Dịch: Phong Bụi
Mặc dù nói Thương Tế Nhụy nghiêm lệnh cấm chỉ đám đào kép dưới trướng truyền đi lời ong tiếng ve về Du Thanh cùng Nguyên Tiểu Địch, đám đào kép Thủy Vân lâu há lại chịu quản thúc. Câu chuyện này vẫn rất mau được truyền ra ngoài, cho đến khi trở thành tin lá cải, đăng trên báo chí trở thành bí mật mọi người trong thành Bắc Bình đều biết. Có điều tin đồn xưa nay vẫn là như thật mà chưa chắc đã là thật, không chính xác, thường thường có nhiều phiên bản xung đột, mâu thuẫn với nhau, hơn nữa phiên bản nào nghe cũng đều rất hợp lý.
Sau khi lên báo không được mấy ngày, lập tức lại có một phái người biết chuyện đứng ra bảo đảm Du Thanh và Nguyên Tiểu Địch là trong sạch, bởi vì Du Thanh cùng Thương Tế Nhụy mới là một đôi tình chàng ý thϊếp. Bằng không Du Thanh làm sao chịu giúp đỡ Thương Tế Nhụy như vậy, lại còn sắp hí mới, lại còn hát cặp. Đào kép đi lưu diễn tới Bắc Bình phải bái người đứng đầu, theo như thứ tự nên là Cầm Ngôn Xã do Ninh Cửu Lang sáng lập làm đầu, dựa vào cái gì mà để Thủy Vân lâu xen ngang nhặt được món hời lớn như vậy chứ ? Lui mười ngàn bước mà nói, hai người cho dù từ khi bắt đầu không có tình cảm, mắt đưa mày lại hoàng đế phi tử hát như vậy, cũng sẽ hí giả thành thật. Thương Tế Nhụy đối xử thân thiết với Du Thanh, Du Thanh đối xử với Thương Tế Nhụy đầy nhu tình, đồng nghiệp lê viên đều nhìn thấy rõ. Từ Du Thanh gắp thức ăn cho Thương Tế Nhụy, đến Thương Tế Nhụy che ô cho Du Thanh, những chi tiết mập mờ nhiều không kể hết. Một nam một nữ luôn ở bên nhau, ngoại trừ là cái chuyện đó, nào còn tình nghĩa gì khác có thể nói chứ!
Cuối cùng phe thứ ba gộp cả hai câu chuyện trước đó, tiến hóa ra một kết luận Nguyên Tiểu Địch tranh đoạt tình nhân với Thương Tế Nhụy, cướp đoạt tâm hồn thiếu nữ của Du Thanh. Phiên bản này bởi vì tập hợp ba vị diễn viên nổi tiếng, náo nhiệt nhất, cẩu huyết nhất, người tin cũng nhiều nhất, mỗi người một miệng, nối tiền nhân hậu quả trọn vẹn tỉ mỉ như thật. Chờ đống tin đồn này trải qua trắc trở truyền tới tai Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy cũng không có lời gì nhiều để phản bác, chỉ có hai chữ “Vớ vẩn” hồi kính. Cái từ “Vớ vẩn” này từ hậu đài Thủy Vân lâu phản hồi đến quần chúng đồn tin nơi đó, liền bị dựa theo dáng vẻ bọn họ mong muốn tự giải nghĩa một phen. Dù sao đối với lời đồn đãi, người trong cuộc kiên nhẫn giải thích sẽ bị cho là giấu đầu hở đuôi, không để ý tức là ngầm thừa nhận, nóng nảy phản bác chính là thẹn quá hóa giận. Thương Tế Nhụy cũng rất hiểu điều này, người ngoài muốn nói y thế nào thì sẽ nói nhiều thành thật, bản thân y có trăm miệng cũng không thể nào bào chữa. Xì căng đan giữa y cùng Du Thanh, cuối cùng đã bị truyền đi rất chân thật.
Lời đồn đãi nếu đã nóng hổi truyền rộng, thế nào cũng đã mất hết mặt mũi hai bên, Trình Phượng Đài làm sao chịu để cho Thương Tế Nhụy lần nữa uổng công lặng lẽ chịu thua thiệt. Tính hắn chính là quân tử báo thù mười năm không muộn, chơi xấu sau lưng. Chỉ sợ câu chuyện này truyền tới truyền lui, lại cứ luôn có người che giấu, không truyền tới bên cạnh Nguyên Tiểu Địch, cố ý thừa dịp tiếp rượu trong một bữa cơm, mô tả sống động vở kịch nữ tướng bà Ba kia cho Nguyên Tiểu Địch nghe, khiến Nguyên Tiểu Địch nghe mà cả kinh thất sắc, vỗ bàn. Anh ta cho tới bây giờ vẫn luôn có tính cách nho nhã của người đọc sách, nhưng bởi vì đau lòng Du Thanh, bởi vì quá mất thể diện, lần này cũng không khỏi thật sự nổi giận. Đúng như Trình Phượng Đài dự đoán, anh ta vừa về nhà, lập tức liền đem Đại thiếu gia do bà Ba sinh qua cho bà Cả nuôi dưỡng. Sau đó chờ bà Ba sinh Nhị thiếu gia ra, còn chưa đầy tháng, đứa trẻ lại bị bà Hai bế đi nuôi. Trong lúc đó bà Ba khóc lóc gây náo loạn, cũng từng tìm dây tính treo cổ, nhưng thái độ Nguyên Tiểu Địch hết sức kiên quyết, anh ta cưới bà Ba chẳng qua là vì cân nhắc đến việc nối dõi, ưa sự trẻ tuổi khỏe mạnh của cô, căn bản chẳng thể nói có bao nhiêu tình cảm. Hai vị phu nhân khác đều nhận được thiếu gia như ý nguyện, chẳng những không nói giúp bà Ba, ngược lại xúi bẩy Nguyên Tiểu Địch cho cô một khoản tiền ly dị cho xong, tránh cho ngày sau ỷ là mẹ đẻ các thiếu gia, lại gây ra chuyện gì bôi xấu môn phong. Nguyên Tiểu Địch một lòng muốn thoát tiếng đào kép, cố gắng đi con đường thư hương môn đệ, cũng sợ một người mẹ chua ngoa đanh đá làm hư đức hạnh bọn nhỏ, đối với đề nghị của hai vị phu nhân rất để ở trong lòng. Tóm lại, bà Ba ở trạch môn Nguyên gia là hoàn toàn thất thế.
Những chuyện đó đều là sau này, lại nói Thương Tế Nhụy bị bà Ba nhà họ Nguyên cào rách khuôn mặt mỹ nhân, vết thương bôi phấn sợ nhiễm trùng, chừng mấy ngày không thể lên sân khấu. Ngày này Trình Phượng Đài đi tìm Thương Tế Nhụy, chỉ thấy Tiểu Lai ở nơi đó lật rương dốc tủ tìm cái gì, trải thư họa giấy tờ đầy đất, Thương Tế Nhụy liền ngồi chồm hổm dưới đất chọn nhặt từng cái một.
Trình Phượng Đài cười nói: “Ông chủ Thương tiền giấy nhiều, mấy ngày nay nhàn rỗi nắng to, lấy ra phơi bớt mốc một chút có phải không?” Một bên đứng ở bên cạnh y nhìn. Thì ra đều là một số đồ vật cũ thời niên thiếu của Thương Tế Nhụy: thư từ giữa y cùng anh trai, bạn tốt; giấy chứng nhận; biên lai tiền gửi ngân hàng; ảnh chụp chung cùng các diễn viên nổi tiếng; ảnh chụp chung cùng các khách quen phòng vé; tranh sách, thơ từ các văn hào đại nho tặng y; giấy cảm ơn chính phủ tặng cho việc ủng hộ khi thiên tai hạn hán. Thứ khiến cho Trình Phượng Đài cực kỳ kinh ngạc chính là lại có một bó giấy nợ lớn được buộc bằng dây đỏ, mở ra nhìn một cái, đều là những người đồng ngành lê viên lợi dụng y, con số phía trên lên đến hàng ngàn thậm chí hàng trăm, hơn nữa người vay phần nhiều đều là hạng không tài cán, tiểu tốt vô danh. Thương Tế Nhụy con người này, cũng chỉ chịu tiêu chút tiền vào việc ăn và nghiệp hí, những phương diện khác có thể miễn liền miễn, rất đơn giản, không ngờ y lại bố thí linh tinh tán loạn một số lớn ân huệ như vậy.
Trình Phượng Đài đếm giấy nợ, lấy làm kỳ lạ nói: “Ái chà, hào phóng quá Ông chủ Thương à! Chỗ này mà gộp vào đủ mua bao nhiêu tòa viện ở thành Bắc Bình rồi! Không phải là cho vay nặng lãi đấy chứ ?” Thương Tế Nhụy ánh mắt cong cong cười cười với hắn, không tiện giải thích điều gì, hắn rút một tờ giấy nợ ra: “Vị này nợ em sáu trăm năm mươi đồng, quá hạn năm năm, định đòi nợ thế nào?”
Thương Tế Nhụy thò đầu nhìn một cái: “Vị này hai năm trước đã chết rồi, đòi nợ thế nào được?”
Trình Phượng Đài nói: “Nhà không còn ai khác sao? Cha nợ con trả, tìm con trai hắn mà đòi.” Thật là điệu bộ thương nhân bất lương.
Thương Tế Nhụy nói: “Hắn còn chưa kịp sinh con trai đã chết.”
Trình Phượng Đài nhìn y một cái, lại rút ra một tờ: “Cái này thì sao? Ngày tháng cũng gần.”
Thương Tế Nhụy nói: “Ngày tháng gần, người thì không gần. Ban chủ mang gánh hát đi Vũ Hán rồi, chẳng lẽ còn đi Vũ Hán một chuyến tìm hắn?”
“Tờ này em nhìn xem, người giỏi đấy, hai ngàn đồng!”
Thương Tế Nhụy vỗ tay một cái, đoạt lấy giấy nợ rất đắc ý nói: “Ờ ờ ờ! Vị mặt hoa này là một diễn viên giỏi lắm! Thám Âm sơn của anh ta nếu như anh có cơ hội nhất định phải xem một chút! Tuyệt vời muốn chết!” Vừa nói liền hát: “Bao Long Đồ đến Âm sơn kiểm tra, ma đốt đèn gặp chuyện bất bình nói lời chân thực…” (Bao Long Đồ: Bao Chửng, hay Bao Công, ông từng nhậm chức Học sĩ ở Long Đồ các nên có tên như vậy, ma đốt đèn: con ma làm việc trong điện Diêm Vương, có nhiệm vụ thêm dầu giữ điện luôn sáng ánh đèn.)
Trình Phượng Đài nghẹn lời: “Sao lại hát rồi? Tôi đang nói hí với em sao? Tôi đang nói chuyện tiền với em cơ mà!”
Thương Tế Nhụy không nhận được tiếng nói chung, ngừng hí, tức giận sắp lại chồng giấy nợ buộc chặt, không cho Trình Phượng Đài xem nữa: “Tiền tiền tiền anh chỉ biết đến tiền! Tiền có cái gì hay mà nói! Anh làm sao lại phàm tục như vậy hả!”
Tiểu Lai trèo lên leo xuống làm việc, lúc này bê từ trên tủ xuống tới một cái cặp táp bện bằng sợi mây, nói chen vào: “Thừa dịp còn sớm đừng nói đến tiền với y! Thủy Vân lâu đã là một cái động không đáy rồi, bên ngoài những thứ kia là diễn viên hay không phải diễn viên chỉ cần vừa mở miệng, y liền chẳng từ chối một ai hết! Vị này hát tốt thì sao chứ ? Vay mượn khắp nơi hút thuốc phiện, lượn kỹ viện, hiện tại cũng chẳng hát hí nữa rồi… Anh hỏi y xem xem mấy năm này y bị những thứ không biết xấu hổ kia lừa gạt mất bao nhiêu? Bản thân y để dành được bao nhiêu?”
Tiểu Lai chắc là chất chứa oán hận đối với quan niệm kinh tế của Thương Tế Nhụy đã lâu, nên mới lòng đầy căm phẫn tiếp lời Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài được sủng ái mà lo sợ, cười chúm chím nhìn Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy đã không nhịn được phiền: “Đều không cho phép nói nữa! Tiền tôi tự mình kiếm, thích xài thế nào thì xài! Không phải chuyện của các người!”
Tiểu Lai ném cái cặp táp sợi mây lên tay y: “Ai thèm nói cậu! Sắp tới tìm một nàng dâu ghê gớm để trị cậu! Xem cậu có phục hay không!”
Tiểu Lai vừa xoay lưng đi, Trình Phượng Đài lập tức nhẹ nhàng thì thầm dán vào bên tai Thương Tế Nhụy: “Nghe thấy chưa? Trị em!”
Thương Tế Nhụy liếc mắt nhìn hắn, cũng thì thầm trả lời lại: “Nghe rồi! Nàng dâu!”
Cùng người mình không tính lỗ! Trình Phượng Đài giận đến bật cười, dùng sức ấn cái gáy của y một cái.
Không thể trách Thương Tế Nhụy ra tay khảng khái, bởi vì y thật ra cũng có một bộ nguyên tắc của mình. Ví dụ cùng là đào kép tới khóc nghèo, hát hay với hát không hay liền là hai giá khác nhau; cầm đi để sống qua ngày với cầm đi để lập gia đình lại là hai giá khác nhau. Tỷ như đào kép hát không hay tới mượn tiền y cưới vợ nuôi con, nhiều nhất chỉ giúp đỡ mấy chục đồng. Nhưng mà nếu như là đào kép hát hay muốn nghỉ một thời gian, y không quen không biết liền chấp nhận không bữa nào thiếu thịt, nuôi không người ta. Cũng không nói rõ được là y có tác phong của mạnh thường quân, hay là thuần túy hào phóng một cách ngu ngốc.
Thương Tế Nhụy lấy đồ trong cặp mây ra xem, Trình Phượng Đài rốt cuộc nhớ ra hỏi: “Lần đầu thấy em giúp Tiểu Lai dọn dẹp nhà cửa đấy, đang muốn tìm cái gì?”
“Báo muốn đăng hình em.” Thương Tế Nhụy nói: “Anh nhìn trên mặt em mấy vết thương thế này, làm sao mà chụp hình, chỉ có thể tìm một tấm có sẵn cho bọn họ.”
Thương Tế Nhụy là một người rất ưa đẹp, nhưng lại không thích chụp hình. Gần như tất cả hình chụp đều là chụp chung cùng người khác, gương mặt liền nhỏ bằng cái móng tay út như vậy, nếu đăng báo thì càng không nhìn thấy. Hai tấm ảnh ở trong hoa viên bị người ta chụp trộm mặt bên, trong một tấm còn có Tiểu Lai, một tấm bị nhánh cây cản tóc. Lật tìm tiếp, Thương Tế Nhụy cùng Trình Phượng Đài đều ngẩn người trước một tấm hình. Trong hình Thương Tế Nhụy mập hơn so với bây giờ một chút, tóc ngắn ngủn, cười rất thật thà rất ngây thơ, lẳng lặng tựa sát ngồi ở bên cạnh thiếu nữ Tưởng Mộng Bình. Tưởng Mộng Bình khi đó cũng mập hơn so với bây giờ, một khuôn mặt ôn nhu tròn trịa, mày mắt dịu dàng như nước. Còn là mùa đông, hai người mặc trường sam và kỳ bào màu nhạt, nhưng không thấy chút co quắp gì, vẻ mặt cười giống nhau, nói là hai chị em ruột cũng có người tin, nhìn qua vui vẻ cực kỳ.
Trình Phượng Đài sợ Thương Tế Nhụy nảy sinh ác độc liền xé, vội vàng rút tấm hình từ trong tay y ra, luôn miệng khen: “Ông chủ Thương thật anh tuấn!”
Thương Tế Nhụy trầm mặt, chỉ hừ hừ: “Tất nhiên!”
Lật ngược lại xem một cái, phía sau tấm hình viết: Tặng Tưởng Mộng Bình Thương Tế Nhụy. Dân quốc năm thứ Mười Tám tháng Giêng mùng Tám chụp ở Bình Dương, Thái Hòa lâu. Còn là chụp ở trong quán cơm.
Thương Tế Nhụy dài mặt đoạt tấm hình lại, sau khi ở chung với Trình Phượng Đài, càng ngày càng không nghĩ nhiều đến người này và những chuyện đó, nhưng vừa nhìn thấy sự vật liên quan, hận ý trong lòng vẫn rất mãnh liệt dào dạt. Trình Phượng Đài nhìn thấy ngón tay y dùng hết sức lực túm tấm hình, khiến cho đầu ngón tay cũng bạc màu, hai tròng mắt đen bởi vì tức giận mà lóe sáng hơn bao giờ hết. Trình Phượng Đài cũng có thể nghe thấy tiếng y nghiến răng, cảm thấy y dường như muốn lôi Tưởng Mộng Bình trong hình ra ăn tươi nuốt sống.
Thương Tế Nhụy tức giận hô to: “Tiểu Lai! Cầm cây kéo tới!”
Một hồi Tiểu Lai đưa cây kéo đi vào, cô thấy tấm hình này, cũng đã biết Thương Tế Nhụy muốn làm gì. Trình Phượng Đài cũng cho là y sẽ cắt tan nát tấm hình, không ngờ y nhắm ngay giữa hai người không chút lưu tình roẹt một đao, cắt tấm hình thành hai mảnh, Tưởng Mộng Bình bên kia rơi xuống đất, y đem nửa hình bên mình đưa cho Tiểu Lai: “Cầm lấy, ký giả kia nếu như lại tới tìm tôi, liền đem tấm này đưa cho anh ta.”
Trình Phượng Đài thừa dịp y đang nói chuyện, ngồi chồm hổm xuống nhặt tấm hình Tưởng Mộng Bình lên thổi thổi bụi, Thương Tế Nhụy quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy hình ảnh này, nhất thời giận quát một tiếng, lông mày dựng ngược. Trình Phượng Đài mí mắt cũng không nhấc lên, vẩy vẩy tấm hình lắc đầu chép miệng: “Em nhìn cái mặt to tròn này! Xấu xí đến vậy, sao sánh được bằng Ông chủ Thương của chúng ta! Chờ Thường Chi Tân trở lại, tôi phải cầm tấm hình này hung hăng cười nhạo anh ta, mắt nhìn kiểu gì không biết!” Vừa nói vừa kẹp tấm hình vào trong sổ chi phiếu.
Thương Tế Nhụy rất hài lòng gật gật đầu: “Chính xác!” Cũng không truy cứu nữa.
Sau đó, Thương Tế Nhụy chủ động kể với Trình Phượng Đài nguồn gốc của tấm hình này. Năm đó chính là thời điểm hai chị em Tưởng Thương nổi tiếng khắp Bình Dương, khách quen phòng vé mời ăn vịt quay ở Thái Hòa Lâu, Thường Chi Tân cũng đến. Anh ta vừa đến liền cùng Tưởng Mộng Bình nhìn nhau cười cười, âm thầm nắm nắm tay. Thủy Vân lâu tất cả mọi người đều biết rõ chấp niệm của Thương Tế Nhụy, ở nơi đó ra sức che giấu, sợ Thương Tế Nhụy nhìn thấy nảy sinh nghi ngờ. Thương Tế Nhụy ngược lại là nhìn thấy rồi, nhìn thấy cũng không nghĩ nhiều, y là từ nhỏ đã chậm hiểu hơn so với người thường, ngược lại trong lòng vui mừng, cảm thấy tình cảm giữa sư tỷ cùng Thường Tam thiếu gia thật là tốt, có Thường Tam thiếu gia tụng sư tỷ, sư tỷ nhất định sẽ nổi tiếng!
Nói tới chỗ này, Thương Tế Nhụy đấm ngực giậm chân hối hận không thôi, hận không thể khiến thời gian quay ngược, liền lấy bánh mì da vịt dán đầy mặt Thường Chi Tân: “Em đúng là một kẻ ngu, thật sự, em chính là một kẻ ngu! Đôi cẩu nam nữ kia ngay trước mọi người anh anh em em, Nguyên Lan bọn họ sợ em nhìn ra, liền liều mạng kéo sự chú ý của em đi, gói thật nhiều vịt cuốn cho em ăn! Ngày đó em ăn một mạch hai con vịt quay to! Cũng no suýt chết!”
Chuyện này quả thật ngu ngốc hết sức, nhưng Thương Tế Nhụy đã hiểu sâu sắc sự ngu muội của mình như vậy, Trình Phượng Đài cũng không tiện cười nhạo y, đồng tình không nói vỗ vỗ bả vai y.
Một đoạn hồi tưởng người ngoài xem ra rất buồn cười, Thương Tế Nhụy hồi tưởng lại, lại hết sức buồn bã. Trình Phượng Đài dạy y nhận biết chữ, viết chữ chọc cho y vui vẻ, nắm tay y viết chữ “Phượng” trong tên mình, nói cho y là “một con chim, khoác tấm áo khoác rất lớn” . Thương Tế Nhụy ở phương diện trêu chọc người khác thì rất nhanh trí, lập tức cười nhạo Trình Phượng Đài có một cái tên “chim” , bị Trình Phượng Đài ôm đến trên giường cù lét, cười phát hụt hơi trực lăn lộn. Hai người chơi đến chạng vạng tối, Thương Tế Nhụy mới cảm thấy vui vẻ. (chim: điểu, cũng thường là một từ để chửi người)
Trình Phượng Đài làm bộ làm tịch nhìn nhìn đồng hồ, tiến vào chủ đề chính hôm nay: “Hôm nay dẫn Ông chủ Thương đi ra ngoài ăn một nhà hàng đặc biệt ngon.”
Thương Tế Nhụy ánh mắt sáng lên đi thay quần áo ngay: “Có gì đặc biệt ngon? Trong Tứ Cửu thành này còn có thứ em chưa từng ăn sao?”
Trình Phượng Đài sờ cái bụng y nói: “Khẩu khí không nhỏ nha! Em có cái bụng lớn như vậy sao?”
“Có chứ!” Thương Tế Nhụy cười nói: “Anh không biết trong ngành lê viên chúng em, có người không thích chơi gái, không thích đánh bài, không thích thuốc phiện, nhưng không một ai là không thích ăn. Quán nào thức ăn ngon, không quá ba ngày liền có người mời em đi nếm thử một chút!”
Trình Phượng Đài nói: “Ông chủ Thương nhân duyên tốt. Hôm nay nhà hàng kia ra món mới, Nguyên Tiểu Địch coi như là mời đúng rồi.”
Thương Tế Nhụy đang đóng nút áo, tay chợt ngừng lại: “Nguyên Tiểu Địch mời ăn cơm?”
“À, thay vợ bé của hắn nói xin lỗi với em.”
Thương Tế Nhụy vừa nghe liền giở chứng không chịu đi, Trình Phượng Đài sớm đoán sẽ như vậy. Du Thanh chịu nhục nhã một phen, ngày hôm sau chẳng nói cùng ai, thù lao hai đợt diễn cũng không cần, để thư lại cho Thương Tế Nhụy rằng sẽ lên đường đi Thượng Hải. Thế là Mẫu Đơn đình, Ngọc Trâm ký, hay Kinh hí Mai Long trấn, Tứ lang thám mẫu mà Thương Tế Nhụy dự định về sau hát cùng cô cứ thế hết thảy đều công cốc. Bỗng nhiên mất đi một người hợp tác ăn ý, một người bạn tốt, sao có thể không khiến Thương Tế Nhụy không ghi hận chứ.
Trình Phượng Đài giúp y gài nốt hai nút áo còn lại, cười nói: “Ông chủ Thương cũng là người trên giang hồ, chút giao tình này cũng không cần nữa sao? Đừng quá thích gì làm nấy mà.”
Thương Tế Nhụy giận dỗi nói: “Vậy được thôi! Bảo hắn xuất sơn hát cùng em hai vở, hát tốt em liền tha thứ cho hắn.”
Trình Phượng Đài phất phất tóc trán Thương Tế Nhụy, trêu ghẹo nói: “Khẩu khí này của em không tệ, đổi hát hai vở thành ngủ hai giấc, chẳng khác gì lão gia ác bá vừa ý đại cô nương.” Thương Tế Nhụy trừng hắn, hắn tiếp tục cười nói: “Tôi thấy Nguyên Tiểu Địch là thà cùng em ngủ hai giấc, cũng không chịu cùng em hát hai vở. Tâm tư của hắn em còn không nhìn ra? Nói hắn là đào kép thì chẳng khác gì mắng hắn.”
Thương Tế Nhụy cau mày vung tay lên: “Vậy hắn còn làm quen gì, nói xin lỗi cái gì với một tên đào kép như em?”
“Ông chủ Thương là diễn viên nổi tiếng, lời nói đều có ảnh hưởng tới biết bao ông lớn, sao có thể tùy tiện đắc tội, không sợ bị em ám toán sao?” Trình Phượng Đài vỗ vỗ cái mông y: “Cũng nói không chừng là nể mặt mũi tôi, hắn biết hai ta… Đánh chó còn phải ngó mặt chủ phải không nào?”
“Anh mới là chó! Anh là một con chó mặt xụ!” Thương Tế Nhụy hận nói: “Vậy liền đi làm chết Nguyên Tiểu Địch!”
Thương Tế Nhụy phát ra hùng tâm tráng chí như vậy, đến khi thật sự tới nhà hàng rồi, người lại vẫn cứ lặng lẽ, thành thật, khỏi phải nói ngoan ngoãn biết bao nhiêu. Chẳng qua là khí sắc không được tốt, hoàn toàn chẳng có vẻ thẹn thùng khi đi gặp Nguyên Tiểu Địch hồi đầu, trên mặt mang oán khí, dọc ngang treo bốn chữ: Trả tôi Du Thanh!
Trình Phượng Đài vỗ vỗ lưng Thương Tế Nhụy, ghé sát lỗ tai y nói một câu: “Nào, làm chết hắn đi?”
Thương Tế Nhụy lườm hắn một cái, lặng lẽ không nói gì.
Thái độ của Thương Tế Nhụy Nguyên Tiểu Địch dĩ nhiên cũng cảm thấy rồi, rất nhiệt tình chào mời hai vị ngồi xuống sau đó gắp thức ăn. Thương Tế Nhụy không nói một lời, đều là Trình Phượng Đài hàn huyên cùng Nguyên Tiểu Địch.
Nguyên Tiểu Địch đầu tiên là giơ ly rượu lên, nói với Thương Tế Nhụy: “Đều do Nguyên mỗ trị gia không nghiêm, làm mất mặt mình không nói, còn mang lại rắc rối lớn như vậy cho Ông chủ Thương, quả thực áy náy.”
Thương Tế Nhụy bưng ly rượu rất lãnh đạm cụng với anh ta, rất lãnh đạm đáp một chữ “Ờ”.
Thương Tế Nhụy ở trước mặt người không coi trọng, cũng sẽ không xấu hổ, chỉ để ý hất quai hàm ăn miếng to, ăn miệng đầy dầu mỡ. Nguyên Tiểu Địch trong lúc trò chuyện cùng Trình Phượng Đài mấy lần để ý đến Thương Tế Nhụy, biết cơn giận của y còn chưa tan, trong đầu nghĩ nhưng mà y cũng không cần khiến bản thân no tức bụng để hả giận mà, chẳng lẽ là muốn chà đạp ít tiền trút giận một chút? Quả nhiên tính khí trẻ con! Nghĩ như vậy, khẽ mỉm cười, lập tức gọi thêm mấy món sơn trân hải vị xa xỉ nhất. Thương Tế Nhụy cũng đều cho hết vào trong bụng. Nguyên Tiểu Địch nào biết Thương Tế Nhụy trước kia là giả bộ khách khí giả bộ lịch sự với anh ta, hôm nay mới là lượng ăn bình thường.
Chờ ăn tới trình độ nhất định, Nguyên Tiểu Địch nhìn Thương Tế Nhụy ăn đến mức tai đỏ hồng, cổ áo cởi ra nút, khóe miệng nhẹ nhàng mang ý cười, lúc này hẳn là thời điểm tấn công tốt nhất rồi, liền ôn nhu hỏi thăm y tung tích Du Thanh.
Thương Tế Nhụy dừng đũa lộ ra vẻ buồn bã. Trình Phượng Đài cười nhìn Nguyên Tiểu Địch một cái, thầm nghĩ, thì ra đây mới là mục đích chính tối nay.
“Du Thanh không từ mà biệt, hẳn đi về phía nam. Cô bị người nhà anh đả thương, vết thương chồng chất, trên đường có thể bình an hay không cũng không nói chắc được. Hơn nữa còn hỏng khuôn mặt, nói không chừng không thể hát hí nữa rồi.” Thương Tế Nhụy khoa trương rất đúng điểm, gạt người rất thành thật. Nguyên Tiểu Địch nghe mà hồn phi phách tán, hồi lâu vẫn chưa lấy lại được bình tỉnh. Thương Tế Nhụy lúc này lần nữa quan sát vị diễn viên nổi tiếng khi xưa này, người đã sắp năm mươi, trên mặt đã mất đi vẻ sáng sủa, ảm đạm mà mệt mỏi. Mệt mỏi bởi vì dư luận thế tục, cố gắng xóa lịch sử bỏ nửa đời trước. Tự xưng là yêu thích cầm kỳ thư họa, nhưng lại cả ngày làm việc mua bán tính lời lãi. Đeo đuổi danh lợi kiếm tiền suốt mười mấy năm, rốt cuộc kiếm được mấy đồng tiền rách, kiếm được cái tiếng nho thương. Trong nhà một ổ đàn bà lòng dạ thối nát, ra sức sinh con trai, minh tranh ám đấu. Nguyên Tiểu Địch chính là một đại tục nhân khoác da tấm phong nhã! Thương Tế Nhụy cũng không biết Du Thanh rốt cuộc vừa ý anh ta chỗ nào, không phải là mắt mù hay sao? Anh ta ngoại trừ Côn khúc hát quả thật rất hay ra, còn lại chẳng có chỗ nào tốt đẹp cả. Thương Tế Nhụy xoay mặt nhìn về phía Nhị gia của y, đây là một kẻ phàm tục ăn uống chơi gái đánh bài chân chính, tất cả mọi người đều biết hắn thích đàn bà, thích vàng bạc, thích hưởng lạc, tốt ở cái là hắn cho tới bây giờ chưa từng giả bộ, cho tới bây giờ chưa từng che giấu. Xấu một cách đường hoàng, liền tỏ ra đáng yêu. Thương Tế Nhụy cảm thấy mình thật thật tinh mắt, trong lòng vui vẻ, liền bồi cho Nguyên Tiểu Địch thêm một đao: “Du Thanh một thân một mình cả người đều là vết thương, nhất định không sống nổi.”
Nguyên Tiểu Địch nhìn Thương Tế Nhụy chăm chăm, vừa xoay đầu, hai mắt rơi lệ, không ngờ là khóc.
Trình Phượng Đài lúng túng cực kỳ, hơi an ủi đôi câu, dù sao loại quan hệ không rõ ràng ngoài hôn nhân này, cũng không cách nào nói sâu hơn. Thương Tế Nhụy ở chỗ đó mang vẻ mặt nghiền ngẫm và hiếm lạ, nhìn chằm chằm Nguyên Tiểu Địch mãi không thôi, y sẽ không hiểu được một người đàn ông rơi lệ ngay trước mặt bao người là một chuyện mất mặt biết bao nhiêu, không thể kìm hãm được biết bao nhiêu. Trình Phượng Đài vội vàng cầm khăn quàng cổ quấn lên Thương Tế Nhụy, dắt y nhanh chóng cáo từ đi khỏi. Nguyên Tiểu Địch thương tâm đau lòng, cũng không để ý giữ lại bọn họ.
Vừa ra khỏi cửa, Trình Phượng Đài liền bóp mũi Thương Tế Nhụy một cái: “Ông chủ Thương, đồ hư hỏng, thật sự làm đến mức Nguyên Tiểu Địch phát khóc rồi.”
Thương Tế Nhụy hả giận: “Hắn thật đúng là làm em chật vật muốn chết! Bây giờ khóc có tác dụng gì? Nên làm từ sớm mới đúng!” Vẻ mặt hớn hở nói: “Em đã báo thù được cho Du Thanh rồi!”
Trình Phượng Đài nói: “Xem ra Nguyên Tiểu Địch đối với Du Thanh vẫn rất có tình cảm.”
“Vậy hắn tại sao lại không lấy cô ấy?”
Trình Phượng Đài lại muốn nói chút đủ loại tình huống phức tạp bất đắc dĩ, Thương Tế Nhụy vung tay lên chặn lời hắn: “Không thể cưới cô ấy liền chẳng cần nói gì nữa, Nguyên Tiểu Địch còn không có trách nhiệm bằng Tràng Tử Tinh!”
Hai người ngồi lên xe, Trình Phượng Đài vô ý thức cầm tay Thương Tế Nhụy, muốn xem xem y có bị lạnh không, vừa nói: “Tôi cũng không phải là không thể để cho em vào cửa nhà hay sao?”
Thương Tế Nhụy không giải thích được: “Anh làm sao cứ luôn thích lấy chuyện của chúng ta so sánh cùng những người đàn ông đàn bà kia? Em cũng không phải là đàn bà, em chỉ cần mỗi ngày được chơi cùng anh là được rồi. Thứ tình cảm một nam một nữ này của bọn họ, không kết hôn lại không được, ở cùng nhau liền chạy đôn chạy đáo xây một cái ổ, đẻ một ổ trứng!”
Trình Phượng Đài bị cái ví dụ này của y chọc cười, vỗ vỗ mặt y: “Quá cay độc rồi! Thế em quả trứng khốn kiếp ai đẻ ra hả?”
Thương Tế Nhụy như thể được tuyên dương, còn gật gù đắc ý rất vui vẻ.