Nhi đồng rồi. Đứa trẻ để cho em nuôi, sẽ dạy ra một Ông chủ Thương nhỏ nữa à? Cũng phải xem Phạm Liên có đồng ý hay không!”

Thương Tế Nhụy nói: “Phạm Liên nhất định sẽ đồng ý! Lúc anh ta xem hí đã nói với em rằng rất hâm mộ thế gia lê viên của chúng em, vui vẻ, rạng rỡ!”

Phạm Liên đó là nói xã giao một chút mà thôi, công tử nhà giàu hâm mộ một người mãi võ đầu đường cũng có, hâm mộ một người thổi đồ chơi làm bằng đường cũng có, tất cả đều là vì chơi vui, thật sự bảo cậu ta cởi bỏ bộ cánh đẹp đẽ đổi một thân phận khác, ai chịu làm? Lúc nào cũng vậy, Thương Tế Nhụy lòng dạ quá thật thà, tin là thật. Hai người yên lặng một lúc, Thương Tế Nhụy đợi không thấy hắn trả lời, một đấm đập vào bàn, rầm một tiếng vang lớn, khán giả lại rối rít quay đầu, trong đầu nghĩ bàn này động tĩnh quá lớn. Dọa tiểu nhị sợ hãi vội vàng tới thêm trà.

Trình Phượng Đài nói: “Em chớ đùa giỡn với tôi, em biết mẹ đứa trẻ đưa ra giá bao nhiêu không? Ba trăm ngàn! Đứa nhỏ này ai muốn người đó bỏ tiền, biết không?”

Thương Tế Nhụy ánh mắt trừng lớn hơn: “Một đứa con riêng có thể đáng giá ba trăm ngàn? Cô ta đầu óc có bệnh rồi phải hay không? Ai muốn người đó bị ngu! Anh càng không được phép muốn! Trang sức đội đầu điểm lông chim thúy lọt ra từ Thăng Bình Thự(2) mới có mười ngàn tám!” Trong suy nghĩ của Thương Tế Nhụy, trẻ con toàn dựa vào nhặt trên đường, đến mức phải bỏ tiền mua thì ít nhất phải là một đứa trẻ thông minh tuấn mỹ, trong trăm ngàn người mới có một tương tự như y. Mua về là phải làm rạng rỡ tổ tông, truyền thừa họ tộc, có tác dụng lớn! Mối làm ăn này của Tằng Ái Ngọc làm cũng quá dễ dàng rồi, đứa trẻ vẫn còn ở trong bụng, còn chưa thấy hàng, cô ta đã dám mở miệng hét giá!

(2) Thăng Bình Thự: phủ nội vụ của Nam phủ, từng tuyển các nghệ sĩ trong dân gian, để phục vụ biểu diễn trong cung đình.

Trình Phượng Đài im lặng một hồi, nhấp hớp trà, nói: “Được, nếu như em đã ngăn cản như vậy, tôi cũng không cần nữa. Nhưng chẳng may bác ruột của đứa trẻ muốn, tôi cũng không can thiệp được, đúng không?”

Lời này coi như đã chặn họng được Thương Tế Nhụy, địa vị của Mợ Hai ở Trình gia, Thương Tế Nhụy biết đại khái. Trình Phượng Đài có thể đấu khẩu với y, bực tức, lừa gạt, nhưng khi về nhà đối mặt với Mợ Hai thì một mực cung kính có quy có củ, mắt cũng không dám trừng một cái. Ở trong lòng Thương Tế Nhụy, Mợ Hai là sự tồn tại tương đương với mẹ già của Trình Phượng Đài, là bậc trưởng bối lớn của Trình gia. Y biết Trình Phượng Đài là rõ ràng không chịu nghe lời y, nhưng kéo danh nghĩa Mợ Hai làm lá chắn, y cũng không làm gì được Trình Phượng Đài, giận đến trực thở hừ hừ. Y dù sao vẫn có chút ngô nghê, cuối cùng lại nghĩ ra một câu: “Đứa bé kia coi như là của một mình Mợ Hai, không phải của anh, anh không thể chơi cùng với nó!”

Trình Phượng Đài nặng nề gật đầu haizz một tiếng: “Tôi liền cùng em ăn Tết Nhi đồng.” Đây là lời thật tâm, trong mắt Trình Phượng Đài, bọn nhỏ rồi cũng có ngày trưởng thành, nhưng Thương Tế Nhụy đời này hẳn là không có hy vọng trưởng thành.

Trên sân khấu hí kết thúc, Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy hai người lại tán gẫu trong chốc lát, đã nhìn thấy Nữu Bạch Văn ở phía dưới trực vẫy vẫy tay hướng về phía Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy phải đi phục vụ Cẩm sư phụ của y tẩy trang, ăn khuya. Trình Phượng Đài hứa ngày hôm sau lại tới cùng Thương Tế Nhụy xem hí, còn mang cho y mấy quả dưa hấu đặc biệt ít hạt, lúc này mới đi về phủ. Về đến nhà thấy Mợ Hai, mấy phen muốn mở miệng, lời đến khóe miệng liền nuốt xuống. Nói chuyện này với Thương Tế Nhụy, có thể nói thật, nói lật cả thuyền, cãi nhau một trận đánh nhau một trận đều được; nói chuyện này với Mợ Hai, không thể không suy nghĩ tìm cách thật chu đáo, đầu tiên thân phận của Tằng Ái Ngọc chính là một vấn đề, Mợ Hai là người thực sự rất coi trọng xuất thân, nếu như biết mẹ ruột đứa trẻ là một kỹ nữ cao cấp, đại khái cũng sẽ không đồng ý muốn đứa bé này. Chuyển sang ngày khác, định nói một chút chuyện này cùng Phạm Liên, nhưng Phạm Liên vừa vất gánh nặng trong lòng lên trên người Trình Phượng Đài một cái, thái độ đã hoàn toàn khác hẳn, thoải mái vui vẻ đi gặp bạn ăn cơm, chẳng thể tìm ra anh ta ở chỗ nào, đến khi chạng vạng tối, cuối cùng cũng chặn được anh ta ở trong phòng làm việc.

Phạm Liên nói: “Anh rể, anh qua đây đi, em mới mua một bức tranh sơn dầu, người ta mới vừa đưa đến. Bảo Miss Lâm nấu chút cà phê, chúng ta nói chuyện ở phòng làm việc.”

Trình Phượng Đài đeo kính đen, cầm một chiếc gậy ba toong lên liền ra cửa.

Phạm Liên vốn là ở trong nhà mình cũng có một gian thư phòng rất lớn, ghế sa lon, điện thoại, tủ sách muốn gì có đó, có thể dùng để làm việc. Nhưng Phạm gia người thân quá nhiều quá hỗn loạn, đàn bà trẻ con chạy đi chạy lại, tiếp khách không tiện, vì vậy thuê mấy căn nhà lầu trong thành để làm nơi làm việc. Nữ thư ký Miss Lâm ngồi ở phòng ngoài, đang cầm một chiếc gương phấn bôi son, trò chuyện điện thoại với bạn, nhìn thấy Trình Phượng Đài, giấu cũng không kịp, vội vàng cúp điện thoại, nhưng thần sắc chẳng chút chột dạ, đứng lên rất thoải mái chào hỏi: “Ái chà, Trình Nhị gia, đến tìm giám đốc Phạm?”

Trình Phượng Đài nói: “Được lắm ! Tôi cứ thắc mắc điện thoại phòng làm việc của cậu ta sao mà cứ gọi mãi chẳng được!” Trong mắt Miss Lâm lộ ra một chút đáng thương, Trình Phượng Đài cười nói: “Được rồi, trêu cô thôi, tôi không nói với cậu ta.”

Miss Lâm ngọt ngào cười một tiếng với hắn, rồi liền thông báo với Phạm Liên. Trình Phượng Đài trước giữ cô lại, nhỏ giọng hỏi thăm: “Giám đốc của các cô mấy ngày nay tâm tình thế nào?”

Miss Lâm nói: “Cũng không tệ lắm! Hôm nay trong hội đấu giá mua được tranh sơn dầu, càng vui vẻ hơn.”

Trình Phượng Đài hỏi: “Làm ăn còn thuận lợi chứ?”

Miss Lâm nói: “Ngài sao lại hỏi tôi? Ngài là ông chủ thứ hai cơ mà, biết rõ hơn tôi chứ.”

Trình Phượng Đài nhìn cô một cái: “Không cho phép nghịch ngợm, cẩn thận tôi mách chuyện của cô đấy!”

Miss Lâm cười thấp giọng nói: “Ngài hỏi về việc làm ăn nhỏ, hay là việc làm ăn lớn?” Cái gọi là việc làm ăn lớn là sản nghiệp trong cung của Phạm gia, Phạm Liên chỉ phụ trách lên kế hoạch và xử lý sổ sách, cuối năm lĩnh một phần lợi tức; mà việc làm ăn nhỏ hoàn toàn là sản nghiệp dưới danh nghĩa cá nhân của Phạm Liên, mượn bóng râm của Phạm gia để phát tài, đây cũng là quy củ bất thành văn mấy đời nay.

Trình Phượng Đài tháo kính râm xuống xoa xoa tròng kính, lại đeo lên, nói: “Việc làm ăn lớn có quan hệ gì với tôi, tôi không dám nghĩ, nếu không để người ta nói tôi ăn cơm của nhà vợ thì thật khó nghe! Việc làm ăn nhỏ ấy à, thấy cậu ta ba ngày hai lần chơi bời ở bên ngoài, tránh cho tiền tới tay lại vung ra ngoài cửa sổ, tôi phải cân nhắc một năm chốt sổ hai lần với cậu ta rồi!”

Miss Lâm xua tay lia lịa: “Nhị gia ngài đừng, không có chuyện đó đâu. Ngài nếu như bỗng nhiên đòi chốt sổ một lần, chúng tôi liền không hoạt động nổi rồi. Việc buôn bán thuốc phiện không dễ làm hay sao mà ngài còn sợ lỗ? Lúc này mới có nửa năm đầu…” Miss Lâm thần bí cười nói: “Dù sao ngài cứ chờ xem, cuối năm nhất định khiến ngài cười không khép được miệng. Nếu quả thực không tin, tôi cầm sổ sách tới cho ngài xem.”

Trình Phượng Đài thẳng người lên nói: “Tôi không xem, cái tính khí kia của cậu ta ——” Trình Phượng Đài định mắng một câu tính khí đàn bà của đứa con vợ bé, nhưng lại không tiện ở trước mặt cấp dưới không giữ thể diện cho Phạm Liên: “Tính khí cậu ta, biết sẽ nghi ngờ, hồi sau lại giận dỗi, không để ý tới tôi.” Đảo mắt cười nói với Miss Lâm: “Tôi chỉ tin tưởng lời cô nói, còn tin hơn sổ sách.”

Miss Lâm khanh khách cười, Trình Phượng Đài cũng cười, vào phòng làm việc của Phạm Liên, trên mặt nụ cười còn đậm. Phạm Liên bưng một ly cà phê, dựa nửa mông ngồi trên bàn làm việc thưởng thức tranh sơn dầu, trong tranh là cảnh sông Venice, toàn bức tranh đều là sóng nước mát mẻ tràn trề.

Trình Phượng Đài cười nói: “Ái chà! Vẽ không tệ! Chỉ có điều nhìn nhiều rồi dễ tè ra giường!”

Phạm Liên giận đến cười nói: “Anh chỉ thích chọc gậy bánh xe, vừa vào cửa liền không nói được lời nào hay ho! Mới vừa rồi sao mà ríu ra ríu rít với Miss Lâm hồi lâu không đi vào? Anh đừng gần gũi thư ký của em quá, Miss Lâm là để làm việc, không phải để anh đùa giỡn!”

Trình Phượng Đài kẹp ba toong dưới nách, rảnh tay rót cho mình một ly cà phê, cười nói: “Tôi thấy cô ấy rất thú vị, mỗi lần nhìn thấy cô đều thấy đang bôi son. Son trên môi cô ấy sao mà cứ cách một lúc lại phải bôi một lớp? Có phải bị cậu liếʍ trôi hay không?”

Phạm Liên nghiêm túc cười nói: “Đừng có nói bậy.” Lại nói: “Miss Lâm không tệ, vừa đẹp vừa giỏi giang, bàn tính đánh rất nhanh, cá tính cũng rất tốt. Em chỉ sợ tìm không ra người giỏi giang như vậy, cũng không dám tùy tiện đùa giỡn với cô ấy, anh cũng không nên trêu chọc cô ấy.” Phạm Liên ở nhà bức bối đã quen, vì vậy cực thích những cô gái hoạt bát tươi tỉnh như Tằng Ái Ngọc, Miss Lâm. Dù không thể thân cận, để ở bên cạnh nghe các cô cười cười nói nói cũng cảm thấy vui vẻ.

Trình Phượng Đài thưởng thức cà phê, sóng vai cùng anh ta tựa vào bên cạnh bàn đánh chữ ngắm tranh sơn dầu, nói: “Thôi đi, tôi bây giờ bị chị cậu cùng ông lớn hát hí trong ngoài giáp công, tôi còn dám trêu chọc ai chứ? Chuyện này tôi làm ổn thỏa cho cậu, cậu cũng thừa dịp còn sớm bớt chơi bời đi, cả cái Bắc Bình lớn như vậy, không đủ để cậu chọn một cô vợ hay sao? Cô nương là mỗi năm gả một nhóm, càng kéo dài càng không có.”

Phạm Liên gật đầu nói: “Em đang đợi Trá Trá lớn lên.”

Trình Phượng Đài lườm cậu ta một cái “Có tin tôi đánh cậu không?”

Phạm Liên nói: “Được rồi nói chuyện đi, Tằng Ái Ngọc đồng ý rồi?”

Trình Phượng Đài truyền đạt lại kết quả thương lượng cùng Phạm Liên, Phạm Liên nghe quả thật là điếc cả lỗ tai, khó có thể tin hỏi ngược lại: “Ba trăm ngàn? Cô ta điên rồi? Cho dù có sinh ra một đứa trẻ bằng vàng ròng, cũng đáng giá ba trăm ngàn sao?” Cậu ta đặt ly cà phê lên trên bàn, giương tay một cái: “Được rồi, cho cô ta ba chục ngàn để cho cô ta đi, chịu giữ lại đứa trẻ, em gấp đôi cho sáu chục ngàn.”

Trình Phượng Đài nói: “Cậu vào lúc này nói dễ dàng lắm, muộn rồi, ban đầu khóc lóc sướt mướt cầu xin tôi làm gì? Tôi đồng ý với cô ta rồi!”

Phạm Liên trợn mắt nhìn Trình Phượng Đài thật lâu, tức giận chuyển tới phía sau bàn đánh chữ, đặt mông ngồi xuống mở một tờ văn kiện ra viết viết vẽ vẽ: “Thì ra không phải cô ta điên, là anh điên rồi! Cô ta tại sao không dám đưa ra điều kiện này với em? Rõ ràng là lừa bịp anh! Moi của cải của anh, với em thì, hừ… cái vẻ đó!” Anh ta hận đến không ngừng lắc đầu. Trình Phượng Đài dứt khoát ngồi vào trên bàn của anh ta, nhìn anh cười nói: “Haizz, cô ta với tôi đơn giản chỉ là lừa bịp ít tiền. Cậu nói với tôi xem xem, cậu bị cô ta lừa kiểu gì mà đau lòng đến thế? Nhìn cậu lần đó khóc đến như vậy, không hoàn toàn là giả bộ đấy chứ?”

Phạm Liên nói: “Em đau lòng gì cô ta? Em là tự thương cho thân thế của mình!”

Trình Phượng Đài vỗ lên một chồng văn kiện: “Nói cũng phải, cậu nhìn đi, tôi cho tới giờ chẳng hề có cái tâm tư như đàn bà của người đọc sách các cậu, đúng không? Nhưng mà cậu có đoán được tại sao, ngày hôm trước tôi gặp cô ta, nói chuyện nghiêm túc một hồi, tôi cũng bắt đầu tự thương cho thân thế của mình hay không.” Hắn ngừng một chút, nói: “Nhìn cô ta, tôi nghĩ đến mẹ tôi.”

Bút máy của Phạm Liên cũng khựng lại, vẩy vẩy đầu bút, nói: “Vậy được, vậy anh liền nhận cô ta làm mẹ nuôi, sau này hiếu thuận cô ta cho thật tốt.”

Trình Phượng Đài rút bút máy của anh ta ra, vỗ lên trên bàn mắt lạnh nhìn Phạm Liên. Phạm Liên nhìn thẳng vào mắt hắn một hồi, thở dài nói: “Đứa trẻ em thật sự muốn, em nhất định còn muốn hơn cô ta. Thế nhưng cô ta người này quả thực khiến người ta căm ghét, chẳng may đòi rùm beng lên, làm xấu danh tiếng của em. Cho cô ta tiền thì, thật sự là, có chút bực bội…”

Trình Phượng Đài nói: “Ai bảo cậu ngu! Ban đầu cô ta dò xét xem cậu có muốn gϊếŧ đứa trẻ hay không, cậu cũng đừng để lộ sắc mặt chứ! Đổi là những thằng công tử khác, cô ta không chịu phá thai còn phải ép cô ta phá thai ấy chứ! Muốn sinh cũng không được sinh! Cậu thì ngược lại thì hay rồi, liều sống liều chết ngăn cản như vậy, để cô ta nhìn thấu tâm can của mình, không lừa bịp cậu thì lừa bịp ai? Đây là giá đưa ra dựa vào giá trị con người của cậu đấy, cậu đánh bài thua mấy chục ngàn, mua một chiếc đồng hồ đeo tay tốn mấy chục ngàn, bức tranh này bao nhiêu tiền? Của Ý phải không ?” Trình Phượng Đài lấy ba toong chỉ bức tranh trên tường, gần như sắp chạm vào nước sông Venice, bị Phạm Liên nhảy cỡn lên túm lấy, Trình Phượng Đài dùng sức hất anh ta ra, giơ cây gậy lên làm bộ muốn đánh: “Cô ta có thể không biết giá trị con người của cậu sao? Hửm? Hơn nữa, sau khi sinh con, nhan sắc của cô ta có giữ được hay không, còn có thể kiếm được bát cơm dựa vào da thịt này hay không liền không biết chắc, trở thành hàng thứ phẩm, giá sẽ thấp đi bao nhiêu? Dựa vào nhan sắc, lời nói của cô ta, tiền đồ trị giá ba trăm ngàn chắc đủ chứ? Cậu liền hào phóng chút là được, coi như đi kỹ viện mua một hoa khôi, đuổi bớt đi một bà vợ bé, dàn xếp ổn thỏa đi!”

Phạm Liên không lên tiếng.

Trình Phượng Đài nói: “Vậy cậu chỉ có một con đường, cậu thuê người xử cô ta đi.”

Phạm Liên chậm rãi ngẩng đầu lên nói: “Vậy cần bao nhiêu tiền?” Tựa như thật sự cảm thấy đây là một chủ ý. Khiến Trình Phượng Đài giận đến mức lấy ba toong gõ anh ta hai cái: “Cậu cái thứ tạo nghiệt này!” Đứng ở trên đất đeo kính lại: “Nói tóm lại, cốt nhục của cậu đã bị Tằng Ái Ngọc bắt cóc rồi, còn về chuộc hay không chuộc, tự cậu xem mà làm!”

Câu này thật sự đã chạm trúng tim Phạm Liên, anh ta bây giờ xem Tằng Ái Ngọc chẳng khác gì tội phạm bắt cóc, dùng thai để lừa gạt, hết sức đáng hận. Nhưng ở trong lòng anh ta, trẻ con ở trong bụng mẹ cùng ở bên ngoài bụng mẹ không có gì khác nhau, đều là có tồn tại một con người vậy. Anh ta vừa than thở lại lắc đầu, trong lòng đã nhận thua, mình nửa năm này bận ra bận vào, coi như làm việc không công rồi, tiền kiếm được đều trả nợ con cái cả rồi, bỗng nhiên trong lòng liền dâng lên cảm xúc thương xót dịu dàng, thật giống như vô cớ già đi một đoạn đường đời.

Trình Phượng Đài cho là anh ta vẫn còn đang tiếc tiền, làm chuyện xấu nói: “Cậu nếu như thật sự không nỡ bỏ ra khoản tiền này, thì tôi bỏ ra.” Phạm Liên rất kinh ngạc, Trình Phượng Đài nói tiếp: “Tôi coi như mua một tiểu đồ đệ cho Ông chủ Thương, sau này đổi họ Thương, hát hí cho cậu nghe.”

Phạm Liên đứng bật dậy: “Anh chớ làm càn! Như vậy sao được!”

Trình Phượng Đài vừa đi vừa cười, chở dưa hấu đi gặp Thương Tế Nhụy.