Dịch: Phong Bụi
Ngày mùng Ba tháng Mười Hai năm đó là một ngày hoàng đạo rất đẹp, thích hợp gả cưới, thích hợp cúng tế, thích hợp động thổ khai trương. Thủy Vân lâu được coi là gánh hát chính của vở hí mới này, chọn một giờ lành vào buổi sáng sớm, liền do Thương Tế Nhụy dẫn theo Tiểu Chu Tử và các đệ tử lê viên long trọng tổ chức dâng hương cầu nguyện với tổ sư gia. Nghi thức chỉ đơn giản là sắp một chiếc bàn trong sân Thương trạch đặt trái cây cống phẩm lên đó, nhưng tất cả mọi người đều cực kỳ thành kính. Ngay cả Đỗ Thất công tử, trong bầu không khí trang trọng, hương khói lượn quanh, cũng bước vào hàng phong lưu hiên ngang dập đầu hai cái với tổ sư gia.
Du Thanh không kiềm được xoay đầu nhìn sang Đỗ Thất, trong ánh mắt có chút hơi giật mình cùng thưởng thức. Cùng xuất thân là con cháu quan lại, những công tử ngày thường ngủ hoa túc liễu, làm bạn cùng đào kép như Đỗ Thất, phần lớn là những người hành xử hoang đường không việc chính đáng, cũng đã thấy nhiều. Nhưng một lạy này gần như có ý nghĩa rằng coi mình là người theo nghề ca xướng, hiến cả thân thể và linh hồn. Cô rất hiểu điều này nếu truyền tới tai của trưởng bối trong trong tộc, sẽ bị trách mắng hà khắc ra sao. Âm thầm gật gật đầu. Lại nhìn Thương Tế Nhụy, người mặc trường sam vải màu xanh, khuôn mặt như bạch ngọc vóc người gầy mảnh, đứng nghiêm, toát ra một nét khoan thai thanh tú bức người như vậy. Lần này y dâng hương ngược lại không cần người ta ba thúc bốn mời, vẻ mặt trong dửng dưng có nghiêm túc, có mấy phần khí phách của người đứng đầu một gánh hát lê viên. Nhưng mà nghi thức vừa kết thúc, Thương Tế Nhụy phất phất áo quần, xoay người thẹn cười một tiếng với mọi người, gật gật đầu, nói: “Vậy thì, muộn chút gặp lại ở hí viện, các vị nhé.”
Đám đào kép đứng ở nơi đó không hiểu ra làm sao, bọn họ cho là trước khi khai mạc, dù thế nào cũng sẽ phải có chút gì sắp xếp hoặc dặn dò quan trọng khác nữa, không ngờ Thương Tế Nhụy vạn sự sắp xếp xong chỉ thiếu gió đông, lại bảo bọn họ tất cả giải tán. Phải biết, trước buổi biểu diễn thanh thế to lớn của bọn họ lần này mỗi một đào kép đều phải chịu áp lực và sự soi xét cực lớn, đầy mạo hiểm. Chưa nói đến việc diễn không ra gì, chỉ cần lượng vé bán được không tốt, từ nay về sau con đường của hí mới sẽ càng khó đi.
Du Thanh nhìn dáng vẻ trong lòng hoảng sợ của mọi người, cười cười, nói: “Bằng không, mấy vị diễn viên đi cùng tôi đến hội quán lê viên, chúng ta luyện đọc hí, diễn tập một lần nữa? Xong rồi cách hí viện cũng gần hơn một chút.” Mọi người tất nhiên tán thành. Đỗ Thất cũng cùng đi theo bọn họ. Hí của Thương Tế Nhụy, Đỗ Thất nhắm mắt cũng yên tâm, không cần theo dõi sát sao, chỉ nói với Thương Tế Nhụy: “Ăn cơm trưa xong chớ tham ngủ, ngủ sưng mặt rồi, buổi tối trang điểm không ăn.” Những chi tiết lẻ tẻ này của đào kép Đỗ Thất biết rất rõ ràng. Thương Tế Nhụy gật gật đầu. Tiễn mấy người này đi rồi trong tiểu viện nhất thời lạnh tanh. Y vào nhà tìm một đĩa hát của Hầu Ngọc Khôi ra, điều chỉnh tiếng của máy hát đĩa to lên, sau đó dọn một cái ghế ngồi ở trong sân phơi nắng, vừa nghe hí, vừa nhìn Tiểu Lai dọn dẹp tế phẩm nhang đèn trên bàn.
Tiểu Chu Tử từ lúc vừa mới bắt đầu liền đứng ở chỗ đó, không biết phải làm mới tốt. Hôm nay lại là ngày cậu được đàng đàng hoàng hoàng lên sân khấu hát hí, diễn một vở đệm cho hí mới của Thương Tế Nhụy bọn họ, nghe nói sân đều ngồi không còn chỗ trống, không giống bình thường. So sánh ra, những lần cậu lên sân khấu diễn cũng chỉ là trò trẻ con sắp diễn để luyện gan. Thương Tế Nhụy mấy lần nói với cậu rằng, làm kép hát hoặc là vừa cất giọng liền nổi tiếng, hoặc là không đáng giá một đồng, chưa bao giờ có đạo lý dần dần trở nên thành công. Nhìn tình hình, buổi diễn này nếu như hát không gây nên tiếng tăm gì, Thương Tế Nhụy rất có thể sẽ bỏ mặc cậu. Tiểu Chu Tử nghĩ tới đây liền cảm thấy rất sợ hãi, tim đập dồn, tay chân lạnh lẽo. Thương Tế Nhụy là quý nhân trong đời cậu, một cái phao cứu mạng duy nhất, cậu có cảm giác rằng, cuộc đời cậu sau khi gặp được Thương Tế Nhụy liền trở nên rõ ràng, có tương lai. Không có Thương Tế Nhụy, với tình cảnh của cậu, ở trong tay Tứ Hỷ thì không biết đến năm nào tháng nào mới có thể ló mặt ra.
Tiểu Lai thu thập xong các đồ lặt vặt, pha một bầu trà Bích Loa Xuân nóng hổi, khăn lông lót dưới bình trà đưa vào tay Thương Tế Nhụy. Quay đầu lại thấy Tiểu Chu Tử vẫn cứ đứng như trời trồng ở nơi đó. Cậu ở Thương trạch đã gần nửa tháng, mặc dù luyện công khổ cực, nhưng được cô chăm sóc hiển nhiên ăn uống rất tốt, cánh tay cẳng chân dài hơn một chút, đứng ở nơi đó đã là một cậu nhóc lớn tướng vướng tay vướng chân rồi. Tiểu Lai liền nhẹ nhàng cười đẩy cậu một cái: “Chạng vạng tối liền phải mở màn rồi, cậu còn làm gì mà ngẩn ra như thế chứ?”
Tiểu Chu Tử vội nói: “Dạ, vậy thì đi luyện giọng.” Bước đi không được hai bước, Thương Tế Nhụy gọi cậu lại: “Sáng sớm dậy không phải đã luyện rồi sao? Sao còn phải luyện nữa?”
“Sắp mở màn rồi, em luyện thêm tí nữa.”
Thương Tế Nhụy khoát khoát tay, nhấp một chút miệng bình trà, giống như một người lớn tuổi cậy già lên mặt, chậm rãi nói: “Còn hơn nửa ngày nữa là phải hát rồi, ngươi còn không dưỡng giọng một chút sao? Bây giờ luyện quá mức rồi, buổi tối trung khí sẽ không đủ.” Y suy nghĩ một chút: “Cùng lắm là giãn giãn tay chân, kéo gân kéo cốt chút. Vở hí này ngọa ngư cũng tốn sức đấy!”
Tiểu Chu Tử gật gật đầu làm ngay, ở trên bãi đất trống bên cạnh kéo tay kéo chân, luyện tập không để tâm đến xung quanh. Thương Tế Nhụy thỉnh thoảng coi cậu một chút, thỉnh thoảng chỉ điểm đôi câu, lại hỏi Tiểu Chu Tử: “Ngươi cảm thấy Hầu Ngọc Khôi đoạn này hát thế nào?”
Tiểu Chu Tử đang giang chân thành chữ Nhất, tay cầm bàn chân, ngực dán vào trên đùi, chân sát trên đất, không khí trong phổi bị chèn ép chỉ còn lại chút ít, khó khăn đáp: “Người Ông chủ Thương thích… Đương nhiên là tốt…” Thương Tế Nhụy lắc đầu: “Vở này ông ấy hát thật ra không tốt bằng sư phụ ta hát.” Dừng một chút, nói: “Sư phụ ta tên là Thương Cúc Trinh. Khi ông ấy hát ở kinh thành, sư phụ Tứ Hỷ của ngươi vẫn chưa nổi tiếng ấy chứ. Nghe nói hai người bọn họ từng hát hí cùng nhau. Ngươi có nghe sư phụ ngươi nhắc tới ông ấy không?” Tứ Hỷ bình thời đối với Tiểu Chu Tử không đánh thì mắng, có lúc nào nói được một câu tám chuyện hiền hòa. Tiểu Chu Tử lắc đầu, Thương Tế Nhụy cũng không nói thêm gì.
Nghe xong một bộ đĩa hát nâng niu cất giữ, Tiểu Lai đã xào xong thức ăn, chuẩn bị dọn cơm, lúc này chỉ thấy cửa két một tiếng đẩy ra. Là lão Cát mở cửa cho Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài cả người âu phục màu be nhạt, bên ngoài một chiếc áo choàng dài màu đen, đeo kính đen, chống ba-toong, khuệnh khoạng đi tới. Lão Cát cúi đầu khom người theo lên phía trước hai bước, cười nói: “Nhị gia, ngài ở chỗ Ông chủ Thương nghỉ ngơi một chút giác. Chuyện buổi chiều tôi lại đi sắp xếp một chút, chốc nữa qua đón ngài.” Trình Phượng Đài gật gật đầu. Lão Cát lại bỏ mũ chắp trước ngực, khom người hỏi thăm Thương Tế Nhụy rồi mới đi khỏi.
Trình Phượng Đài thấy Tiểu Lai bày ở trong sân một tấm bàn nhỏ, lần lượt bưng lên các món ăn khác nhau, cười nói: “Trời lạnh như thế này. Ông chủ Thương còn ăn cơm ở bên ngoài cơ à?” Sau đó nhìn thấy Thương Tế Nhụy cười hì hì quan sát hắn trên dưới, không khỏi hỏi: “Sao thế? Nhìn tôi cười một mình thế?”
Thương Tế Nhụy lắc lư đầu: “Bộ đồ này của Nhị gia lại phối hợp với cặp kính đen tròn, còn chống gậy. Khiến cho em nhớ tới hoàng thượng của chúng ta.”
Tiểu Lai thời niên thiếu theo Thương Tế Nhụy đi Thiên Tân phụng chiếu tiến hí, cũng đã gặp hoàng đế một lần, nghe như vậy, giương mắt liếc nhanh Trình Phượng Đài một cái. Nếu bàn về lối ăn mặc, đúng là rất giống. Có điều mặt mũi phong độ thì khác hoàn toàn. Tiểu Chu Tử chỉ mới nghe Tứ Hỷ bốc phét cảnh tượng tiến hí cho Hoàng thượng và Thái hậu, bỗng lập tức quay qua, vừa luyện công, vừa nhìn hắn.
Trình Phượng Đài dứt khoát giang hai cánh tay, phô bày tại chỗ cho bọn họ xem một phen: “Giống Phổ Nghi à? Phổ Nghi giống tôi mới đúng!”
Trình Phượng Đài từng nhìn thấy ảnh của Phổ Nghi trên báo, trong thế giới của hắn cho tới bây giờ không có khái niệm vua tôi con dân, cười nói với Thương Tế Nhụy: “Phổ Nghi mặt vàng người gầy, nào có anh tuấn bằng Nhị gia! Có phải hay không?”
Người sinh ra trong thời Dân quốc như Thương Tế Nhụy, một triều Thiên tử một triều thần, cũng ném chuyện cũ tiền triều ra sau lưng, trong mắt chỉ có chàng Hoàng đế phong lưu trước mặt, dùng sức gật gật đầu: “Nhị gia anh tuấn nhất!”
Tiểu Lai không nhìn nổi trò đánh thương mắng yêu công khai giữa hai người bọn họ, dọn xong chén đũa cho Thương Tế Nhụy thì trở về phòng bếp. Trình Phượng Đài khách khí bừa về phía cô: “Tiểu Lai cô nương, ngồi ăn cùng!” Tiểu Lai đương nhiên không để ý tới hắn. Tiểu Chu Tử xưa nay sợ người giàu, người lạ, thấy vậy cũng cùng Tiểu Lai đi về phòng bếp ăn cơm. Trình Phượng Đài không khách sáo, nhấc đũa lên nói: “Chỗ Ông chủ Thương có rượu hay không?”
Hai ngày này bởi vì chiêu đãi đám đào kép đến trú nhờ, chỗ Thương Tế Nhụy vừa khéo dự sẵn mấy chai Hoa Điêu cho đám lão sinh uống, liền gọi một tiếng về phía phòng bếp. Tiểu Lai trong lòng biết là Trình Phượng Đài muốn, làm nóng rượu thật lâu mới đưa tới. Lúc này Trình Phượng Đài đang dùng bữa đến mức nóng hôi hổi, hơi nước bốc lên tròng kính đen, gỡ xuống mới nhìn thấy một đôi mắt đỏ bừng. Không biết hắn đêm qua lại đi nơi nào chơi suốt đêm. Thương Tế Nhụy mất hứng, gắp thức ăn ăn vào miệng, nhìn chằm chằm mắt hắn. Trình Phượng Đài cười mỉa nói: “Sắp cuối năm rồi, đêm nào đêm nấy cũng bận rộn sổ sách.” Loại chuyện hoang đường này của hắn ngay cả Thương Tế Nhụy cũng không gạt được. Thương Tế Nhụy bới cơm lầu bầu hai tiếng: “Còn lâu mới tin anh.”
Bọn họ hai người sau khi ăn cơm trưa thì chia nhau cùng ăn một quả trái cây, liền song song lên giường ôm nhau nghỉ giấc trưa. Thương Tế Nhụy ăn no buồn ngủ, buồn ngủ không chịu được, vùi trong ngực Trình Phượng Đài vuốt mắt hô to: “Tiểu Lai! Bốn giờ rưỡi gọi tôi dậy nhé!” Tiểu Lai cách phòng đáp lại. Trình Phượng Đài đã một cánh tay khoác lên lưng Thương Tế Nhụy từ lâu, chìm sâu vào giấc ngủ, Thương Tế Nhụy vừa hô to như thế cũng không thể đánh thức hắn, xem ra tối hôm qua chơi rất dữ. Thương Tế Nhụy bất mãn bĩu môi một cái, nhưng mà môi của y khẽ động, giống như cách vải mỏng hôn lên ngực Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài khi đi làm ăn giữ lại mấy súc lụa rất tốt để làm xiêm y cho người nhà, một súc cũng để cho Thương Tế Nhụy làm hai rương trường sam, áo chẽn khoác ngắn trắng, lam, bạc, tro, nâu, xanh biển. Thương Tế Nhụy cười nói, những thứ này đủ cho y đến ba mươi tuổi cũng mặc không hết. Trình Phượng Đài lại nói: Người trẻ tuổi mặc quần áo chủ yếu ưa mới mẻ rạng rỡ, mặc chán rồi mới làm tiếp cái mới, chẳng lẽ thế nào cũng phải mặc đến mức rách rồi mới tính là mặc hết sao? Rồi chỉ một loại chất liệu mềm mại nhẵn nhụi giống như vỏ trứng nói: Loại tơ lụa dệt kiểu này không lạnh da, làm áσ ɭóŧ sát người là tốt nhất. Sau này tìm một thợ may giỏi, tránh làm hỏng vải, chúng ta mỗi người làm hai bộ đồ ngủ.
Quần áo ngủ làm xong rồi, cùng một chất liệu kiểu dáng, còn thừa Trình Phượng Đài cho Tiểu Lai làm hai tấm khăn tay trơn. Tỉ mỉ đến mức như đàn bà thế này rất không giống tác phong của hắn. Sau đó mới biết đây là thứ được làm ra từ trong cung đình rất hiếm, không bán trên thị trường. Các nữ quyến của Trình gia mới đủ làm hai món áσ ɭóŧ, các thiếu gia thì chẳng có. Quần áo ngủ của Trình Phượng Đài để ở chỗ Thương Tế Nhụy, sau đó lúc nghỉ trưa, liền ép Thương Tế Nhụy cùng thay quần áo ngủ, rất là điệu bộ kiểu Tây dương. Bởi vì thay đồ cùng một nơi, thường thường còn mặc lẫn quần áo ngủ của nhau. Thương Tế Nhụy ban đầu cũng không quen, ngại phiền toái, sau đó nghĩ đến đôi câu thơ mà Đỗ Thất nói với y: Khởi viết vô y, dữ tử đồng bào. (Sao lại nói không có (chiến) y, ta có thể chia sẻ (chiến) y cùng Người). Dường như chính là nói về bọn họ như thế này rồi.
Giấc này Thương Tế Nhụy đặc biệt muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, vì vậy ngủ rất say, còn nằm một giấc mơ ngắn. Đến giờ Tiểu Lai đến gọi y, cũng ồn ào đến Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài ngủ càng sâu hơn, xiết chặt y vào trong lòng, dường như vẫn chưa tỉnh.
Thương Tế Nhụy dụi mắt đẩy đẩy Trình Phượng Đài: “Nhị gia à! Sắp tới giờ rồi!”
Trình Phượng Đài men theo bả vai y, một đường mò xuống đồng hồ đeo tay bằng da hươu trên cổ tay y kia, giơ đến trước mắt nhìn một chút, lơ mơ nói: “Còn sớm mà, đợi lát nữa chúng ta ngồi kiệu đi, cũng chỉ mất mười phút, gấp cái gì.” Dứt lời cánh tay để ngang ngực y, vùi càng sâu ngửi xương quai xanh, lại nhẹ nhàng gặm một miếng. Thương Tế Nhụy hì hì cười, đùa giỡn cùng hắn trên giường.
Tiểu Lai gọi hai tiếng không thấy động tĩnh, hận Thương Tế Nhụy lười biếng theo gương Trình Phượng Đài, ngay cả cái ưu điểm đúng giờ này cũng đều bị làm hư. Hôm nay là ngày gì, còn có thể đi trễ được sao! Một hồi nữa liền sai Tiểu Chu Tử đưa tới cho Thương Tế Nhụy một bộ trường sam giặt mới cùng một tấm áo khoác da, hàm nghĩa thúc giục rời giường rất rõ ràng. Tiểu Chu Tử bưng quần áo đứng bên ngoài phòng ngủ, không biết có phải phục vụ Thương Tế Nhụy mặc quần áo rửa mặt chải đầu hay không. Khi cậu ở Vân Hỷ ban, tình huống này là phải phục vụ Tứ Hỷ mặc quần áo rửa mặt dùng trà và điểm tâm.
Thương Tế Nhụy ở trong phòng nói: “Để trên bàn là được.”
Trình Phượng Đài lại nói: “Trời lạnh lại đi ra cầm vào sao? Cẩn thận lạnh ốm.” Cất giọng nói với phía bên ngoài: “Nhóc con vào đi!”
Tiểu Chu Tử một đường nhìn chằm chằm vào mũi giày mình đi vào, mắc cỡ, mắt cũng không dám ngẩng lên một chút. Thương Tế Nhụy ngồi ở trên giường mặc quần áo, trời lạnh quần áo tương đối dày nặng, y mặc thở hổn hà hổn hển, giống như một đứa trẻ tay chân vụng về. Nhưng mà không cho người hầu hạ, bên cạnh có Trình Phượng Đài nằm, Tiểu Chu Tử cũng không dám tùy tiện tiến lên. Ánh mắt thỉnh thoảng không nhịn được liếc về phía bọn họ một cái, nhìn thấy cánh tay Trình Phượng Đài ở bên hông Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy cố hết sức tách tay hắn ra, hắn lại vòng lấy. Thương Tế Nhụy ai nha một tiếng, cười nói: “Anh như vậy em làm sao mặc được quần áo chứ!” Cũng không tách cánh tay hắn ra nữa. Nút áo từ ngực Thương Tế Nhụy trở lên tất cả đều là mở.
Đợi Thương Tế Nhụy chật vật mặc xong rồi quần áo xuống đất, quay đầu định gọi Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài từ trong chăn miễn cưỡng đưa một cái tay ra cho Thương Tế Nhụy, muốn y kéo hắn dậy. Thương Tế Nhụy dùng sức kéo mấy lần như kéo co, Trình Phượng Đài vẫn cứ không nhúc nhích, cuối cùng dùng một chút lực, ngược lại kéo Thương Tế Nhụy trở về lên giường, hai người lại đùa giỡn một trận, Tiểu Chu Tử đứng ở bên cạnh, cũng không nhịn được cười theo. Lúc này lão Cát đã xong xuôi chuyện Trình Phượng Đài dặn dò, cho đám binh lính ăn một bữa no nê, thưởng mỗi người năm đồng, nằm vùng ở trong hí viện. Trở lại Thương trạch cách chấn song trầm giọng nói: “Nhị gia, mọi chuyện đều ổn thỏa rồi, chúng ta đi thôi.”
Trình Phượng Đài nghe vậy duỗi người một cái, bật người ngồi dậy, buồn ngủ hoàn toàn không có, tinh thần hơn trăm lần: “Ông chủ Thương rửa mặt đi, chúng ta bây giờ liền lên đường, hôm nay là ngày tốt của Ông chủ Thương đấy!”
Nếu như Tiểu Lai ở chỗ này, khẳng định lại muốn mắng, thời gian của ngày tốt này bị hắn trễ nãi còn ít hay sao?
Trình Phượng Đài lái xe, Thương Tế Nhụy ngồi bên cạnh hắn, Tiểu Lai cùng Tiểu Chu Tử ngồi ở phía cuối, lão Cát không vội, để ông sau đó gọi xe kéo theo đến là được. Nhưng đoạn đường này cũng không trót lọt như Trình Phượng Đài nghĩ, ở chỗ cách hí viện nửa dặm đường, hai bên đường đầy người với người chen chúc, ủng hộ khen ngợi ồn ào hô hào rất hoành tráng. Xa xa nhìn thấy mấy đào kép nổi tiếng của Thủy Vân lâu ngồi xe kéo từ từ đi tới, dọc đường chắp tay nói cám ơn đám người ủng hộ chung quanh.
Động tĩnh gì thế này, Trình Phượng Đài trong đầu nghĩ, hí còn chưa mở màn, làm sao đã huyên náo giống như đánh thắng trận, sắp hàng hai bên hoan nghênh vậy, khiến cho hắn nhớ tới những lời Tào tư lệnh thổi phồng về cảnh tượng khi bọn họ mới vào Bắc Bình, Tào tư lệnh dẫn theo phu nhân vừa xuống xe lửa, đương cục cũng phái học sinh quần chúng ùn ùn kéo đến nhiệt liệt nghênh đón như vậy. Nhưng đó là sắp đặt, đây là tự phát, Thương Tế Nhụy vẫn cứ hơn một bậc. Vì vậy cười nói với Thương Tế Nhụy: “Sao nào, Ông chủ Thương cũng ngồi xe kéo để cho quần chúng nhìn ngắm chút?”
Thương Tế Nhụy vốn nóng tính, trên đường thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ đeo tay, trực gào lên không kịp rồi sắp trễ rồi, lại trách cứ Trình Phượng Đài ngủ nướng làm trễ giờ, lúc này nào có tâm tư đùa giỡn với hắn, xụ mặt thúc giục không ngừng: “Anh nhìn đi! Tắc đường đến mức như vậy rồi! Xe làm sao qua được! Nếu đi bộ… Khách quen phòng vé đều nhận ra em nha! Đi không qua nổi ấy chứ! Đều tại anh!” Thật ra thì trận dàn thế này, chính y cũng không ngờ tới. Hát nhiều ở rạp hát Thanh Phong rồi, vẫn luôn thanh thanh tĩnh tĩnh đi qua hẻm nhỏ hậu đài, gần như đã quên mất sự vây đuổi chặn đường của khách quen phòng vé đối với y.
Trình Phượng Đài cũng cảm thấy có chút bó tay, trong đầu nghĩ hay là chụp cái mũ lên trên đầu y, che chở y trực tiếp đột phá trùng vây. Tiểu Chu Tử đã từng hầu hạ Tứ Hỷ hát ở chỗ này, chần chờ nói: “Em biết có đường hẻm có thể đi xuyên qua, hí viện này còn có một cửa sau. Nhưng mà phải tốn chút thời gian.”
Giờ còn gì có thể thương lượng nữa, mấy người xuống xe bước nhanh chạy, lúc đến hậu đài, hơi trễ một chút, người cũng đã đến đủ. Cả phòng đèn đuốc vàng vọt chướng khí mù mịt, màu sắc của phấn dầu màu sắc của hí phục, ai đó đặt một bộ kỳ bào hoa mỹ cùng một đôi vớ trên ghế dựa. Cùng với mùi thuốc lá mùi nước hoa mùi rượu mùi thức ăn. Đám nữ đào kép lớn tiếng cười duyên, có nam đào kép méo giọng đọc đôi câu thuật, khiến các cô cười càng dữ hơn, ông chủ hí viện cũng ở bên cạnh góp vui. Đây chính là hậu đài của Thủy Vân lâu. Bọn họ đi tới chỗ nào liền đem huyên náo tới chỗ đó, thật là khiến cho đào kép từ gánh hát khác tới được mở rộng tầm mắt, yên lặng tụ tập ở trong góc vẻ mặt ngưng trọng hóa trang, Thủy Vân lâu nổi danh thiên hạ khiến người ta sợ hãi, phía sau cánh cửa đóng kín lại là bộ dáng này.
Trình Phượng Đài cười lầm bầm tự nói một mình: “Y như gánh xiếc ngựa vậy…”
Thương Tế Nhụy cũng cảm thấy có chút không ra làm sao, dẫu sao màn kịch hôm nay tương đối quan trọng, dù sao nơi này còn có khách hát cùng. Đứng ở cửa ho khan hai tiếng, Tiểu Lai đã một bước dài vọt vào, bưng cái gạt tàn thuốc dập tàn thuốc của đám đào kép, đem ném hết những thức ăn, rượu còn dư và túi đựng thức ăn đi, thu thập qua một phen. Nguyên Lan bọn họ chỉ cười với Thương Tế Nhụy: “Đừng đứng ngây ra đấy chứ ban chủ, đợi cái gì nữa! Cậu nên trang điểm rồi! Nhị gia ngài cũng tới à! Lâu lắm rồi không thấy ngài!” Trình Phượng Đài rất dè đặt cười cười không nói gì.
Thập Cửu ánh mắt rất tinh, lôi ra Tiểu Chu Tử từ sau lưng Thương Tế Nhụy ra, Tiểu Chu Tử lảo đảo mấy bước, bị cô kéo tới trước người dưới ánh đèn, cúi đầu thật thấp. Thập Cửu cười nói: “Đứa nhỏ này ở chỗ ban chủ của chúng ta mấy ngày, người ngược lại mập hẳn, cũng mặn mà lắm. Không biết lát nữa Chiêu Quân xuất tái có hạ nổi eo xuống hay không!”
Nguyên Lan nói tiếp: “Người ban chủ bồi dưỡng ra lại tệ hay sao! Tiểu Chu Tử đây đúng là Đồng tử bái Di Lặc, lấy được chân kinh rồi!”
Nguyên Lan bọn họ thật ra rất bất mãn Thương Tế Nhụy nâng đỡ một người ngoài như vậy, chính trong gánh hát bọn họ có rất nhiều đứa trẻ, chưa từng thấy Thương Tế Nhụy dốc sức để tâm đến người nào như vậy. Huống chi Tiểu Chu Tử này, sau này nổi tiếng rồi vẫn phải trả lại cho Tứ Hỷ, may áo cưới cho người thế này rốt cuộc là toan tính gì chứ.
Tiểu Lai nghe hiểu bọn họ tiếp theo sẽ mồm miệng bén nhọn trêu ghẹo Tiểu Chu Tử, vội vàng kéo cậu đi an bài ở một nơi ít người, lại bảo Tịch Nguyệt Hồng hóa trang giúp cậu, lúc này mới đi hầu hạ Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy qua một lúc như vậy rồi vẫn không thôi lôi lôi kéo kéo với Trình Phượng Đài như cũ: “Anh không đi cùng em sao?”
Trình Phượng Đài siết tay y, mỉm cười nói: “Tôi phải đi phía trước xem xem, để giúp Hoàng thượng ——” trong hí mới của Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy đóng vai một hoàng đế: “Giúp Hoàng thượng bảo vương hộ giá!”
Thương Tế Nhụy vui vẻ cười một tiếng, Tiểu Lai kéo y vào phòng hóa trang riêng của các diễn viên chính, hai người mới lưu luyến từ biệt.