Dịch: Phong Bụi
Nguyên Lan vâng mệnh đàm phán cùng Tiết Thiên Sơn, hai người hẹn ở một gian tửu lâu uống chút rượu dốc bầu tâm sự. Đào kép nữ gần như ai ai cũng đều luyện được một bản lãnh ngồi cùng đối thoại, miệng lưỡi lanh lợi, nhất là đào kép nữ từ trong Thủy Vân lâu, gần như đều là kiểu gái tiếp khách. Cũng không biết cô ca tụng thổi phồng thế nào, lại thật sự xin được hai nhóc đào kép! Khoe công cùng Thương Tế Nhụy, dĩ nhiên là một đại công. Thương Tế Nhụy ném Nhị Nguyệt Hồng không chút tiến thủ ra sau gáy, xoa lòng bàn tay hí hửng chờ hậu sinh mới đến cửa.
Bởi vì Nhị Nguyệt Hồng mang thai, thời gian kéo dài càng lâu chỉ sợ sẽ lộ ra vẻ mang thai, đến lúc đó bị người nói trước cưỡng sau cưới, rất khó nghe. Ngày cưới sắp gần kề, chỉ còn lại thời gian chuẩn bị không đến một tháng, Tiết Thiên Sơn bản thân cũng rất sốt ruột, ngày hôm sau liền hẹn Tứ Hỷ ở cùng một gian tửu lâu mềm rắn cùng xuất cưỡng chế đòi Chu Hương Vân. Tứ Hỷ lúc còn trẻ bởi vì dáng vẻ xinh đẹp hơn nữa lại nổi tiếng, tính khí khó chìu, khó dây dưa có thể được coi là một loại mùi vị đặc biệt. Dùng cách bình luận của đám tình nhân cũ đối với gã còn có thể nói là “nhai dai”. Ngày nay tuổi đã hơn năm mươi sắc đẹp hoàn toàn biến mất, cái tính khí này sẽ khiến người ta khó mà nuốt trôi, dai mặc dù vẫn là dai, song là một miếng da trâu nhàu nhĩ dai nhách, nhai mà quai hàm người ta phát đau. Tiết Thiên Sơn thương lượng với gã hồi lâu khô miệng khô lưỡi, cuối cùng mất toi một khoản tiền lớn không nói, còn bị gã táy máy tay chân sờ mó một lượt, thiếu chút nữa bị dụ gian thê thảm. Hết sức uất ức, hết sức chán ghét, hai cái hết sức cả người đều mỏi mệt.
Chu Hương Vân đại sự định vậy. Một nhóc đào kép khác được Thương Tế Nhụy nhìn trúng tên là Dương Bảo Lê. Khoảng mười bảy mười tám tuổi, lặng lẽ chuyên hát đệm sân khấu cho người khác ở trong một gánh hát, tình trạng chẳng tốt hơn so với Chu Hương Vân là bao, chỉ mạnh ở cái không có một Tứ Hỷ đánh chửi hành hạ cậu ta. Thương Tế Nhụy thích xem hí, lúc rảnh rỗi liền quét qua một lượt những gánh hát trong từng ngóc ngách xó xỉnh toàn thành Bắc Bình, ngoại trừ tụng những diễn viên có tiếng, thì chính là thích dùng hỏa nhãn kim tinh nhặt ra trân châu bị lẫn trong đám mắt cá để thưởng thức một phen. Chu Hương Vân cố nhiên là một viên minh châu đã trải qua kiểm nghiệm, đến nay vẫn còn khách quen phòng vé nhớ mãi không quên, hỏi thăm lai lịch Vương Chiêu Quân ở chỗ Thương Tế Nhụy. Vị Dương Bảo Lê này qua nhận xét của Thương Tế Nhụy thì tuổi tác nho nhỏ, có vóc có dáng, là một nhân tài có thể đào tạo được. Lấy được Dương Bảo Lê gần như không tốn nhiều công sức, Tiết Thiên Sơn móc hai trăm đồng, nhờ người đi truyền lời liền làm xong. Dương Bảo Lê nghe nói là Thương Tế Nhụy chỉ đích danh muốn cậu, vui vẻ cả đêm ngủ không yên giấc. Bọn họ ở trong cùng một thành làm cùng một ngành, tuổi tác cũng không kém nhau là bao, địa vị lại cách biệt một trời một vực. Đối với Dương Bảo Lê mà nói, Thương Tế Nhụy chính là thần phật tổ tông, là người trên báo chí trên đài phát thanh, thỉnh thoảng từ chỗ ngồi nhìn y một cái, xa đến ngay cả mặt mũi cũng nhìn không rõ ràng, chỉ nhìn thấy hí phục kia rực rỡ gấm hoa, trang sức đại khái đặc biệt tốt, ở dưới ánh đèn cường quang lấp lánh rạng rỡ như ngàn sao. Khiến cho Thương Tế Nhụy giống như một người không có thật, hư ảo như được tơ lụa châu báu đắp thành. Dương Bảo Lê cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt, nói chuyện, chưa từng có giao tình gì với Thương Tế Nhụy, không biết thế nào bất thình lình may mắn ngay đầu, lại được Thương Tế Nhụy khâm điểm lên cửu trùng thiên.
Dương Bảo Lê nào biết Thương Tế Nhụy đã từng dẫn Trình Phượng Đài đi xem một trích đoạn hí của cậu. Dương Bảo Lê cất giọng hát hí, trong giọng bẩm sinh chứa một sự nức nở, xen giọng mũi, đặc biệt mềm mại thê mỹ. Người chịu nổi cho là vô cùng động lòng người, tỷ như Thương Tế Nhụy; người chịu không nổi liền nghe không quen, tỷ như Trình Phượng Đài.
Ngày đó Trình Phượng Đài không ngừng ăn hạt dưa quà vặt, sì sụp gạt lá trà uống trà, tạch tạch đốt thuốc hút thuốc. Khiến Thương Tế Nhụy phiền chết, vỗ bàn một cái gầm nhẹ: “Anh có thể yên tĩnh một chút hay không!” Liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt: “Miệng chẳng lúc nào dừng! Giống hệt đàn bà!”
Trình Phượng Đài cười một cái với y: “Tôi nói anh đàn ông à, chúng ta đi thôi chứ ? Cái này có gì đáng nghe đâu.” Sợ y không vui, bồi thêm một câu nịnh nọt: “Kém xa Ông chủ Thương.”
Sắc mặt Thương Tế Nhụy quả nhiên từ âm u chuyển sáng sủa, gật gù đắc ý: “Đó là đương nhiên! Có điều cậu ta cũng không tệ!”
Trình Phượng Đài nói: “Tôi thấy cậu ta không hát tốt bằng Tiểu Chu Tử, hát kiểu này, quá xui xẻo.”
Thương Tế Nhụy lắc đầu nói: “Anh không hiểu. Không phải ai ai cũng có thể tìm ra phong cách của riêng mình, rất nhiều người hát hí cả đời liền hát theo phong cách của sư phụ mình cả đời. Tìm ra phong cách của riêng mình khó khăn biết bao! Dương Bảo Lê còn nhỏ tuổi đã có thể tìm ra vị của riêng mình, trong một ngàn người một vạn người cũng không hề bị trùng lặp, em chỉ điểm thêm một chút, tuyệt đối sẽ trở thành một nhân tài!”
Trình Phượng Đài nhìn chằm chằm người trên sân khấu ra sức nghiền ngẫm, vẫn cứ không nhìn ra cái gì hay.
Thương Tế Nhụy nhìn lên trên sân khấu thở dài: “Em ghét nhất tài năng phổ biến! Không giống một ai, chính là cái hay!”
Vừa nói như vậy Trình Phượng Đài liền hiểu. Dương Bảo Lê chưa chắc đã thực sự giỏi đến thế, thắng ở chỗ đạp trúng kẽ hở trong tim Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy trên sân khấu dưới sân khấu, hát hí hay làm người, đều tìm kiếm sự khác biệt với đám đông, một mình một kiểu.
Chu Hương Vân cùng Dương Bảo Lê nhận được tiền đồ sáng sủa, người nào người nấy lòng tràn đầy vui vẻ từ biệt bạn cũ chuẩn bị hành trang, dự định ngày hạ chí hôm đó cùng bái nhập môn hạ Thủy Vân lâu. Trước đó một ngày, Nhị Nguyệt Hồng mặc một trang phục rạng rỡ phù hợp với thân phận của cô bây giờ, yên tĩnh tới hậu đài từ giã. Nói là yên tĩnh, bởi vì mọi người nhìn sắc mặt Thương Tế Nhụy, không dám để ý đến cô nhiều. Đám đào kép lâu năm cảm thấy nha đầu này ngày thường không bộc lộ gì nhiều, cũng không đặc biệt xinh đẹp, cũng không đặc biệt khéo léo, không ngờ còn chưa xuất đạo đã tìm người để gả cho, thật là bánh bao có thịt không hiện ở trên nếp (Bụi: tương tự với câu tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi) ! Đám đào kép trẻ tuổi thì lấy quan niệm của Thương Tế Nhụy làm thước đo, đều khịt mũi coi thường Nhị Nguyệt Hồng, coi là phản nghịch của Thủy Vân lâu.
Người khác đều sẽ không để ý tới cô, duy chỉ có Tịch Nguyệt Hồng thì không. Tịch Nguyệt Hồng quấn tóc một nửa, yêu thương và trân trọng nắm tay Nhị Nguyệt Hồng, đứng ở một góc hậu đài ánh mắt tha thiết nói chuyện: “Sư tỷ phải đi cũng không gấp một hồi như vậy, xem xong hí của em rồi hãy đi chứ ?”
Nhị Nguyệt Hồng là đột nhiên phải lập gia đình, đột nhiên mang bầu, cũng không kịp cùng Tịch Nguyệt Hồng hát một vở trọn vẹn làm kỷ niệm. Nhị Nguyệt Hồng vừa muốn gật đầu, mụ hầu gái già Tiết gia phái tới đón người liền ngó dáo dác thúc giục. Nhị Nguyệt Hồng rụt rè e sợ trước mụ hầu gái nhỏ giọng nói: “Có thể trì hoãn một hồi không? Tôi muốn xem xong hí hôm nay rồi đi, được không?” Trong giọng điệu không có chút khí khái nào của chủ tử, bà bé.
Không đợi mụ hầu gái trả lời, Nguyên Lan đã ở đó lớn tiếng dài giọng nói: “Đừng chớ! Bà Mười mau mau mời! Chúng tôi chỗ này bẩn thỉu ngột ngạt, nào dám giữ bà lâu? Bà có lòng là được rồi!”
Nhị Nguyệt Hồng biết họ lại bắt đầu chế giễu cô, ở lại cuối cùng còn phải chịu sắc mặt người khác, rất không có ý nghĩa, nắm tay Tịch Nguyệt Hồng thật chặt, nói với Thương Tế Nhụy một câu từ biệt liền muốn đi.
Thương Tế Nhụy đưa lưng về phía cô “Ừm” một tiếng. Tiểu Lai thay mặt cho Thương Tế Nhụy, cầm lấy bao lì xì đã chuẩn bị trước muốn đưa cho Nhị Nguyệt Hồng. Lúc này Nguyên Lan lại lên tiếng, ngăn Tiểu Lai, nói: “Bà Mười, không phải tôi bắt bẻ bà! Bà làm thế là không đúng rồi! Thủy Vân lâu nuôi bà mấy năm này, rèn luyện cho bà muốn giọng có giọng, muốn dáng vẻ có dáng vẻ, trở thành một cành hoa lung linh khiến người ta thích mê. Bà hôm nay đi khỏi là xong, chúng tôi cũng chẳng trông cậy sau này có gì báo đáp. Dầu gì cũng phải dập đầu trước ban chủ một cái chứ?”
Nhị Nguyệt Hồng bứt rứt bất an đỏ vành mắt, quỳ với Thương Tế Nhụy một cái đó là chuyện phải làm, nhưng mà bị sỉ vả mà quỳ như vậy, không khỏi có chút khi dễ người. Tịch Nguyệt Hồng thân hình khẽ động, chuẩn bị nếu như sư tỷ không muốn, cậu liền xông lên trước đánh nhau vì sư tỷ, hộ tống sư tỷ đi. Thương Tế Nhụy cũng không ngờ Nguyên Lan âm thầm bày chiêu này, dừng lại hết công việc trong tay, trong đầu nghĩ các ngươi sỉ vả liền sỉ vả, tại sao lại kéo ta vào.
Công bằng mà nói, với cách làm người của Thương Tế Nhụy, tuy đối xử với Nhị Nguyệt Hồng chẳng yêu mến nhiều, cũng chẳng chu đáo nhiều, nhưng mà cũng chưa từng đánh chửi, gây khó khăn, cay nghiệt như các ban chủ trong gánh hát bình thường. Cách y đối xử với đào kép dưới trướng giống như là thái độ của một vị tiền bối đồng nghiệp hơn, tương đối hào phóng hiền lành. Gặp phải người miệng lưỡi ngon ngọt biết lấy lòng y, y liền cười cười nói nói thân thiết chút; gặp phải người ăn nói vụng về đần độn, y liền đúng chuyện bàn chuyện cũng sẽ không làm khó người ta. Đáng ghét là cái sự ỷ thế hϊếp người của mấy người Nguyên Lan. Sự đáng ghét của Thương Tế Nhụy hoàn toàn nằm ở sự không để ý tới những việc nhỏ nhặt, quản lý người không chút quy củ, khiến cho Thủy Vân lâu từ đầu đến cuối lâm vào trong tình trạng gian nịnh hoành hành, là sự đáng ghét của một hôn quân ngây thơ.
Nhị Nguyệt Hồng niệm tình sự hiền hòa trước kia Thương Tế Nhụy đối xử với cô, rất đàng hoàng nuốt nước mắt dập đầu ba cái với Thương Tế Nhụy. Tiểu Lai vội vàng đỡ cô dậy, nhét bao tiền lì xì vào trong tay cô. Thương Tế Nhụy nghiêng người qua một chút, nghiêng đầu nhìn cô một cái, nói: “Ngươi sau này, hãy tự bảo trọng!”
Nhị Nguyệt Hồng đi, Tịch Nguyệt Hồng đuổi theo ra mấy bước tiễn cô, một mực nhìn cô lên xe hơi, xe rời đi mới thất hồn lạc phách trở lại hóa trang hí. Thậm chí lên sân khấu còn phân tâm, một cú lộn nhào lộn không tốt, bị khán giả chê bai, ủ rủ cúi đầu ảo não chạy xuống sân khấu. Chúng đào kép đều biết tính khí Thương Tế Nhụy, hôm nay là Thương Tế Nhụy diễn vở chính, trước vở chính nếu như có cái gì không suôn sẻ, rối loạn sân khấu, ắt sẽ gây ra ảnh hưởng đối với vở hí phía sau. Đây chính là đại kỵ của Thương Tế Nhụy! Tịch Nguyệt Hồng thê thảm rồi! Thương Tế Nhụy quả nhiên hệt như một chiếc xe hơi từ đằng xa xông ngang đánh thẳng xông tới, nhắm thẳng háng Tịch Nguyệt Hồng một cước đạp cậu ta nằm xuống, tiếp là một chuỗi sấm vang rền: “Ngươi xem ngươi phạm phải lỗi gì kìa! Nhị Nguyệt đi ngươi liền không còn lòng dạ hát hí nữa? Không còn lòng dạ hát hí! Vậy ngươi gả theo nó đi!”
Trình Phượng Đài ở ngoài mặt liền nghe thấy y đang sư tử hống, đẩy cửa ra nhìn một cái, Tịch Nguyệt Hồng bò rạp sát đất, Thương Tế Nhụy quắc mắt một cước đạp lên lưng cậu ta, đây vốn nên là dáng vẻ của anh hùng. Nhưng mà bởi vì hóa trang vai đán được một nửa, đánh người liền thủy tụ phần phật, hạt châu bên tóc mai đung đưa loạn xạ, nhìn qua chẳng khác gì một ả đàn bà chua ngoa.
Trình Phượng Đài cười nói: “Ha! Ông chủ Thương, ngài đây là “Võ huấn đồ” à, hay là “Võ Tòng đả hổ” đây?”
Tất cả mọi người cười, Thương Tế Nhụy bực bội thở phì phì buông Tịch Nguyệt Hồng ra, xoay người liền để Tiểu Lai giúp y gài một cái khuy gài áo bằng thủy tinh. Tịch Nguyệt Hồng từ dưới đất dùng cả tay chân bò dậy, không cần nhìn, chỗ chân giẫm lên nhất định đã xanh tím một mảng lớn. Người ngoài an ủi cậu nói: “Thật may là mày không phạm sai lầm ở trong hí của ban chủ, nếu như cùng sân khấu với ban chủ, mày hát hỏng hí, ai chà cha…” Lời này cũng không cách nào nói tiếp nữa, khiến người ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Tịch Nguyệt Hồng nhất thời cảm thấy chút đau đớn trên người này chẳng thấm vào đâu.
Mọi người hóa trang liền hóa trang, tán gẫu liền tán gẫu. Thương Tế Nhụy hóa trang hí xong rồi, nửa cúi thấp đầu ngồi ở trước gương ngẩn người, tất cả những chuyện vặt vãnh mặc kệ, tất cả những lời thừa thãi không đáp. Sự ngẩn người này của Thương Tế Nhụy cũng không thể gọi là ngẩn người, phải gọi là nhập vai. Cứ như vậy nửa tiếng đồng hồ, là có thể lên sân khấu. Trong thời gian đó Trình Phượng Đài vẫn luôn ngồi ở trên ghế sa lon xem báo. Đợi y hát xong rồi xuống sân khấu, thường thường khách quen phòng vé cũng đuổi đến hậu đài, bên người thật là không một khắc nào được yên tĩnh rảnh rỗi. Hồi Thương Tế Nhụy cùng Trình Phượng Đài mới quen, khách quen phòng vé tai to mặt lớn nào y cũng không tiếp, hát hí xong nhất định phải trò chuyện thật thoải mái với Trình Phượng Đài một phen về ưu điểm nhược điểm trong hí, sau đó đi ăn đêm. Đến nay hai người tuổi tác lớn hơn, Thương Tế Nhụy không thể không khôi phục hoạt động giao thiệp bình thường, sôi nổi tiếp chuyện khách quen phòng vé. Trình Phượng Đài ở bên cạnh cũng không ghen, cũng không xấu hổ, tự mình uống trà hút thuốc xem báo, vừa nghiền ngẫm trăn trở về phương diện làm ăn. Thương Tế Nhụy chỉ cần trong mắt nhìn thấy người hắn ngồi ở trong gang tấc, cảm thấy nội tâm vô cùng bình yên, cũng không cần nói gì nhiều. Y đúng là có chút lạ, dù là người chung quanh nhiều thế nào đi chăng nữa, nhộn nhịp thế nào đi chăng nữa, y dù thế nào cũng muốn Trình Phượng Đài đứng ở nơi đó, cứ như thể ngoại trừ Trình Phượng Đài, những người khác đều không tính là người bầu bạn. Nhưng phàm là hai ngày liền không nhìn thấy hắn, lần sau hắn tới nhất định sẽ phải lên cơn với Trình Phượng Đài. Vì vậy Trình Phượng Đài thường thường có chuyện hay không có chuyện cũng tới hậu đài ngồi, giống như đến điểm danh vậy. Đến khi tẩy trang xong, khách quen phòng vé mời ăn khuya, Thương Tế Nhụy chuẩn bị đi cùng. Trình Phượng Đài liền cuộn cuộn tờ báo lại nhét vào dưới đáy bàn uống trà nhỏ về nhà ngủ. Đám khách quen phòng vé mới có người không quen biết Trình Phượng Đài, rất không hiểu vị tiên sinh này có lai lịch ra sao, nếu nói là khách quen phòng vé, ở trong phòng vé lại chưa từng nhìn thấy hắn; nếu nói là quản sự trong hí viện, nhìn khí phái này lại không giống. Đám khách quen phòng vé cũ thì đều biết vị Nhị gia này, thừa dịp Trình Phượng Đài dập tàn thuốc thu dọn sạp hàng, cười nói: “Cách tụng diễn viên này của Trình Nhị gia càng ngày càng giống Tề vương gia rồi.”
Nhắc tới Tề vương gia đại danh đỉnh đỉnh, các vị lão tiền bối có mặt tại đó đều cười, cảm thấy vừa nói như vậy, quả thật là rất giống! Thương Tế Nhụy cũng nhìn Trình Phượng Đài bật cười.
Trình Phượng Đài vừa mặc âu phục, vừa hỏi: “Ồ? Tề vương gia, biết! Ông ta tụng diễn viên thế nào?”
“Lão nhân gia ông ta tụng diễn viên, chưa bao giờ lên phòng bao, chỉ theo đến hậu đài ngồi hút thuốc phiện. Đợi đến lượt hí của ông chủ Ninh diễn, Tề vương gia liền hóa trang một diễn viên quần chúng lên đài kêu một câu thoại, lượn sân khấu một cái, xong rồi lại trở về hậu đài hút thuốc phiện tiếp.”
Lấy việc Tề vương gia tụng Ninh Cửu Lang để ví dụ Trình Phượng Đài tụng Thương Tế Nhụy, bản thân điều này đã hàm chứa một ít ý vị mập mờ. Trong ngành này chẳng lẽ còn có người không biết Tề vương gia đối với Ninh Cửu Lang là có ý gì?
Trình Phượng Đài cười nói: “Vậy tôi nhất định chăm chỉ hơn so với Tề vương gia rồi. Ông cứ hỏi Ông chủ Thương một chút, số lần tôi ngồi phòng bao vẫn nhiều hơn. Vở hí hôm nay tôi đã xem Ông chủ Thương diễn ít nhất tám trăm lần, liền lười ngồi ở phía trước, nghe đến mức tôi cũng biết hát rồi!”
Đám khách quen phòng vé đồng loạt nhao nhao lên nói: “Không bằng Nhị gia lúc nào đó cũng hóa trang vào, cất giọng chơi một chút. Giọng ngài nghe không tệ, để cho Ông chủ Thương dạy ngài một chút, dạy một chút là có thể hát rồi!”
Trình Phượng Đài cười to: “Y dạy tôi ấy à? Với tính khí này của y, tôi sợ bị đánh lắm!” Hắn nhìn Thương Tế Nhụy: “Tôi giờ về đây, các ông từ từ chơi. Ông chủ Thương?”
Thương Tế Nhụy gật gật đầu: “Ngày mai cũng tới. Cho anh xem Hồng Nương do em và Tiểu Chu Tử diễn.”
Trình Phượng Đài đồng ý, cười cười với y.
Ngày hôm sau bởi vì là ngày Chu Hương Vân, Dương Bảo Lê vào gánh hát, đồng thời bái vào còn có hai vị lão sinh, hai vị mặt hoa, một vị võ sinh. Một đám người ở hội quán lê viên viết thư mời thầy, lạy tổ sư gia, đều có chút náo nhiệt đáng xem. Nhưng sự náo nhiệt này không dễ dàng thoải mái cho người ngoài ngắm nghía. Trình Phượng Đài vốn là đối với những chuyện nội vụ này của đám đào kép cũng không hứng thú mấy, thuần túy bầu bạn với Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy mời hắn đến quan sát, ai cũng không dám có ý kiến. Những người khác không có nhiệm vụ mà đến, ngoại trừ mấy khách quen phòng vé rất có danh vọng trong lê viên, tiền bối tai to mặt lớn, thì chính là một Đỗ Thất hứng thú bừng bừng. Đỗ Thất khoanh tay cười vui vẻ yên lòng, cứ như thể nhà mình thêm người thêm của vậy, hai nhóc đào kép này anh ta cũng thấy rất hài lòng.
Chu Hương Vân cùng Dương Bảo Lê người nào người nấy đều trường sam vải màu xanh, gọn gàng sạch sẽ, ký thư mời thầy, ấn dấu vân tay. Dương Bảo Lê có sự hưng phấn khi một bước lên trời, trong lòng ảo tưởng rất nhiều cảnh tượng sau khi nổi tiếng, thành danh. Chu Hương Vân lòng ngược lại không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy thời gian cực khổ đã qua, sau này không cần phải chịu đựng những ngày tháng sáng đánh chiều mắng nữa rồi, lúc ấn dấu vân tay lệ rưng rưng. Đến khi lạy tổ sư gia, Chu Hương Vân quy củ dập đầu thắp hương, Dương Bảo Lê dập đầu xong, bỗng nhiên xoay người một cái quỳ xuống lạy Thương Tế Nhụy, đầu đυ.ng vào đất, dập đầu ba cái vang dội. Tất cả mọi người hơi cảm thấy kinh ngạc, không biết cậu ta có dụng ý gì. Thương Tế Nhụy nho nhỏ lui về sau một bước, thầm nghĩ sao mà hai ngày này luôn có người vội vàng dập đầu với mình vậy chứ ?
Dương Bảo Lê miệng nói: “Tổ sư gia trên hương án là tổ sư gia của tất cả mọi người trong lê viên, Ông chủ Thương là tổ sư gia của Dương Bảo Lê tôi. Tổ sư gia ở trên cao, xin nhận của đệ tử một lạy!”
Chu Hương Vân đứng ở đó ngu người. Bảo cậu cũng bắt chước làm như vậy một lần cậu quả thật không làm được! Mặc dù lời Dương Bảo Lê nói cũng chính là lời trong lòng cậu, nhưng cậu chính là không học được chiêu này!
Chiêu này của Dương Bảo Lê sử dụng quả thật có chút khoe khoang. Người ngoài thầm nghĩ có một thứ ranh ma như vậy ở trong gánh hát, không biết chừng sẽ còn làm ra chuyện quỷ quái gì! Đám đào kép trong Thủy Vân lâu bởi vì cũng cái tác phong khoe khoang huênh hoang như thế, nhìn thấy cùng loại người cảm thấy có cảm giác cạnh tranh, lườm cậu ta một cái, hết sức khinh thường. Bất kể người ngoài thấy thế nào, Thương Tế Nhụy hiển nhiên đối với ngón đòn nịnh bợ này vô cùng hưởng thụ, cười híp mắt gần như muốn gật gù đắc ý, trong miệng làm bộ làm tịch khiêm tốn mấy câu, đưa tay tự mình nâng cậu ta lên, từ đầu đến chân đều là trạng thái của một hôn quân, nhìn mà khiến người ta hận cực kỳ.
Nghi thức hoàn tất, mọi người trước sau hô hào đòi đi ăn, Trình Phượng Đài chắc chắn sẽ không đi, cáo từ Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy ở trước mặt người ngoài vẫn là rất chú ý dáng vẻ bề ngoài, giả cừu non rất nhuần nhuyễn, là một người bề ngoài rất nghiêm túc, mắt không liếc ngang, khách khí hơi ra vẻ giữ lại một chút, cũng không nói gì nhiều mà thả người. Trình Phượng Đài về đến nhà lau mặt xong đang chuẩn bị ăn cơm, một người làm thuê lâu năm gấp gáp mặt đỏ gay chạy tới báo cáo, nói lô hàng phía bắc kia xảy ra chuyện lớn!
Trình Phượng Đài vừa nghe, liền có thể đoán được đại khái sẽ là tình huống gì, lúc này liền cau mày hỏi: “Hàng bây giờ ở trong tay ai? Bên chúng ta có người bị thương không?”
Nào chỉ là bị thương, tổng cộng chết mất hai, bị thương ba, người chết còn là kiện tướng đắc lực dưới trướng của hắn. Trình Phượng Đài mất một lô hàng hóa, còn không cảm thấy đau lòng bằng việc bị chết mất hai người làm này. Trong mấy năm sau khi tới Bắc Bình, hắn bên ngoài có Tào tư lệnh báng súng hộ vệ, bên trong có Phạm gia trong triều có người, nếu như đến vùng mà quả thực hai phe đều không có tác dụng, dùng tiền lót đường vẫn luôn chuẩn xác! Mặc dù là ở trong thời kỳ loạn lạc, việc làm ăn của Trình Phượng Đài cũng quá thuận lợi rồi. Nhưng mà dù sao cũng là một thời kỳ loạn lạc, chuyện bất ngờ nhiều vô số kể, khó lòng phòng bị, loạn đến mức chẳng có một quy củ gì. Người tốt đóng cửa ngồi trong nhà cũng chẳng thể bảo đảm được họa lúc nào từ trên trời ập xuống, huống chi còn là làm loại mua bán nhặt hạt dẻ trong đống lửa, bước trên con đường giang hồ đen!
Trình Phượng Đài rất nhanh trấn định lại, phân phó phòng bếp mang thức ăn lên, giữ lại người làm vừa ăn vừa nói. Mợ Hai nhìn khí sắc người làm này không tốt, liền ngồi vào bên trong sương phòng cách cửa sổ nghe, nghe mà kinh hồn bạt vía. Từ lâu đã biết đi hàng nguy hiểm, không ngờ hôm nay thời cuộc hỗn loạn, vậy thì hiểm càng thêm hiểm, quân đội súng đạn sẵn sàng áp tải xe, còn có người dám trắng trợn cướp giữa ban ngày, hơn nữa khi cướp thì chẳng khác gì đánh giặc.
Sau khi ăn xong Trình Phượng Đài vào trong nhà cùng Mợ Hai thương lượng trả cho người nhà hai người làm thuê một khoản phí đề bù. Hai người làm thuê này dã vào sinh ra tử đi theo hắn mười năm, cần phải có lương tâm, hắn chuẩn bị ra một khoản đủ để người nhà trẻ nhỏ hai nhà ăn uống cả đời, hơn nữa còn là ăn đủ uống đủ, vậy thì không phải là một số tiền nhỏ. Mợ Hai nghe xong, một câu trả giá cũng không có, lúc này mở rương lấy con dấu, há miệng hà hơi cho ẩm con dấu rồi đóng lên chi phiếu, vừa nói: “Chuyện này mình phải tự đến nhà người ta, tiền đến tình nghĩa cũng đến, mới tỏ ra nhân nghĩa.”
Trình Phượng Đài cười nói: “Ừ! Đúng rồi, tôi trước đi đến nhà chị gái một chuyến, muộn rồi ra khỏi thành không tiện. Bây giờ ngay cả ai đã hạ thủ cũng không biết, không phải là đáng chê cười lắm sao? Nếu như không phải là người phía quân đội anh rể bọn họ, còn phải nghĩ cách khác. Mình không cần đợi cửa tôi, tối nay thuận đường ngủ ở nhà Phạm Liên, bàn cùng cậu ta chút chuyện.” Lại nói: “Chi phiếu mình trước hãy cất đi, tiền này không thể một lần trả hết. Nhà người bình thường bỗng nhiên giàu lên, không phải là chuyện tốt.”
Tam thiếu gia dưới sự che chở của vυ' nuôi lảo đảo chạy vào trong phòng, ôm chân Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài đứng ở trước tủ, vặn khăn lông lại lau mặt một cái, trên đầu đều là mồ hôi, trong lòng đều là chuyện, rung rung chân, chẳng nhìn nó lấy một cái. Tam thiếu gia miệng méo xệch, rất nhanh được mẹ bế đi.
Trình Phượng Đài đến Tào phủ, vừa lúc Tào phủ cũng đang huyên náo ồn ào. Ngoài cửa cảnh vệ viên ưỡn thẳng người, Tào tư lệnh lúc không đánh giặc cũng là cả người mặc đồ nhung. Ở trong phòng khách đi đi lại lại điên cuồng hét, ủng cứng giẫm lên gạch, đá đá đạp đạp, tựa như bất cứ lúc nào đều có thể nhấc chân cho ai đó một cước đau điếng. Mấy đứa bé sợ không biết chạy đi đâu, Trình Mỹ Tâm thì không sợ gã, trên mặt khẽ mang một nụ cười nhởn nhơ, đứng một bên mặc cho chồng tiết cơn giận: “Ta con mẹ nó lẽ ra nên đập chết nó từ sớm! Cẩu Nhật! Đồ khốn kiếp! Con mẹ nó ăn của ông uống của ông! Dẫn binh của ông! Không nghe chỉ huy! Không nghe chỉ huy thì đáng bắn chết! Đây con mẹ nó là tạo phản rồi còn gì!”
Trình Phượng Đài mặt đầy vẻ tinh nghịch cười: “Ai u! Đây là muốn bắn chết ai thế? Em tới không khéo, đúng lúc anh rể nổi giận rồi!”
Tào tư lệnh bực bội trừng hắn một cái. Trình Mỹ Tâm ngoắc ngoắc tay với hắn: “Không liên quan đến cậu. Cậu vào đi.”
Chị em hai sóng vai ngồi trên ghế sa lon, Trình Mỹ Tâm nói qua nguyên do một chút, thì ra là Tào đại công tử ở chỗ trú đóng nhiều lần bị quân Nhật kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhẫn nhịn nhiều lần, hôm nay rốt cuộc tích tụ đã lâu, tự chủ trương đọ súng cùng quân Nhật! Song phương không hề sáp lá cà, chẳng qua là ra vẻ bắn pháo nổ súng. Tham mưu lén chạy ra ngoài báo cáo chiến huống với Tào tư lệnh, Tào tư lệnh ở bên đầu này điện thoại liền nghe thấy tiếng pháo vang đinh tai nhức óc ở đầu kia. Ra lệnh ngừng bắn, Tào công tử không nghe; kêu Tào công tử tới nghe điện thoại, Tào công tử cũng không nghe. Cuộc điện thoại thứ hai đánh tới, đã đổi một tên lính quèn hỏi một ba không biết, tham mưu tiết lộ báo tin đã bị bắt đi ăn quân côn rồi.
Tào tư lệnh tức giận đến mức bốn chân hướng lên trời! Người Nhật Bản động thủ, bên ta mới đánh trả một hai, cái này đại khái không có vấn đề. Nhưng bất luận như thế nào không nên động thủ trước! Tào tư lệnh tự nhận tuy là xuất thân thảo dân lỗ mãng, nhưng văn võ kiêm toàn, trong thô lỗ có tinh tế. Nhà mình thằng con trai lớn nhìn qua lịch thiệp, còn từng học trường Tây, làm sao lại làm chuyện mà chẳng chút suy nghĩ!
Tào tư lệnh đột nhiên dừng bước chân, rút khẩu súng từ bên hông ra để kiểm tra đạn trong băng đạn, trong băng, đạn đầy đủ, bắn chết một con trâu cũng đủ dùng, vừa nhấc chân liền đi ra ngoài: “Con mẹ nó! Vậy thì đi bắn chết cái thằng chó đẻ đó!”
Trình Mỹ Tâm thật ra thì trong lòng đã sớm có cách, cố ý để chồng cuống lên, cuống đến một mức độ nhất định, cách của cô mới được coi là ý kiến hay. Lúc này vội vàng ngăn Tào tư lệnh lại, cười nói: “Cục cưng, ai nha! Bỏ xuống! Bỏ súng xuống! Con cái nhà mình cần động đao động thương sao! Đây là con ruột của mình đấy!”
Tào tư lệnh chịu đựng tức giận bị Trình Mỹ Tâm đoạt súng. Trình Phượng Đài ở bên cạnh nhìn, cảm thấy Tào tư lệnh là thật sự yêu chị hắn, chỉ có chị hắn mới có thể chế ngự được Tào tư lệnh đang bực bội. Tào tư lệnh tự mình cũng cảm thấy, gã là thật sự yêu Trình Mỹ Tâm, bởi vì gã chưa từng bị ai gỡ súng xuống, vừa muốn gầm thét đôi câu, Trình Mỹ Tâm ôn nhu chặn lời gã: “Mình tức giận một lúc lâu rồi, ngồi xuống nghỉ một lát đi! Em có cách của em, cách của em nếu như không linh nghiệm, mình liền ra chiến trường thích bắn chết ai thì bắn, có được hay không?”
Trình Mỹ Tâm hẳn là thường xuyên nghĩ cách giúp Tào tư lệnh, Tào tư lệnh quả thật phục tùng đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trình Phượng Đài, vung tay lên với Trình Mỹ Tâm, tỏ ý cô mau mau ra chiêu. Trình Mỹ Tâm không hoảng hốt không vội vàng gọi Tam tiểu thư từ trong phòng ra, thì thà thì thầm ghé vào bên tai cô bé dặn dò một phen, chỉ thấy Tam tiểu thư không ngừng gật đầu, một bên e ngại liếc liếc cha.
Trình Mỹ Tâm hỏi cô: “Cục cưng, nhớ cả rồi chứ?”
Tào Tam tiểu thư gật gật đầu: “Nhớ rồi ạ, mẹ.”
Trình Mỹ Tâm cầm điện thoại lên gọi đến nơi trú đóng: “Này! Tôi là phu nhân, bảo sư trưởng của các ngươi đến nghe điện thoại! Chỉ cần nói là Tam tiểu thư —— em gái của nó gọi tới! Nhanh lên một chút! Chạy đi!” Nói xong đưa ống nghe cho Tam tiểu thư, Tam tiểu thư chờ giây lát, đầu kia Tào công tử tới, cô ngập ngừng nói những lời Trình Mỹ Tâm mới vừa dạy cô: “Ừ… Anh, là em… Em vẫn ổn… Anh, anh không nên chọc ba tức giận. Ba ở nhà nổi giận, muốn cầm súng bắn chết người, em cùng em trai đều bị dọa sợ. Anh, khi nào anh về nhà? Em có chút sợ…”
Hai anh em nói điện thoại mấy phút, tín hiệu ở chiến địa không quá tốt, càng nói về sau càng chật vật. Trình Mỹ Tâm dứt khoát cầm điện thoại, vẻ mặt ôn hòa nói: “Quý Tu à? Là ta. Ngươi đứa nhỏ này, thiệt là! Tính khí còn nóng nảy hơn cả cha ngươi!” Tào tư lệnh nghiêng đầu trừng cô, cô ném trả gã một ánh mắt quyến rũ: “Hiện tại vào thời điểm này, Quý Tu, ngươi cũng không nên thiếu kiên nhẫn! Ngươi một khi manh động, ngươi bảo cha ngươi phải làm thế nào? Tào gia chúng ta cũng không phải là dòng chính! Gió êm sóng lặng còn có người hận không thể vu oan giá họa cho chúng ta, huống chi là sơ hở chân chính! Ngươi xem Ngưu gia năm ngoái đấy, Ngưu gia đã bại thế nào?” Đầu kia Tào công tử không biết nói cái gì, dù sao nhất định cũng không phải lời dễ nghe, bởi vì Trình Phượng Đài nhìn thấy vẻ mặt Trình Mỹ Tâm thay đổi, trên mặt nụ cười không giảm, trong mắt nhưng càng ngày càng lạnh, càng ngày càng ác, bỗng nhiên nhắm hai mắt, lần nữa mở ra lại là cười khanh khách: “Phải, ta chỉ là đàn bà con gái, chỉ biết đánh bài dạy trẻ con thôi, có thể có kiến thức gì nhiều, không thể so với các ngươi gió tới mưa đi, trải việc nhiều!” Cô ánh mắt đưa ngang một cái, nhìn chăm chăm Tam tiểu thư, trong vui vẻ mang chút nghiêm túc cười nói: “Chuyện đàn ông các ngươi đúng là ta không hiểu. Ta chỉ là quan tâm em gái ngươi, cho nên cảm thấy ngươi như vậy không ổn. Em gái ngươi sang năm phải lấy chồng rồi, chính là con trai thứ hai của Lâm gia đó, ngươi cũng đã gặp, ừ.. . Đúng, chính là cậu ta, nho nhã lịch thiệp, nhân phẩm cũng đoan trang. Ngươi nói xem, lúc này Tào gia chúng ta nếu là có xảy ra chuyện gì, em gái ngươi phải làm thế nào? Hai thằng bé phía dưới thế nào cũng sống được, con gái thì chịu không nổi uất ức đâu!” Bên kia Tào công tử tựa hồ đã dao động, Trình Mỹ Tâm thừa thắng truy kích: “Mẹ mấy đứa chỉ sinh ra hai anh em, bà ấy giao phó mấy đứa cho ta rồi. Ngươi là con trai, trưởng thành rồi ta không xen vào chuyện của ngươi. Ta chỉ muốn để em gái ngươi được bình an gả cho người ta, làm hết chức trách, cũng dễ nói với mẹ mấy đứa. Ta một người vợ kế cũng có thể nghĩ như vậy, ngươi là anh ruột, lại không thể nhịn chút vì em gái sao? Có tức giận gì, đến khi Tam tiểu thư xuất giá rồi thì lại giải quyết, không được sao? Người Nhật Bản ở đây đã bao nhiêu năm, bọn chúng có thể chạy được sao?”
Tam tiểu thư nghe nói đến nhà chồng cô, lập tức thẹn thùng ngượng ngùng lên lầu trở về phòng. Trình Mỹ Tâm nói xong chuyện ở trong điện thoại với Tào công tử, cuối cùng sau khi biểu đạt quan tâm một phen đối với Tào công tử mới cúp điện thoại. Tào tư lệnh lúc này đã tiêu hết hơn nửa cơn tức giận, biết không cần gã phải mất công đi một chuyến đại nghĩa diệt thân, nhưng thái độ vẫn cứ bực bội: “Cô nói thế là có ý gì? Sau khi con Ba gả đi rồi là nó có thể làm bừa sao?”
Trình Mỹ Tâm haizz một tiếng cười trách: “Việc cần kíp là dỗ nó nghe lời trước, còn lại một năm, mình làm cha còn không trị được nó sao? Vậy thằng con trai này coi như là uổng công nuôi, thật sự nên bắn chết.”
Tào tư lệnh hừ lạnh cười một tiếng. Trình Phượng Đài nhìn thấy vở này, không khỏi hồi tưởng lại thời niên thiếu Trình Mỹ Tâm từng sử dụng thủ đoạn giống vậy với hắn. Đến nay hắn cũng không bởi vì chuyện này mà oán hận chị, chẳng qua là đổi một góc độ khác mà nhìn nhận, cảm thấy rất có cảm xúc, lại rất chua xót. Thật giống như vô hình trung cùng Tào Quý Tu thành người cùng một nước, bởi vì trước đây, nhược điểm và tình cảnh của hắn giống với Tào Quý Tu.
Tào tư lệnh lúc này rốt cuộc cũng rảnh lòng nhớ tới em vợ của gã, một tay vỗ lên bắp đùi Trình Phượng Đài, khiến hắn sợ hết hồn: “Mày tới có chuyện gì!”
Trình Phượng Đài lấy lại tinh thần, vội vàng nói rõ ngọn nguồn. Tào tư lệnh nghe xong, trong miệng không ngừng kêu con mẹ nó, gọi mấy cuộc điện thoại điều tra khắp nơi, một hồi hoài nghi người này, một hồi hoài nghi người kia, kẻ thù của hắn quả thật là không ít, hơi suy nghĩ, người trong khắp thiên hạ ai cũng hai lòng với gã. Dù sao bất kể là có phải người trong quân đội hay không, trong thời gian ngắn cũng không hỏi ra kết quả gì. Trình Phượng Đài cáo từ Tào gia đi khỏi, chạy thẳng tới nhà hai người làm thuê bồi thường, hai bên đều là những gia đình đông người trên có già dưới có trẻ chân chính, người già hơn tám mươi tuổi bị bệnh liệt giường, người nhỏ vẫn còn quấn tã bú mẹ. Cả nhà mười mấy miệng ăn toàn dựa vào một người nuôi gia đình, chủ gia đình vừa chết, quả thật như trời sụp. Đàn bà trẻ con khóc khiến Trình Phượng Đài trong lòng hết sức phiền loạn. Bận rộn làm xong hết thảy như vậy, ngày đã tối đen, cơm tối cũng chưa ăn, ngồi ở trong xe trực day trán, hắn có một thời gian không phải lao tâm như hôm nay rồi.
Trình Phượng Đài thở dài hỏi lão Cát: “Mấy giờ rồi?” Bản thân hắn rõ ràng mang đồng hồ đeo tay, cũng lười xem một chút.
Lão Cát vừa lái xe vừa giơ tay lên nhìn cổ tay một chút: “Bảy giờ ba khắc rồi, đi Phạm gia? Hay là tìm một chỗ ăn bữa cơm trước?” (1 khắc bằng 15 phút)
Trình Phượng Đài nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa xe một chút: “Này! Đây là đâu vậy? Đi rạp hát Thanh Phong có thuận đường không?”
Lão Cát nói: “Không thuận đường, xa đấy!”
Trình Phượng Đài nói: “Vậy cũng đi một lần đi.”
Lão Cát không biết nói gì, chỉ đành lĩnh mệnh quay đầu xe. Từ khi Trình Phượng Đài thành đôi với Thương Tế Nhụy, lão Cát liền hiểu biết thêm một tầng mới về Nhị gia nhà mình. Quá khứ Trình Phượng Đài tìm tình nhân, trong mười chuyến có chín chuyến là hướng về chuyện ấy, còn một chuyến là để dạo đầu cho chuyện ấy. Ngày nay Trình Phượng Đài tìm Thương Tế Nhụy, trong mười chuyến chưa chắc có thể ngủ một chuyến. Ông chủ Thương dù sao cũng là Ông chủ Thương, Ông chủ Thương quá bận rộn, thời gian riêng tư quá ít. Nhưng vẫn phải đi tìm, tìm để gặp mặt, nói đôi câu, không giống như là lưu trình của một mối quan hệ ngoài hôn nhân vì tìиɧ ɖu͙©. Giống như cái gì, lão Cát cũng không biết. Lão Cát cảm thấy Ông chủ Thương quá có bản lãnh, Nhị gia vốn không thích nghe hí, đối với y liền thích nghe rồi; Nhị gia vốn rất thích “ngủ” , đối với y cũng chịu lướt qua.
Lão Cát nghĩ từ cái chuyện trong đũng quần của Nhị gia nhà ông kia, suy nghĩ lung tung suốt dọc đường. Trình Phượng Đài ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng lại nặng trĩu. Thương Tế Nhụy bây giờ càng ngày càng canh chừng hắn gắt gao, còn ghê gớm hơn Mợ Hai trước kia. Nếu như nói Mợ Hai canh chừng hắn, giống như là người lớn quản thúc đứa trẻ, sợ đứa trẻ gây họa, sợ đứa trẻ chơi không biết đường về. Thì Thương Tế Nhụy lại giống như con mèo con chó canh chừng miếng thịt trong chén, ai dám động, liền sẵn sàng cắn người đó một cái, hoặc là dứt khoát ăn hết miếng thịt.
Đây cũng không phải là lời nói chơi.
Thủy Vân lâu sáng nay thu nhận đào kép mới, Thương Tế Nhụy không đợi được phải dùng thử, chọn hai người bản thân thèm thuồng đã lâu tới phối hợp hí, cũng không cần kiểm tra điệu hát. Bọn họ ai hát giai điệu nào, Thương Tế Nhụy trong lòng nhớ rất rõ ràng, dù sao hát hí bình thường, đều là y hát cho hợp với giọng của người khác. Hậu đài vẫn rối bời. Thương Tế Nhụy mặc thủy y trắng như tuyết, hi hi ha ha nói chuyện phiếm cùng người khác, trong không khí có mùi thơm ngòn ngọt, là có người dùng một cái bếp lò nhỏ hầm ngân nhĩ.
Thập Cửu cao giọng cười nói với đám đào kép mới: “Nói đến quy củ của Thủy Vân lâu chúng ta, những điều khác chưa nói vội, các ngươi phải nhớ một điều đầu tiên! Chỗ chúng ta có gì ăn ngon, uống ngon, trước phải mau cầm tới cho ban chủ nếm thử!” Vừa nói vừa đem một chén canh ngân nhĩ bưng đến tay Thương Tế Nhụy, canh ngân nhĩ nấu sánh đặc mà ngọt ngấy, Thập Cửu múc thêm cho y hai muỗng anh đào và quýt trộn vào trong.
Thương Tế Nhụy nuốt một ngụm lớn, cau mày nói: “Trước khi lên sân khấu ăn cái này, khóa giọng.”
Nguyên Lan ở trước gương bôi son nói: “Khóa giọng mới tốt! Giọng của ban chủ cao quá, ai theo kịp chứ? Khóa giọng một chút, bọn ta mới có đường sống!”
Thương Tế Nhụy lập tức nhận sự nịnh bợ này, sung sướиɠ lại sì sụp một cái. Bản thân y ăn ngấu nghiến, nhưng không cho phép đám đào kép khác trước khi lên sân khấu ăn cái này, bởi vì cổ họng của y tốt, có thể khóa; bọn họ giọng không đủ tốt, lại bị khóa nữa liền xong đời. Chắc hẳn quy củ thứ hai của Thủy Vân lâu chính là ban chủ của bọn họ đối với người khác và đối với bản thân vĩnh viễn là hai loại tiêu chuẩn khác biệt, tuyệt không thể coi sự khoan dung của ban chủ đối với bản thân làm tấm gương để học tập.
Trình Phượng Đài đẩy cửa ra, gõ cửa hai cái, nhưng mà không hề đi sâu vào, đứng ở chỗ u ám bên ngưỡng cửa cười nói: “Ông chủ Thương, qua đây nói chuyện chút.”
Thương Tế Nhụy nhìn thấy hắn, cảm thấy tối nay nụ cười của hắn mệt mỏi mà ôn nhu, vì vậy bỗng nhiên liền xấu hổ. Hơn nữa có lời gì không nói luôn đi, nhất định phải ngay trước mặt mọi người kêu ra nói sau lưng người ta làm gì? Khiến tất cả mọi người đều nhìn hai người bọn họ, Thương Tế Nhụy thì càng xấu hổ, ngượng ngùng không chịu qua.
Nguyên Lan còn cố ý làm y xấu hổ: “Gọi cậu đấy! Ban chủ còn không mau đi nói chuyện?” Vỗ vỗ đánh đánh Thương Tế Nhụy một chút đuổi ra ngoài, còn mập mờ giúp hai người bọn họ đóng cửa hậu đài, nhốt hai người bọn họ ở trong ngõ hẻm tối nhỏ. Trong ngõ hẻm tối nhỏ một chút ánh đèn cũng không có, Thương Tế Nhụy trong tay còn bưng canh ngân nhĩ, Trình Phượng Đài cúi đầu nhìn một chút, nói: “Đồ ăn à? Cho tôi ăn có được hay không? Tôi chết đói rồi!”
Thương Tế Nhụy rất yêu chén canh ngọt này, nhưng mà càng yêu Nhị gia hơn, y nhìn ra được Trình Phượng Đài là đói thật sự, thật thà ờ một tiếng cầm chén đưa tới. Trình Phượng Đài hai ba hớp liền ăn sạch trơn, lau miệng, nói: “Ông chủ Thương, tôi có chút việc khó giải quyết, hai ngày này liền không thể tới chơi cùng em.”
Thương Tế Nhụy ngực chợt lạnh, nhất thời xụ mặt, rất hối hận đã nhường lại chén canh ngọt: “Anh có chuyện gì khó giải quyết?”
Trình Phượng Đài biết y sắp nổi cơn, cố làm ra vẻ tùy ý cười nói: “Nói em cũng không hiểu, đều là chuyện trên phương diện làm ăn.”
“Anh chưa nói làm sao biết em không hiểu?”
“Em nhất định không hiểu, chính tôi cũng còn chưa biết rõ cơ! Em hát hí của em, tôi bận xong mấy ngày này là được rồi.”
“Mấy ngày này là mấy ngày?”
“Không đến mấy ngày.”
“Vậy cũng phải cho một con số!”
“Bốn năm ngày đi, nhiều lắm là bảy tám ngày. Nói không chừng còn phải ra khỏi thành.”
“Rốt cuộc là mấy ngày!”
“Một tuần lễ, chính xác có thể xong xuôi.”
“Vậy anh lại không thể đến xem hí của em!”
Thương Tế Nhụy từ đầu tới cuối giọng lạnh như băng, nói càng về càng hung tợn. Trình Phượng Đài bị chèn ép một câu cũng không nói được, cười đùa cợt nhả trêu chọc y ý đồ lừa bịp qua cửa, trong lòng mơ hồ phát giác một phiền toái còn lớn hơn so với việc làm ăn. Phiền toái này đã gieo xuống từ lâu, bây giờ nảy mầm, sau này có lẽ sẽ còn nảy nhánh đâm cành, bày thành công một tấm thiên la địa võng. Nhưng chuyện vẫn nên nghĩ theo chiều hướng tốt, Thương Tế Nhụy chính là tính khí đứa trẻ chút, nhưng chưa hẳn hay nũng nịu. Cho đến khi Trình Phượng Đài chiêu trò dùng hết rồi, trêu chọc gảy mặt Thương Tế Nhụy một cái, bị Thương Tế Nhụy hất tay đẩy ra, hai người đều trầm mặc.
Trình Phượng Đài cho dù nhịn giỏi đến thế nào, cũng bị chọc tức: “Em sao lại vô lý đến vậy? Đến mức như vậy sao? Tôi chỉ là mấy ngày không đến, còn là đi làm chính sự.”
Thương Tế Nhụy giương cao giọng: “Làm sao không đến mức như vậy! Mỗi ngày tới nghe hí của tôi một chút thì phí của anh bao nhiêu thời gian? Đã hứa là sẽ đến xem hí tôi hát cùng Tiểu Chu Tử! Anh có chuyện gì khó giải quyết cũng không thể lừa gạt tôi!”
Trình Phượng Đài nhìn chằm chằm y chốc lát, từ trong mắt y nhìn thấy một chút ánh sáng điên cùng hung tợn. Chuyện ập tới đầu, rơi vào trên người mình, trong lòng nháy mắt hiểu ra rất nhiều điều, nghe nói gì mà Bình Dương, Tưởng Mộng Bình, gì mà bệnh điên của chàng Thương. Trình Phượng Đài không cho là Thương Tế Nhụy là đột nhiên nổi điên, cho tới nay cũng quá thuận theo y, chìu đến mức y nước dâng thuyền cao, được voi đòi tiên. Trong lòng đã hiểu rõ, nghiêng đầu cất bước liền đi, đi ra một đoạn đường, nhớ tới trong tay còn nắm một cái chén, liền ném cái chén xuống đất một cái, trong đêm tối choang một tiếng, vỡ tan tành.
Thương Tế Nhụy không ngờ Trình Phượng Đài lại dám tỏ thái độ, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, liền muốn một quyền đập chết.