Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ

Chương 67

Dịch: Phong Bụi

Trình Phượng Đài ra khỏi Thủy Vân lâu, rồi đến Phạm gia đã là hơn chín giờ tối. Phạm trạch bởi vì người già và trẻ nhỏ chiếm đa số, ban ngày huyên náo không ngớt, vừa đến đêm một cái, ăn xong cơm tối liền đi ngủ tập thể. Trong căn nhà lớn như vậy chỉ còn lại tiếng trẻ con khóc tỉ tê, tiếng bà vυ' hát ru chợt cao chợt thấp, cùng với tiếng ngáy của người già ngủ say. Tất cả tiếng động ẩn nấp ở bốn phương tám hướng, đều mông lung trầm thấp không chân thực, tiếng động hơi lớn hơn một chút liền tỏ rõ sự tĩnh mịch của đêm khuya, khiến người ta không tự chủ nhẹ chân nhẹ tay. Trình Phượng Đài dáng dấp cao lớn tiến thẳng vào, đến khu phòng nghỉ trên tầng hai tìm Phạm Liên, vào cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc trường kỷ mà hắn cùng Thương Tế Nhụy đã từng làm bậy, trong lòng lại chợt buồn bã.

Phạm Liên uống rượu Tây đọc sách ở dưới đèn, nhìn thấy Trình Phượng Đài, ái cha cười một tiếng khép sách lại: “Sao anh lại tới đây? Bị chị đuổi ra ngoài à?”

Phạm Liên vừa nói như vậy, Trình Phượng Đài liền không nhịn được cười một tiếng. Trình Phượng Đài thời mới vừa kết hôn, mỗi lần Mợ Hai không vui vẻ với hắn, hắn liền suốt đêm nương nhờ em vợ, tố khổ tố bực, mượn chỗ ngủ một đêm. Bây giờ là vợ chồng đã nhiều năm, Mợ Hai toàn tâm chăm sóc con trẻ, sức lực quan tâm đến hắn cũng bớt nhiều, rất nhiều chuyện đã tìm được điểm cân bằng, không còn gì có thể bắt bẻ nữa rồi, không ngờ lại đổi một Thương Tế Nhụy tiếp tục hành hạ hắn.

Trình Phượng Đài cảm thấy buồn bực càng thêm nóng liền cởϊ áσ khoác, tự mình rót cho mình một ly Whisky, bỏ thật nhiều đá cục vào, một hớp liền uống cạn. Sau đó lại rót một ly, đi tới trước quạt gió cởi nút áo áo sơ mi ra vù vù hóng gió, người mát mẻ rồi, ủ rũ thở dài một tiếng.

Phạm Liên thấy hắn khí sắc không bình thường, nói: “Này! Anh không phải thật sự bị chị đuổi ra ngoài đấy chứ?”

Trình Phượng Đài nói: “Sao có thể chứ? Ba thằng nhóc ở nhà kia cô yêu còn không hết, còn có thời gian để ý đến tôi sao? Tôi bây giờ là thằng Tư rồi!” Giọng hắn chợt chuyển, nghiêm nghị nói: “Lô hàng đi Khúc Giang kia của tôi bị cướp, chết mất hai người làm của tôi. Đến bây giờ còn chưa biết là ai làm, cậu hỏi thăm giúp tôi một chút.” (Khúc Giang: thuộc Quảng Đông)

Hai người vội vàng bận rộn thương thảo một hồi, Phạm Liên liên tục than thở, hai người làm thuê kia còn là điều từ Phạm gia ra giúp anh rể, giúp một cái liền năm sáu năm. Năm nay định dìu dắt cất nhắc hai người bọn họ xử lý việc kinh doanh thuốc phiện, không ngờ, thế nào cũng vẫn là không có số giàu bất chính, mới đi được hai chuyến đã rơi vào kết cục phơi thây ngoài đồng hoang, khiến người ta không khỏi xót xa. Còn về lô hàng kia, suy nghĩ của Phạm Liên cùng Trình Phượng Đài đều giống nhau, cho dù có là tổn thất thì thật ra thì cũng không đến mức làm người ta đau lòng lắm, chút tiền tài này Trình Phượng Đài vẫn có, sợ là đối phương được ăn được miếng ngọt càng thèm thuồng, có một liền có hai, chặt đứt “con đường tơ lụa” mà Trình Phượng Đài dùng tiền tài để lót đường này.

Phạm Liên nói: “Với thể diện của em cùng Tào tư lệnh, nhất định có thể tìm ra là ai làm. Nhưng chẳng may tìm ra lại không phải chỗ quen biết của chúng ta, đòi hỏi anh nhiều hơn thì làm thế nào? Dám động thủ với binh lính của Tào tư lệnh, còn có thể là thứ hiền lành sao?”

Trình Phượng Đài uống ừng ực một hớp rượu lạnh, nói: “Nếu như đòi hỏi nhiều, lô hàng kia tôi cũng không cần nữa. Tôi liền hỏi mua Tào tư lệnh một đoàn đi qua trừ phiến loạn, không tin không diệt được đám thổ phỉ đó! Mẹ nó, bỏ thêm nhiều tiền tôi chịu được, cứ suốt ngày bị chặt đứt đường làm ăn, gây thêm rắc rối cho tôi thì không được!”

Phạm Liên trong đầu nghĩ anh còn diệt thổ phỉ gì chứ, tôi thấy anh chính là thổ phỉ rồi còn gì, cười nói: “Những cái khác cũng chẳng có gì, hai bà dì nhà em cũng không biết là thế nào, cứ nhất định nói thuốc của anh là tốt nhất, thế này thì sắp lên cơn nghiện thuốc phiện rồi.”

Trình Phượng Đài cười cười qua loa, trên mặt lại không lộ ra vẻ tươi cười, thậm chí khi cùng Phạm Liên nói về giá cả thuốc phiện nhập từ Vân Nam, đến chuyện Tào Quý Tu đọ súng với người Nhật Bản, trò chuyện thật lâu, cũng không thấy sôi nổi hơn là bao. Trình Phượng Đài ngày thường vẫn luôn là người hài hước sôi nổi, một khi ủ rũ rất dễ bị phát hiện. Phạm Liên cảm thấy anh rể mình không thể nào vì một lô hàng mà buồn rầu đến vậy, cũng không thể vì hai người làm chết mà tỏ ra như cha chết mẹ chết, thử thăm dò hỏi một chút, Trình Phượng Đài trước còn không chịu nói, giằng co hồi lâu mới lặng lẽ nói: “Tôi cùng với cái người hát hí kia không vui vẻ.”

Phạm Liên vừa nghe ha ha cười to, lần nữa rót rượu cho hắn: “Em vừa nói gì ấy nhỉ? Vẫn cứ là bị đuổi ra ngoài.”

Trình Phượng Đài lườm anh ta: “Sao? Còn cười trên sự đau khổ của người khác à?”

Phạm Liên lắc đầu: “Hai ngươi gây gổ có gì mà kỳ quái, đánh nhau cũng không lạ.”

Trình Phượng Đài nhấp một ngụm rượu: “Tính tình y tồi tệ như vậy sao?”

Phạm Liên khoa trương kêu lên: “Ha! Anh cho là thế nào chứ? Năm đó chửi nhau với Thường Chi Tân, một ông chủ lớn như vậy mà đánh nhau ngay ngoài đường phố, muốn mất mặt bao nhiêu có mất mặt bấy nhiêu.”

Trình Phượng Đài cười nói: “Đó là y nổi điên.”

Phạm Liên nói: “Lúc không nổi điên, cũng đã mặc kệ lý lẽ rồi.”

Trình Phượng Đài cau mày cười nói: “Cậu dường như rất có ý kiến đối với y?”

Phạm Liên cười nói: “Cũng chẳng thế nói là ý kiến, chỉ là nói thật mà thôi! Người ngoài nhìn y nho nhã lịch sự, nhưng em biết gốc tích mà —— nói thật, tính tình của anh cũng chỉ đến vậy, dĩ nhiên, ở trong đám thiếu gia cũng được coi là tốt rồi. Nhưng mà anh có tốt đến thế nào đi nữa, cũng không thể bằng Tiểu Lai được phải không nào? Cho dù có là Tiểu Lai —— chị Bình từng kể với em ấy à, khi còn bé cũng thường thường bị y chọc giận đến phát khóc. Cái tính khí kia của Ông chủ Thương, không biết điều, lại nóng nảy, chọc tới liền gân cổ gào lên. Cho nên anh nhìn bây giờ, Tiểu Lai chuyện nào có thể mặc kệ liền tuyệt đối không nói nhiều.”

Trình Phượng Đài gật gật đầu: “Tôi nhìn ra được, Tiểu Lai cô nương này có ba câu chỉ nói một câu, là rất ít chuyện.”

Phạm Liên nói: “Đều là tính tình kỳ lạ bị y chọc tức mà thành. Đừng nói là Tiểu Lai, y đối với cha nuôi mình cũng dám to tiếng đánh lại, xong rồi ông già Thương liền xách cây gậy to đuổi đánh y khắp đường, quyết đánh cho y phải khuất phục. Đánh như vậy mười mấy năm, con trai còn chưa khuất phục, ông già đã chết rồi, sắp thành lại hỏng!”

Trình Phượng Đài ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Cái tên đào kép này…” Hắn chợt nhớ ra hỏi: “Chẳng lẽ đối với chị Bình cũng như vậy?”

Phạm Liên không có ý tốt cười nói: “Nào có! Sai rồi! Y đối xử với người gần gũi mình đều như vậy, duy chỉ có chị Bình là khác. Bưng ly nước cho chị Bình còn phải thử xem nhiệt độ của nước sợ bỏng sư tỷ, chẳng khác gì một đứa con hiếu thảo.” Anh ta nói lời này, chính là cố ý khiến Trình Phượng Đài buồn bã một chút. Trình Phượng Đài trong lòng quả nhiên cảm thấy rất bị đả kích, cảm thấy Thương Tế Nhụy là đồ ngu mắt chó đui mù, hắn ở chỗ y cho đi mà không bao giờ tính được nhận lại, bị phụ lòng, ngoài mặt buồn rầu không nói gì khác. Phạm Liên nhìn có chút không đành, liền lại nghiêm trang nói: “Có điều như em đã nói rồi đấy, anh đối với chị em cũng không phải là một đứa con hiếu thảo sao? Cho nên tính khí y tốt hay xấu khi đối xử với anh, chưa chắc có thể nói rõ điều gì.” Vừa nói vừa khùng khục cười, cụng ly với Trình Phượng Đài: “Dù sao thì ở cùng y, anh cũng quá mệt mỏi rồi!” Còn là dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.

Trình Phượng Đài thông suốt uống cạn ly rượu, đặt lên trên bàn một cái: “Ở cùng y cái rắm!”

Phạm Liên ngoẹo đầu, cười hì hì nhìn hắn còn mạnh miệng.

Phạm gia người đông việc cũng loạn, phòng khách chẳng có đến hai gian, trong phòng còn trải chăn nệm mùa xuân chưa thu dọn, giống như một quán trọ. Đêm đó Trình Phượng Đài ngủ lại ở trong phòng Phạm Liên, hai người đàn ông lớn tướng nói vẩn vơ đến tận nửa đêm. Giữa trưa ngày hôm sau, chuông điện thoại cuối hành lang vang lớn, đồng loạt đánh thức cả hai người. Trình Phượng Đài mặt mày cau có lật người lại, cố gắng tránh xa Phạm Liên chút, nói liên tục nóng muốn chết. Phạm Liên một cái tay đập vào trên bộ ngực bằng phẳng của Trình Phượng Đài sờ mó một phen, mắt cũng chưa mở ra, rất cô đơn thở dài một cái.

Bên ngoài một thằng em trai nhỏ trong Phạm gia nghe điện thoại, một chốc liền chạy tới vặn mở nắm cửa nhìn quanh trên giường của Phạm Liên một cái, lại nhìn cái nữa, cửa cũng không kịp khép lại, lập tức chạy về nghe điện thoại: “Vâng! Anh rể ở đây! Anh em cũng ở đây! Anh em đang ôm anh rể ngủ!”

Trình Phượng Đài lật người một cái dậy khỏi giường, chân trần đi ra ngoài, vừa đi vừa suy nghĩ trẻ con của Phạm gia làm sao mà không biết nói tiếng người đến vậy. Điện thoại là Mợ Hai gọi tới, Tào tư lệnh bên kia có tin, côn đồ cướp hàng quả nhiên là người của quân đội, là “thổ phỉ quân đội”. Tào tư lệnh cùng vị sư trưởng của đám thổ phỉ quân đội này cách nhau khá xa, chẳng mấy qua lại, sư trưởng của đám thổ phỉ quân đội cũng không cần lấy lòng Tào tư lệnh, đoạt một lô hàng, đại khái là để thử nông sâu một chút, lừa gạt một khoản.

Tìm được người rồi thì chuyện tiếp theo liền dễ làm. Chuyện mà dùng tiền liền có thể giải quyết ổn thỏa đều không coi là chuyện. Trình Phượng Đài kéo Phạm Liên từ trên giường dậy, liền bận rộn làm việc. Tào tư lệnh tạo áp lực cho sư trưởng thổ phỉ quân đội, Phạm Liên vận động ở quan trường, Trình Phượng Đài đi tìm con đường hối lộ. Bận rộn như vậy hai ba ngày, thật không còn có thể để ý đến việc giận dỗi với Thương Tế Nhụy.

Sự vui sướиɠ khi Thủy Vân lâu thêm người tạm thời có thể hòa tan một chút oán trách và tức giận của Thương Tế Nhụy. Bản thân y tuổi tác cũng không lớn, học trò nếu tuổi tác quá gần, nhất định sẽ bị người ta chỉ trích, nói y cuồng vọng. Thương Tế Nhụy cũng không muốn chính thức thu học trò, bởi vì bản thân y hát tốt hát dở, đều là bản thân y . Học trò hát tốt thì thôi, hát dở không tránh được người ta nói một câu: Ối chà, sư phụ nó là Thương Tế Nhụy cơ đấy! Y không muốn gánh cái thanh danh này. Mặc dù không nhận danh phận thầy trò, dạy dỗ lại chẳng hề qua loa lấy lệ chút nào. Chu Hương Vân, Dương Bảo Lê, còn có một võ sinh Tiểu Ngọc Lâm là đối tượng đào tạo trọng điểm của Thương Tế Nhụy. Nắn bóp ba đào kép trong tay cảm giác một chút, Thương Tế Nhụy chê bai sư phụ ban đầu của bọn họ không đặt nền móng vững chắc cho căn cơ của bọn họ, đích thân ra trận duỗi chân chỉnh cánh tay, tách bọn họ như tượng đất sét. Chu Hương Vân cùng Tiểu Ngọc Lâm ngược lại còn được, Chu Hương Vân là đứa trẻ biết điều, không ai đốc thúc mình cũng sẽ chịu khó khổ luyện, không ném đi những tư thế trước đó Thương Tế Nhụy từng dạy cậu. Tiểu Ngọc Lâm vốn là võ sinh, giãn eo duỗi chân không hề kém. Chỉ khổ cho một Dương Bảo Lê mảnh mai. Dương Bảo Lê ỷ vào chút thông minh vặt, có tài về văn trường, nên công phu, tư thế liền không chịu bỏ công sức luyện. Thương Tế Nhụy đè cậu ta một cái, cậu ta liền kêu khóc một tiếng —— dĩ nhiên, thủ đoạn Thương Tế Nhụy vẫn luôn nghiêm khắc hơn các lớp học hí bình thường.

Dương Bảo Lê đau đến mức kêu la oai oái, khiến Thương Tế Nhụy tức giận mắng mỏ: “Ngươi nhìn ngươi đi! Gân cốt đều không giãn ra đã lên sân khấu hát! Sớm biết tốn sức như vậy, ta đã không cần ngươi! Còn không bằng dạy một khách quen phòng vé làm diễn viên!”

Bên kia Chu Hương Vân cùng Tiểu Ngọc Lâm cũng mệt mỏi đến mức mồ hôi đầy đầu. Hai người bọn họ đứng trung bình tấn đã sắp hai canh giờ, trên cánh tay và trên đùi buộc mấy hòn gạch, lúc đầu nhẹ như lông hồng, giờ phút này nặng tựa thái sơn, thật sự sắp đè gãy xương rồi. Bọn họ là tới hát hí, không phải tới luyện động tác mãi võ, Thương Tế Nhụy dạy kiểu này là theo kiểu gì, bọn họ cũng đoán không ra. Chu Hương Vân thân thể vẫn luôn yếu ớt, trước khi rời khỏi Vân Hỷ ban, Tứ Hỷ gây hấn đánh cậu một trận đau điếng, trận đòn này đã dồn cả phần của mười năm tiếp theo vào bên trong. Một trận gió lạnh thổi qua, Chu Hương Vân váng đầu hoa mắt đung đưa người, Thương Tế Nhụy rầy: “Gió thổi một cái ngươi đưa theo! Đung đưa cái gì mà đung đưa! Ngươi là phiên cửa giấy dán sao?” Dứt lời ánh mắt sắc bén dò xét một lần cả ba người, từ trong tay Tiểu Lai nhận lấy khăn lông lau mồ hôi: “Dám lười biếng, đánh chết các ngươi!”

Ba người khóc không ra nước mắt, cảm thấy lúc Thương Tế Nhụy dạy hí dường như đặc biệt hung dữ, hoặc là nói y gần đây đều đặc biệt hung dữ, trong lòng có một loại sợ hãi trước ra miệng cọp sau tiến ổ sói. Tiểu Lai lại biết rõ sự hung dữ này của Thương Tế Nhụy là từ đâu tới, nghiêm mặt lông mày cũng không động lấy một cái. Cãi nhau, nên lắm! —— tốt nhất cãi nhau một trận liền chia tay, nên chia tay từ sớm mới phải!

Thương Tế Nhụy cũng không phải là chưa từng cãi nhau với Trình Phượng Đài, nhưng mà thường thường yên lặng không quá một lúc, Trình Phượng Đài sẽ nhượng bộ chọc cười y, phất tay áo đi không thấy bóng dáng là chuyện từ trước tới nay chưa từng có. Y cũng không biết mình tính khí này rốt cuộc là làm sao, bởi vì chưa từng thân thiết với người nào khác như thế này, đã từng có một Tưởng Mộng Bình địa vị tương tự Trình Phượng Đài, nhưng mà tấm lòng đối với Trình Phượng Đài cùng tấm lòng đối với Tưởng Mộng Bình là hoàn toàn trái ngược nhau. Tưởng Mộng Bình là một cô gái mảnh mai yếu đuối, Thương Tế Nhụy toàn tâm thương yêu chỉ sợ không đủ, moi hết tim gan dâng cho cô, còn sợ cô sẽ ngại tanh tưởi. Còn về Trình Phượng Đài, Thương Tế Nhụy muốn đối đãi hắn một cách tùy theo tính tình của mình, nhìn hắn moi tim moi gan ra vì y, cúc cung tận tụy vì y. Không ngừng dò xét ranh giới cuối cùng của Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài dỗ dành y đến mệt mỏi lại hết cách, giọng khàn cả đi, môi cũng bạc cả màu. Y cảm thấy đau lòng, nhưng vẫn không chịu nhượng bộ, bởi vì vẫn chưa đυ.ng đến ranh giới cuối cùng của Trình Phượng Đài, y không cam lòng một cách biếи ŧɦái. Thương Tế Nhụy vẫn luôn không thừa nhận, y đối với Trình Phượng Đài là có thêm một tầng tình cảm không chút kiêng kỵ.

Nhưng Trình Phượng Đài lại không biết điều!

Thương Tế Nhụy bực bội qua mấy ngày, dỡ tách ba nhóc đào kép ra một lần, rồi ghép lại một lượt, hơi bớt chút khó chịu trong l*иg ngực. Ba tên đào kép nhìn thấy Thương Tế Nhụy, tựa như nhìn thấy địa ngục sống vậy. Chu Hương Vân càng thêm lặng lẽ, Dương Bảo Lê càng thêm nịnh hót, Tiểu Ngọc Lâm có thể không ló mặt liền không ló mặt, gặp mặt cách xa y ba trượng, cúi đầu đi bộ. Đến chiến tranh lạnh ngày thứ năm, Thương Tế Nhụy đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy Trình Phượng Đài đâu, đợi đến sắp ói máu, thì lại đợi được Đỗ Thất đến.

Đỗ Thất âu phục giày da từ cánh cửa con hẻm nhỏ kia âm thầm vào hậu đài, Thương Tế Nhụy nhìn lầm, cho là Trình Phượng Đài tới, ngực nhảy thùm thụp thùm thụp, giống như giấu một con ếch trong đó! Làm bộ tiếp tục chải chuốt đuôi tóc giả, giả bộ như hậu đài người đến người đi, y chẳng thèm để ý chút nào. Đợi Đỗ Thất mở miệng cười một tiếng, y nghiêng đầu định thần nhìn lại, trên mặt lập tức phủ một tầng sương lạnh, đập “bộp” cái lược sắt trong tay lên trên bàn trang điểm một cái.

Đỗ Thất vốn là đang nắm một cuốn bản thảo, lúc này đưa tay gõ lên đầu y hai cái: “Úi chà, ông chủ Thương, đang êm đẹp liền xụ mặt ra! Không hoan nghênh anh tới là sao?”

Thương Tế Nhụy khóe miệng khẽ nhếch một cái: “Sao có thể chứ, anh ngồi đi.”

Đỗ Thất ném bản thảo viết tay vào trong lòng y, khuỳnh tay khuỳnh chân ngồi xuống: “Anh đặt điệu trước, em thử thấy không hay chúng ta lại sửa.” Anh ta cười nhìn qua đám đào kép mới chiêu mộ một lượt, thấy bọn họ người nào người nấy mắt vừa sáng, dáng vẻ lại mềm, thật sự tuyệt khỏi phải nói, trên mặt liền lộ ra một nụ cười mỉm như của từ phụ: “Đây là lễ ra mắt cho mấy đứa nhỏ. Kịch bản viết suốt ba đêm, ban ngày còn phải giảng bài, lại phải đi nháo động phòng cho Tiết Thiên Sơn! Anh đều sắp mệt muốn chết rồi! Em mau mau xem đi! Đừng có con mẹ nó lần chà lần chần! Không xem xong anh xé ra nhét vào mồm em!”

Nguyên Lan ở bên cạnh rất quan tâm hôn sự của Tiết Thiên Sơn, cười nói: “Thất thiếu gia đi uống rượu mừng à? Tôi không đi. Đám cưới bọn họ thế nào?”

Đỗ Thất giang rộng năm ngón tay ra chải tóc, cười ha ha nói: “Bổn công tử đã nể mặt đến hội trường, thì còn có thể không ra gì được sao?” Lời thừa thãi không cần nói nữa, Nguyên Lan đã hiểu ý. Cái Đỗ Thất gọi là nháo động phòng đó chính là nghịch ngợm càn quấy, tìm cớ sinh sự, chỉ thiếu nước đốt pháo trong đũng quần của Tiết Thiên Sơn mà thôi.

Thương Tế Nhụy đối với hôn sự của Tiết Thiên Sơn chẳng chút hứng thú, ủ rũ cúi đầu ngồi vào ghế sa lon, ghé vào dưới đèn lật xem từng trang từng trang. Kịch bản hí mới này tên là Thương nữ hận, tên như ý nghĩa, kể về vui buồn hợp tan của các chị em trong thanh lâu. Đây là bản thảo ban đầu, rất nhiều chỗ thêm bớt sửa xóa, vừa vẽ vòng tròn lại bôi mực, viết đến chỗ cao trào, dứt khoát dùng kiểu chữ thảo, nhìn mà Thương Tế Nhụy đầu bốc khói hai mắt biến thành màu đen, trong bụng dần dần bốc hỏa. Nhưng mà Đỗ Thất không phải Trình Phượng Đài, y sẽ không để lộ bản tính với Đỗ Thất, y đối với bằng hữu vẫn rất có chừng mực, nhỏ giọng thầm thì một câu: “Rối muốn chết! Không bằng anh đọc cho em nghe đi!”

(Thương nữ: ý chỉ ca nữ, trong bài thờ “Bến Tần Hoài” của Đỗ Phủ có câu “Thương nữ không biết hận mất nước, cách sông vẫn hát hậu đình hoa”)

Đỗ Thất phun ra một hớp thuốc lá phỉ nhổ y: “Em nằm mơ đi!”

Thương Tế Nhụy buồn khổ tiếp tục xem tiếp, thấy quả thực không nhận ra chữ, không khỏi hỏi Đỗ Thất hơi nhiều, Đỗ Thất lại phỉ nhổ y: “Ngành Lê viên có diễn viên nổi tiếng nào lại như em không? Hoàn toàn là một kẻ không biết chữ! Nguyên Tiểu Địch tú tài anh không nói, chỉ nói tài vẽ tranh của Vương Tiểu Bình, tài thư pháp của Lý Tứ Sơn, em gặp mặt tại hội quán lê viên, chào hỏi người ta không thấy xấu hổ sao? Đồ mù chữ!”

Đỗ Thất hai ngày này nghỉ ngơi không nhiều, tính khí lại kém, cộng thêm lăn lộn quá quen thuộc với Thương Tế Nhụy và Thủy Vân lâu, ngay trước mặt những người mới, nói chuyện chẳng nể chút mặt mũi nào. Thương Tế Nhụy cũng không cảm thấy mất mặt, thở dài một hơi, hừ hừ hai tiếng té ngửa ở trên ghế sa lon xem kịch bản.

Đỗ Thất viết hí liên tiếp ba ngày, Thương Tế Nhụy xem hí cũng rất tốn thời gian, tự y viết lời, viết chẳng được mấy câu, nhìn lời do người khác viết thì lại rất biết hay dở, càng xem càng mê mẫn, càng xem càng say lòng, hồi lâu chẳng thể nhúc nhích, chợt trên tay nắn thành tư thế Lan Hoa Chỉ, chậm rãi đọc một câu thoại trong kịch bản, thật giống như xác chết vùng dậy, khiến cho đám nhóc đào kép mới tới che miệng không ngừng cười.

Thương Tế Nhụy xem xong kịch bản thở dài hai tiếng, bản thảo đắp trên mặt, dùng giọng giả hát một đoạn diêu bản trong kịch bản, toàn thân đung đưa như muốn lên tiên, vứt bỏ hồng trần phàm thế ở một bên, đẹp trọn vẹn. Nơi này tất cả mọi người đều từng chứng kiến bản lãnh xem qua một lần liền ghi nhớ của y, cũng không ai trầm trồ. Đám nhóc đào kép vây xem nhìn thấy điệu bộ y như vậy, nhìn nhau nháy nháy mắt cười thầm không thôi, cảm thấy ban chủ vô cùng ngây ngô, ngây ngô có chút chọc cười, khiến người ta không cách nào sợ y nữa. Dương Bảo Lê nhanh chóng tiến lên trước làm thân, đứng ở bên tai y cười nịnh nói: “Ban chủ hát thật là dễ nghe, ngài nói cho chúng tôi nghe một chút về hí mới đi?”

Thương Tế Nhụy đưa tay nhẹ nhàng đẩy cái đầu đinh của cậu ta một cái, dùng giọng hí trầm bổng nói: “Chính là giấc xuân miên man, oan gia chớ làm phiền ta!”

Chúng đào kép che miệng ở đó cười.

Nguyên Lan vỗ vỗ Đỗ Thất, liếc về phía Thương Tế Nhụy một cái: “Này! Thất thiếu gia, là anh gây ra đó nha, chúng tôi không lo được đâu!”

Đỗ Thất trong lòng biết lần này cây bút của mình lại một lần nữa dưới ngòi bút hoa nở, phát huy đến mức khiến người ta phải khen ngợi, nên đắc ý cũng không vừa. Lúc này ngoài cửa có người thập thò, sau đó thẹn thùng đi vào trong, thì ra là Thịnh Tử Vân. Thịnh Tử Vân năm ngoái tụng đào kép đến mức làm trễ nải việc học, suýt nữa phải lưu ban, bù lại hơn nửa năm mới đuổi kịp trình độ của các bạn học. Mắt thấy việc học không đáng lo nữa, lập tức liền không yên chân, vẫn thường chạy đến Thủy Vân lâu. Cậu hôm nay tới không đúng dịp, Đỗ Thất ở chỗ này, chút tu dưỡng văn học cùng kiến thức về hí của cậu kia là tuyệt đối không mang ra khoe khoang được. Lại càng không đúng dịp là Thương Tế Nhụy hôm nay vừa nhận được kịch bản mới, kịch bản là một kịch bản hay, cũng không phải ai ai cũng có thể diễn. Sau khi bày tỏ lòng si một hồi, Thương Tế Nhụy nhảy cỡn lên, tại chỗ chỉ điểm mấy đào kép: “Mấy người các ngươi cùng ta đi đến Đồng Nguyệt phường! Tối nay ai còn có hí liền ở lại hát hí, sau này dẫn các ngươi đi sau!”

Đỗ Thất lập tức hiểu dụng tâm của Thương Tế Nhụy, vỗ vào gáy Thương Tế Nhụy một cái, nói: “Em giai tốt à, nghĩ giống anh đấy! Bọn nhỏ còn nhỏ, muốn diễn được vở này không thể không nhìn chút cảnh đời. Có điều em vừa chỉ đều là đán, sinh cũng phải đi cùng. Em tưởng khách làng chơi là bẩm sinh sao?”

Đỗ Thất là tay lão luyện trong này, có quyền lên tiếng nhất, Thương Tế Nhụy gật gật đầu. Bên kia đám đào kép đều là lăn lộn lớn lên từ tầng lớp thấp kém, có ai không biết Đồng Nguyệt phường nổi danh trong Tứ Cửu thành, Đồng Nguyệt phường lấy tên rất dễ nghe, cũng không phải loại kỹ viện tầm thường. Các cô nương bên trong phường nghệ danh trác tuyệt, rất có phong vận Tần Hoài, là một nơi phong nhã trong chốn gió trăng. Chỉ có chút tiền cũng chưa hẳn có thể gặp được người giỏi bên trong phường, phải nhờ Đỗ Thất giới thiệu gặp mặt.

Những đào kép khác cũng âm thầm kích động, hai đứa trẻ thật thà bao gồm Chu Hương Vân đều đỏ mặt, dáng vẻ vô cùng lúng túng. Dương Bảo Lê ai ui một tiếng soi gương nhướn lông mày nhe răng, soi trái soi phải, soi mãi không thôi, nói: “Ban chủ! Chúng ta chẳng lẽ ăn mặc thế này đi?”

Thương Tế Nhụy nói: “Đúng vậy! Ăn mặc thế này không tốt sao?”

Dương Bảo Lê ngượng ngùng nói: “Quá giản dị mà!”

Thương Tế Nhụy lôi đầu cậu ta từ trước gương ra: “Cũng không phải là bảo ngươi đi coi mắt! Đến nơi, nghe nhiều nhìn nhiều, học nhiều một chút!”

Ba đứa bé gái khôn đán ngượng ngùng hỏi: “Ban chủ? Chúng em cũng phải đi sao? Đồng Nguyệt phường còn có thể tiếp khách nữ sao?” (khôn đán: nữ đán)

Thương Tế Nhụy nhìn Đỗ Thất. Đỗ Thất nói: “Người ta mang vào liền không thành vấn đề.”

Lại có đào kép hỏi: “Nhưng mà ban chủ à, tiền công một tháng của chúng em góp vào còn chưa đủ uống một ly trà ở trong đó!”

Nguyên Lan chen miệng cười nói: “Đồ ngốc! Đi theo ban chủ ra ngoài, còn cần chúng mày trả tiền sao? Chúng mày thế này gọi là đi công tác! Công tác đi dạo kỹ viện, sướиɠ chưa!” Lại cười với Thương Tế Nhụy một tiếng: “Chúng tôi những người già này thôi khỏi phải đi chứ? Không phải chỉ là diễn kỹ nữ thôi sao? Phí công! Haizz! Nếu là diễn hoàng hậu, có phải còn phải ở trong Tử cấm thành hai ngày hay không?” Vừa nói, cô kéo kéo áo choàng, đốt một điếu thuốc, cầm một cái quạt đàn hương ngồi ở chỗ đó nhẹ nhàng đánh vỗ bả vai mình. Một vẻ phong lưu hoàn hảo, không cần phải học tập thêm nữa. Mấy vị sư huynh tranh nhau cùng đi, mấy người bọn họ ngày thường cũng chẳng ít đến đường hoa ngõ liễu tiêu khiển, còn đi cùng góp náo nhiệt gì, Thương Tế Nhụy nhất định không chịu để bọn họ được hưởng lợi. Thịnh Tử Vân hiếm thấy tới một chuyến, lại đúng dịp Thủy Vân lâu đi dạo kỹ viện tập thể, còn chưa nói được câu nào với Thương Tế Nhụy, đã ngượng ngùng xấu hổ trốn mất. Cái nơi đó Tiểu Lai cũng không đi.