Dịch: Phong Bụi
Du Thanh đến Kinh không quá năm sáu ngày, Đỗ Thất liền từ nước Pháp vội vội vàng vàng trở lại. Xuống trạm xe lửa cũng không trở về nhà, lao thẳng tới Thương trạch, vào sân trước tiên bóp bóp mặt Tiểu Lai: “Tiểu cô nương! Đã lâu không gặp! Em cao hơn rồi!” Tiểu Lai không ngờ lại thay đổi tác phong ngày thường quắc mắt lạnh lẽo, ngửa đầu cười với anh ta: “Thất thiếu gia trở lại rồi! Ông chủ Thương mong ngóng ngài bao lâu nay rồi!”
Đỗ Thất gật gật đầu: “Anh biết anh biết, anh ở nước Pháp nhận được thư của cậu ta, chữ viết kia của cậu ta ấy à, còn không chỉnh tề bằng lúc anh vừa mới đi.”
Tiểu Lai cười nói: “Lại chẳng phải sao? Ngày nào cũng đều hát hí liên miên! Làm gì có thời giờ luyện chữ.” Y không hát hí thì chính là lăn lộn với Trình Phượng Đài, câu này Tiểu Lai không có nói.
Tiểu Lai bình thường rất ghét đám con cái nhà giàu vây quanh bên người Thương Tế Nhụy, hết chơi gái lại đánh bạc, coi kép hát là đồ chơi giải trí. Trước mặt thì ca tụng lên mây, sau lưng thì chê bai xuống bùn, hư tình giả ý. Nhưng đối với Đỗ Thất thì ngoại lệ, bởi vì biết hai người bọn họ đúng là tri âm trong hí khúc. Đỗ Thất mặc dù nói năng hành xử tùy tiện, đối với Thương Tế Nhụy ngược lại không có loại tâm tư bẩn thỉu đó, anh ta là thật sự thích hí, cũng trúng phải bùa mê của hí giống Thương Tế Nhụy, buông xuống dáng vẻ của văn nhân và thiếu gia, đồng hành cùng Thương Tế Nhụy vinh nhục cùng chịu. Không giống Trình Phượng Đài. Tiểu Lai nhìn ra được, Trình Phượng Đài cũng không phải thật tâm thích hí, hắn chỉ nhắm về Thương Tế Nhụy mà tới. Lúc xem người khác hát, Trình Phượng Đài luôn có vẻ xem náo nhiệt có cũng được không có cũng được.
Đỗ Thất vừa đi vừa nới lỏng cà vạt cởi nút áo âu phục, hô lớn: “Tế Nhụy! Mau ra đây! Anh nhớ em muốn chết rồi!”
Lúc này chính là giữa trưa, Thương Tế Nhụy theo lẽ thường phải ngủ một giấc. Trong phòng sột sà sột soạt, chỉ là không có tiếng người. Tiểu Chu Tử được quang minh chính đại đòi tới để sắp hí, chuẩn bị qua thời gian nữa cho cậu lộ diện một cách đàng hoàng, diễn một vở Chiêu Quân xuất tái. Vào lúc này đang ở tập quất roi dưới bậc thang. Thấy Đỗ Thất, rụt rè thu roi lại. Cậu biết chỗ Thương Tế Nhụy nơi này khách không giàu thì sang, đều không phải là nhân vật bình thường, vì vậy cảm thấy rất căng thẳng. Đỗ Thất nhìn thấy cậu, lập tức cũng không gấp lớn tiếng kêu Thương Tế Nhụy nữa, chậm rãi cởi cà vạt, nhìn cậu như thể rất có hứng thú, ngoài miệng hỏi: “Em là đứa trẻ của Thủy Vân lâu à? Hát đán? Thật thanh tú. Đã học bao lâu rồi? Đang chuẩn bị hát vở nào?”
(“Chiêu Quân xuất tái”, tức nàng Vương Chiêu Quân ra miền biên thùy phía bắc Trường Thành.
Thời Tây Hán, giữa triều nhà Hán và Hung Nô vẫn thường xuyên xảy ra chiến loạn. Năm 33 trước công nguyên, vua nam Hung Nô- Hu Han Sia đến Tràng An xưng thần, đồng thời đã chủ động nêu ra ý định muốn kết làm thân gia với triều nhà Hán, cùng bảo vệ an ninh miền biên cương. Đây là một sự kiện lớn trong đời sống chính trị giữa nhà Hán và Hung Nô, nếu việc kết thân thành công thì chiến tranh sẽ chấm dứt, hai nước sẽ cùng chung sống hòa bình.
Việc kết thân thường thường là công chúa hoặc con gái vương thất, nhưng lần này Hán Nguyên Đế quyết định chọn người trong đám cung nữ, nhà vua liền cử người đến hậu cung truyền rằng: “Ai tình nguyện đi Hung Nô thì trẫm sẽ đối xử với người đó như công chúa”. Các cung nữ ở đây đều được chọn từ thôn quê lên, họ bị đưa vào hoàng cung có khác nào chim bị nhốt trong l*иg, họ những mong có một ngày nào đó được thoát ra ngoài cung. Nhưng khi nghe nói phải xa lìa tổ quốc đi Hung Nô, thì người nào người nấy đều im lặng lắc đầu. Duy có một cung nữ tên là Vương Tường, tự Chiêu Quân, rất xinh đẹp lại có học thức, vì việc lớn trăm năm của mình đã mạnh dạn đăng ký nguyện gả sang Hung Nô. Viên quản sự thấy vậy liền về báo với Hán Nguyên Đế. Nhà vua dặn viên đại thần quản sự chọn ngày lành tháng tốt, rồi tổ chức lễ thành hôn cho hai người tại Tràng An.
Vua Hung Nô- Hu Han Sia được một người vợ trẻ đẹp, thì trong lòng mừng không sao tả xiết. Khi hai người đến tạ ân Hán Nguyên Đế, nhà vua thấy nàng Chiêu Quân đẹp lộng lẫy thì tỏ ra vô cùng hối tiếc, muốn giữ nàng lại thì bấy giờ đã quá muộn. Trong truyền thuyết có nói, khi Hán Nguyên Đế về cung, nhà vua càng nghĩ càng tức giận, bèn gọi người đem tranh vẽ hình nàng Chiêu Quân khi vào cung ra xem, hình vẽ tuy hơi giống, nhưng vẫn không sao đáng yêu bằng nàng Chiêu Quân thật.
Nguyên là năm Chiêu Quân 17 tuổi, chính vào năm Hán Nguyên Đế ra lệnh tuyển lựa mỹ nữ trong thiên hạ, Chiêu Quân bị đưa vào hậu cung. Nhà vua lúc bấy giờ hoang da^ʍ vô độ, ngoài tam cung lục viện ra, còn có hàng nghìn cung nữ, thực là giai nhân mỹ nữ vô số, cơ bản không thể nào gặp mặt hết lượt các cung nữ, đành phải mời thợ vẽ đến vẽ hình họ để nhà vua xem, nhà vua ưng ý người nào thì điểm triệu người đó. Do đó, không thể nào tránh khỏi sự sai lệnh giữa hình vẽ và người thực, nên thợ vẽ đã trở thành nhân vật quan trọng liệu cung nữ có được nhà vua điểm triệu hay không. Một số cung nữ vì muốn được nhà vua chú ý đến, đã bỏ ra rất nhiều tiền mua chuộc thợ vẽ, để vẽ hình mình còn đẹp hơn cả Tây Thi. Trong số này chỉ có Chiêu Quân là không làm như vậy, nàng biết rõ mình rất đẹp, nên đã từ chối hối lộ cho thợ vẽ, việc này đã làm mếch lòng thợ vẽ Mao Diên Thọ, mặc dù hắn biết rất rõ nàng Chiêu Quân có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng hắn muốn nàng suốt đời không được nhà vua để ý tới, nên đã cố ý vẽ lên khuôn mặt nàng một nốt ruồi rất to để trả thù nàng. Hán Nguyên Đế biết được việc này bèn lôi Mao diên Thọ ra chém chết.
Vương Chiêu Quân rời khỏi Tràng An dưới sự hộ tống của các quan viên triều nhà Hán và Hung Nô. Nàng cưỡi ngựa đi trong gió lạnh thấu xương, vất vả dặm trường mới đến được Hung Nô. Truyền rằng, khi Chiêu Quân trên đường sang Hung Nô, trong lòng vô cùng buồn tủi, nàng nhớ nhà nhớ quê, bèn ngồi trên lưng ngựa gảy đàn tỳ bà, tiếng đàn sầu thảm khiến đàn sếu đang bay cũng phải dừng lại đậu xung quanh nàng, nên Vương Chiêu Quân được gọi là Sếu Lạc. Sau khi đến Hung Nô, Vương Chiêu Quân dần dần quen với cuộc sống du mục của địa phương, đối xử hữu hảo với người Hung Nô. Người Hung Nô cũng rất tôn trọng và quý mến nàng. Nang đã khuyên chồng không nên phát động chiến tranh, đem văn hóa Trung Nguyên truyền vào Hung Nô. Từ đó, Hung Nô và triều nhà Hán chung sống hòa mục được hơn 60 năm, Vương Chiêu Quân đã trở thành tượng trưng cho sự đoàn kết dân tộc.
Sau khi thành hôn, hai vợ chồng nàng chung sống rất ân ái. Sau khi Hu Han Sia qua đời, người con cả của một người vợ khác của Hu Han Sia yêu cầu Vương Chiêu Quân gả cho mình theo tập tục của người Hồ, điều này không có gì lạ trong dân tộc thiểu số thời bấy giờ, nhưng đối với một người Hán như Vương Chiêu Quân mà nói, thì đây là việc làm trái với quan niệm luân lý của Trung Nguyên. Nhưng xuất phát từ đại cục, quý trọng mối tình hữu nghị với Hung Nô, nên nàng lại đi bước nữa gả cho người con cả của chồng mình. Vương Chiêu Quân ở Hung Nô sinh được một trai hai gái.
Nhằm kỷ niệm ngày nàng đi Hung Nô, Hán Nguyên Đế đã cải niên hiệu năm đó là “Cánh Ninh”, có ngụ ý là biên cương yên lành. Vương Chiêu Quân kết duyên với vua Hung Nô được thế nhân gọi là sứ giả hòa bình, có tác dụng lâu dài cho hậu thế. Nữ thi sĩ triều nhà Thanh – Quách Nhuận Ngọc có câu thơ khen rằng: Tỳ bà nhất khúc thiên qua tịnh, Luận đáo giá công thị mỹ nhân.)
Tiểu Chu Tử ấp úng một câu nói cũng không trả lời được, mặt cũng đỏ lên. Đỗ Thất vừa thấy tình hình này, hứng thú trong mắt lập tức chẳng còn. Nhìn Tiểu Chu Tử tuổi tác cũng đã mười ba mười bốn tuổi. Thương Tế Nhụy khi mười ba mười bốn tuổi ra nghề hát vở hí đầu tiên, dưới đài là đội ngũ toàn quân Trương đại soái ngồi. Những binh lính sát khí đằng đằng rất không nói lý lẽ ngồi ở phía dưới kia dường như chỉ cần hát sai một điệu thôi cũng sẽ bị bọn họ móc súng ra bắn, ngay cả sư phụ Thương Tế Nhụy là Thương Cúc Trinh nhìn đều có chút sợ hãi. Nhưng mà Thương Tế Nhụy lên sân khấu ung dung như thường, cứ thế hát Đại Anh tiết liệt cảm động toàn bộ thành Bình Dương. Một đào kép sợ người lạ, lên sân khấu, hướng về phía khách xem hỗn tạp đủ loại người nhốn nháo, giọng cũng sẽ phát run! Lập tức coi Tiểu Chu Tử là bình thường, bỏ mặc cậu đi nhanh vào trong sảnh. Tiểu Lai làm nguội một ly trà lạnh bưng lên. Đỗ Thất cười nói: “Sao thế, Tế Nhụy không có nhà à?” Tiểu Lai miễn cưỡng cười với anh một tiếng, dáng vẻ rất khó trả lời, sau đó phẫn hận nhìn rèm cửa phòng ngủ che kín mít kia. Vì vậy Đỗ Thất rất tò mò: “Giữa trời trưa nóng hầm hập thế này! Y làm gì thế? Nuôi rôm sẩy à?” Vừa nói liền tiến lên vén rèm cửa. Tiểu Lai “Ai” một tiếng ngăn trở không kịp, không ngờ rèm cửa đã vén ra từ bên kia, Thương Tế Nhụy gò má đỏ bừng gài lại nút áo trường sam đi ra, nút gài gài vướng cả cổ, dường như hết sức vội vàng. Đỗ Thất không nghi ngờ y, vui vẻ ôm lấy Thương Tế Nhụy, hôn chùn chụt hai cái lên hai bên má trái phải của y: “Cục cưng! Anh về rồi đây! Có nhớ anh không hả!”
Thương Tế Nhụy sờ sờ chỗ bị hôn qua, kéo tay Đỗ Thất làm nũng nói: “Thất thiếu gia anh đã về rồi! Em nhớ anh chứ! Du Thanh bọn họ đều tới rồi! Còn thiếu mỗi anh thôi!”
Đỗ Thất hai tay vòng lấy, ôm eo Thương Tế Nhụy xoay một vòng ở trong phòng: “Xe lửa chưa tới Bắc Bình anh đã nghe nói rồi. Tế Nhụy! Lại đến lúc tài nghệ của em trấn áp quần hùng nhất chi độc tú rồi! Anh ở nước Pháp cũng không nhàn rỗi! Gom cho em hai kịch bản hay đây! Nhất định khiến cho các ông lão không thể bắt bẻ gì được!” Hai người bọn họ quan hệ quả thực rất tốt, Đỗ Thất coi như là nhìn Thương Tế Nhụy dần nổi tiếng, bạn thân như anh em ruột thịt. Nói đến chỗ kích động, không nhịn được lại hôn hai cái lên mặt Thương Tế Nhụy, chọc cho Thương Tế Nhụy che mặt cười khom người. Điệu bộ mà Đỗ Thất nhiễm phải sau khi đi ngoại quốc một chuyến này có người nhìn rất không vừa mắt. Rèm đột nhiên vén lên, Trình Phượng Đài chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nút áo cũng không gài hết, hắn buổi chiều không có việc sẽ tới tìm Thương Tế Nhụy ngủ một giấc trưa. Bởi vì sáng sớm thức dậy muộn, thật ra cũng không ngủ được, chỉ là đang giữa ban ngày ban mặt cũng chỉ cởi lỏng áo sờ soạn một chút, tóc tai quấn quít nhau một trận cho đỡ thèm. Từ lúc Đỗ Thất hô to gọi nhỏ khi vào cửa hắn đã nghe thấy rồi, ban đầu hôn chàng đào kép hai cái hắn còn có thể coi là chào hỏi, đều là người phái Tây dương, có thể hiểu, nhưng mà anh ta còn hôn phát ghiền, vậy thì không được!
Trình Phượng Đài nhìn Đỗ Thất, trong cổ họng đằng hắng một cái. Thương Tế Nhụy vội vàng giới thiệu bọn họ với nhau. Đỗ Thất chơi cùng đám đào kép đã lâu, nhìn một cái liền hiểu ra ý của vị khách thân thiết phía sau màn là Trình Phượng Đài. Không kịp hàn huyên gì, Trình Phượng Đài đã quan sát qua lại một lượt giữa anh ta và Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy cố nhiên là thanh tú mảnh mai như cành liễu, Đỗ Thất thân hình gầy nhỏ, quanh thân một khí chất phóng đãng phong lưu, sáng sủa, cũng rất ưa nhìn.
Hai người bọn họ không phải quan hệ kia. Trình Phượng Đài trong đầu nghĩ. Không phải quan hệ giống mình và nhóc đào kép. Vì vậy hắn rất thân thiện gật gật đầu với Đỗ Thất. Hắn mới vừa nằm trên giường lăn lộn cả người toát mồ hôi, vượt qua Đỗ Thất tự mình rót một ly nước lạnh. Có trà hay không cũng không kén chọn. Hắn biết mình đãi ngộ của mình ở nhà này chẳng bằng ai, không bằng Tiểu Chu Tử không bằng Đỗ Thất không bằng những khách nhân khác, thậm chí còn không bằng ông già bán bánh rán đi ngang qua. Tiểu Lai sẽ không phục vụ hắn bất cứ chuyện gì. Đỗ Thất nhưng lại dường như giật mình nhìn chằm chằm Trình Phượng Đài cau mày nhìn không chớp mắt, bỗng nhiên cắn cắn răng, đẩy Thương Tế Nhụy nhích sang bên một, hét lớn một tiếng với Trình Phượng Đài: “Nhàn Vân! ! !”
Trình Phượng Đài dừng một chút mới ý thức được Đỗ Thất đang kêu lên với hắn, nghiêng đầu khó hiểu nói: “Cái gì?”
Đỗ Thất trong mắt toát ra ánh lửa, vén tay áo liền muốn tiến lên đánh nhau với hắn: “Ngươi cái thứ ông lớn này! Ngươi còn có thể quên cả Nhàn Vân! Ngươi gọi cô ấy còn có thể quên!”
Đỗ Thất quả thực quá gầy, là công tử đại khái cũng cực ít động quyền cước. Nắm đấm còn chưa có chạm đến Trình Phượng Đài, đã bị Trình Phượng Đài bắt được cổ tay, cả kinh nói: “Đỗ thiếu gia! Có gì thì nói! Cậu đây là ý gì!”
Thương Tế Nhụy ôm lấy eo Đỗ Thất từ phía sau, hốt hoảng nói: “Thất thiếu gia! Thất thiếu gia anh định làm gì thế hả Thất thiếu gia! Anh đừng đánh anh ta nha!”
Bên ngoài Tiểu Lai cùng Tiểu Chu Tử cũng nghe được động tĩnh chạy vào khuyên can. Tiểu Chu Tử gầy teo nho nhỏ, căn bản không ngăn được một Đỗ Thất đang nổi điên. Tiểu Lai tuy là cô nương, ngược lại có chút sức lực hơn cậu, không để ý đến bản thân chen vào giữa hai người tách bọn họ ra. Trình Phượng Đài bị cô đẩy một cái về phía sau, đυ.ng đổ ly trà, làm cho tay ướt dầm dề. Hắn mắng một tiếng, vung vào khoảng không hai cái, vừa vặn vung nước lên mặt Đỗ Thất. Đỗ Thất dường như có cảm giác nhục nhã khi ăn một bạt tai, lau lau mặt, đứng vững vàng tức giận chỉ vào mũi Trình Phượng Đài: “Ngươi không nhớ Nhàn Vân ở Bách Hoa lâu! Chẳng lẽ còn không nhớ ta? Ngày đó đánh ngươi vẫn chưa đủ!”
Nhắc tới Bách Hoa lâu, Trình Phượng Đài nhìn về phía mặt anh ta cố gắng nhớ lại một phen, có chút nhớ tới chút chuyện phong lưu xưa cũ kia. Đó còn là một ngày nào đó của hai năm trước, hắn có bàn chuyện buôn bán trân châu biển với người ta. Mà nói đến châu báu thì phải nói đến đàn bà, quả nhiên đến cuối tiệc rượu, ông chủ bên đối tác cười nói: Trình Nhị gia chỉ xoay quanh vũ nữ ca nữ phái Tây dương, nào biết trân châu phối hợp với các cô nương của chúng ta mới gọi là lấp lánh rực rỡ! Vì vậy dẫn hắn đến đường hẻm Bát Đại, thưởng thức trân châu phối hợp với mỹ nhân lõa thể. Bọn họ đi Bách Hoa lâu, người Trình Phượng Đài chọn trúng chính là Nhàn Vân, sau khi hiến rượu hiến khúc còn chưa kịp làm gì, liền có tên tiểu tử thúi phá cửa mà vào. Nhàn Vân sợ đắc tội tình lang, lập tức lộ ra một bộ dáng ủy khuất bị Trình Phượng Đài trêu đùa. Tiểu tử thúi kia không hỏi đúng sai, xuất thủ liền đánh. Cũng may lúc ấy nhiều người cản cũng nhanh, Trình Phượng Đài không phải chịu đau. Hơn nữa hắn cũng uống nhiều, mơ hồ chỉ coi là khách say rượu gây chuyện, tú bà lời nói khôn khéo điều đình, cũng không truy cứu kỹ thân phận người đến. Hôm nay thì biết rồi.
Trình Phượng Đài giận đến bật cười, ngồi xuống nhìn Đỗ Thất. Bạn tốt của Thương Tế Nhụy, rốt cuộc cũng điên giống Thương Tế Nhụy: “Thất thiếu gia hẳn là người chơi hoa lão luyện, sao lại cố chấp với chuyện này đến thế? Nhàn Vân làm ăn bằng da thịt, cậu nếu chưa chuộc người cho cô, còn quản chuyện cô nhận mối làm ăn từ ai sao? Thù dai tới hôm nay, có thấy nực cười không?”
Thương Tế Nhụy nghe lời này, cũng đã biết hai người bọn họ nháo là vì chuyện gì, ngước mặt trừng trừng nhìn thẳng Trình Phượng Đài, sau đó tức giận xoay đầu đi. Trình Phượng Đài bị y trừng đầu tiên là sững sốt một chút, sau đó liền hiểu. Chỉ cảm thấy cái nhìn như ngàn dao chém xuống này của Thương Tế Nhụy khiến cho hắn vui mừng hơn hẳn bất cứ cái nhìn đưa tình nào.
Đỗ Thất nghe Trình Phượng Đài nói như vậy, còn gây rối nữa dường như sẽ tổn hại danh hiệu chơi hoa lão luyện của anh ta. Anh ta lấy lại bình tĩnh, một tay vuốt lại mái tóc xịt gôm Pháp kia của mình, móc thuốc lá ra đốt một điếu, trên mặt đều là biểu cảm không để tâm: “Thật ra thì cô nàng Nhàn Vân kia cũng có chút hai mặt hai lòng, tôi đều biết, sao có thể bị cô đùa bỡn. Chẳng qua là nhìn con người anh quả thực rất đáng ghét, rất nợ đòn.”
Trình Phượng Đài nhướn mày cười cười với anh ta, cũng không tức giận, hiện tại tâm tình hắn thật sự rất tốt. Đỗ Thất lại hút hai điếu thuốc lá khác, lại không có lời gì để nói với hắn, khảy tàn thuốc ôm eo Thương Tế Nhụy, kéo y gần lại dán lỗ tai thân mật nói: “Kịch bản anh sửa lại một chút, ngày mai đưa tới cho em. Em chăm chỉ luyện hí mới, bớt cùng hạng khốn kiếp giao thiệp. Anh đi đây!”
Nói xong cũng không đợi Thương Tế Nhụy tiễn mình, đội mũ lên thong dong đi khỏi. Anh ta ngay cả bóng lưng cũng đều phong lưu không bó buộc như vậy. Đây chính là Đỗ Thất thiếu gia, người cháu ruột mà lão tiên sinh Đỗ Minh Ông dốc túi truyền dạy, thần thủ viết hí từ mà Thương Tế Nhụy luôn miệng kêu nhớ mong. Trình Phượng Đài gật gật đầu, trong đầu nghĩ cái tính khí mặt trắng của tên mặt trắng này, cùng Thương Tế Nhụy có thể coi là vật hợp theo loại rồi. Mới vừa muốn trêu ghẹo đôi câu. Thương Tế Nhụy lại tức giận ở quở trách Tiểu Chu Tử: “Còn có mấy ngày nữa là phải diễn rồi! Ngươi còn không chăm chỉ luyện! Còn tới xem náo nhiệt! Lần này nếu như không nổi tiếng được, ngươi cũng đừng oán trách số phận!”
Tiểu Chu Tử lập tức chạy như bay đến trong sân kéo giá ra bắt đầu tập luyện, Thương Tế Nhụy đứng ở trên bậc thang khoanh tay nhìn, cũng không chỉ điểm gì, chỉ đứng nhìn. Trình Phượng Đài thấy thần thái của y, cũng biết y giận không vừa, hơn nữa lại là loại tức giận không thể nói ra miệng. Trình Phượng Đài trong lòng dương dương đắc ý, lại sợ là tự mình đa tình, trêu chọc hai câu, Thương Tế Nhụy vẫn không phản ứng. Hắn liền hiểu rồi. Bồi thêm đôi câu dễ nghe liền cáo từ. Thương Tế Nhụy thấy hắn đi khỏi, càng mất hứng, ngực phập phồng kịch liệt, xoay đầu chạy vào nhà nằm sấp ở trên giường, mặt chôn trong gối, lông mày cau lại.
Thương Tế Nhụy cũng không hiểu mình đang làm sao, quá khứ những người đàn ông mà y có quan hệ người nào người nấy đều tam thê tứ thϊếp. Y vẫn cùng những thê thϊếp kia vui vẻ hát hí tại gia cùng ăn tiệc rượu. Tại sao Trình Phượng Đài chỉ là đi dạo kỹ viện một chút, y liền giận đến mức buồn bực trong lòng, huống chi còn là nợ cũ năm xưa, huống chi y cùng Trình Phượng Đài nói cho cùng cũng không có gì —— Trình Phượng Đài cũng chỉ là hôn y một chút sờ y một chút, nói mấy lời nịnh nọt. Hắn thật sự coi y là trẻ con.
Hắn thà vui vẻ cùng kỹ nữ cũng không chịu cùng mình. Thương Tế Nhụy trong đầu nghĩ. Hắn căn bản không thích mình đến vậy. Đỗ Thất nói đúng, đây chính là một tên khốn kiếp!
Tiểu Lai ở bên ngoài phòng ngủ nhẹ giọng nói: “Ông chủ Thương, năm giờ rưỡi rồi. Nên đi rạp hát Thanh Phong thôi.”
Thương Tế Nhụy bực bội kêu to từ trong gối: “Không đi! Hôm nay không có hí của tôi! Không đi!” Hai chân đá giày vải xuống đất, cứ như vậy giận dỗi đi ngủ. Tiểu Chu Tử đáng thương bị y quên mất tiêu, Tiểu Chu Tử lá gan lại nhỏ, Thương Tế Nhụy không bảo dừng, cậu cũng không dám dừng lại, Tiểu Lai khuyên như thế nào đều vô dụng. Chân luyện hơn nửa buổi tối bộ pháp, dáng vẻ, đến lúc rạng sáng Thương Tế Nhụy thức dậy đi tiểu thuận tiện kêu ngừng, đầu gối cậu cũng không duỗi thẳng được nữa.
Thương Tế Nhụy đang tức giận ở nơi đó, Trình Phượng Đài lại không biết gì cả, còn đang suy nghĩ buổi tối đi chỗ nào giải sầu. Lão Cát hiểu Nhị gia nhà mình nhất, không thể lúc nào cũng trông nom một thố nhi gia đào kép nam, thỉnh thoảng cũng phải đổi khẩu vị một chút. Trình Phượng Đài bảo ông cứ lái xe đâu cũng được, ông liền lái đến tiểu biệt thự ở ngõ Đông Giao Dân. Vị vũ nữ tiểu thư mà hai người anh rể em vợ hùn vốn bao dưỡng kia hôm nay cũng đang nhàn rỗi, khoác một bộ áo ngủ hoa hồng đỏ, đang giám sát người làm nữ dùng xăng lau vết bẩn trên ví da của cô. Trình Phượng Đài thấy dáng vẻ cô áo nửa đóng nửa mở lười biếng cẩu thả, trong lòng khẽ động, thân dưới cũng động đậy, liền kéo cô vào phòng trong làm chuyện tốt. Trên người hắn còn nhiệt độ khi quấn quít cùng Thương Tế Nhụy lưu lại, còn không giải tỏa sẽ bị đốt chết. Không ngờ vũ nữ tiểu thư còn gấp gáp hơn hắn, vào phòng ngủ liền cởϊ qυầи áo. Trình Phượng Đài theo lệ ngửa mặt ngã lên trên giường, chờ vũ nữ tiểu thư phục vụ hắn.
Vũ nữ tiểu thư phì cười: “Nhị gia! Hôm nay không được.”
Trình Phượng Đài cười nói: “Đến phiên tôi thì không được rồi sao? Coi như tôi tới không đúng dịp, gặp đúng ngày tốt của em rồi.” Hắn suy nghĩ một chút, chu đáo nói: “Vậy dùng miệng.”
Vũ nữ tiểu thư hờn dỗi một tiếng: “Ai nha! Nhị gia! Ngài thật là…” Cô giận đánh áo ngủ về phía Trình Phượng Đài, ập lên mặt Trình Phượng Đài là mùi thơm ngọt ngào của đàn bà: “Em muốn đi dạ vũ cũng chẳng có bạn trai! Ngài tới vừa đúng dịp! Không bằng liền…”
Trình Phượng Đài nhảy bật lên chặn ngang ném vũ nữ tiểu thư lên giường, kéo cà vạt ra, cả người liền đè xuống, cười nói: “Không bằng trước hết làm một lần, xong rồi Nhị gia cái gì đều tùy em.” Vũ nữ tiểu thư ở dưới người hắn xô xô đẩy đẩy muốn cự còn nghênh, bị làm cho khanh khách cười không ngừng.
Trình Phượng Đài nói là một lần, nhưng thời gian một lần này đại khái cũng đặc biệt dài, xong chuyện dạ vũ cũng kết thúc. Dù sao cũng không đi được, vì vậy lại làm thêm một lần. Lần thứ hai làm được một nửa, Trình Phượng Đài từ phía sau dán vào tai vũ nữ tiểu thư nói một câu, vũ nữ tiểu thư đang lúc ý loạn tình mê, đầu óc hồ đồ, mà câu nói kia lại đặc biệt kinh người, cô nghi ngờ là mình nghe nhầm: “Ngài nói gì cơ?”
Trình Phượng Đài kéo tóc cô đè cô vào trong gối, không để cho cô nói: “Không nói gì.”
Lại làm không đến hai cái, vũ nữ tiểu thư bỗng nhiên cười cả người phát run, lật người lại ôm cổ Trình Phượng Đài, thở hổn hển hỏi: “Nhị gia đổi khẩu vị rồi à? Vừa ý kỹ nữ đào kép nào rồi?”
Trình Phượng Đài dừng động tác lại, nhìn cô cười nói: “Sao lại nghĩ là đào kép?”
Vũ nữ tiểu thư cũng chỉ là thuận miệng nói, nghe hắn hỏi ngược lại như vậy, ngược lại thật sự chính xác là một đào kép rồi. Nhưng dựa vào cách ăn chơi của Trình Phượng Đài, lại không nghe nói hắn đang tụng hí của ai —— điều này cũng không phải việc cô phải quan tâm. Cô kiếm cơm bằng nghề này, công phu trên giường không gì không thông không gì không hiểu, thì thầm vào tai Trình Phượng Đài như vầy như vầy dạy một lần. Trình Phượng Đài vốn cũng biết giữa đàn ông với nhau phải làm như thế nào, nhưng không hiểu những bài bản phức tạp bên trong, cần phải cẩn thận như vậy. Thương Tế Nhụy trước từng có Trương đại soái từng có Tào tư lệnh, y có kinh nghiệm. Nhưng Trình Phượng Đài nghe cực kỳ nghiêm túc, lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, rất sợ làm không tốt làm y bị thương. Biểu cảm khiêm tốn thỉnh giáo kia, vũ nữ tiểu thư càng nhìn càng buồn cười: “Ái chà! Nhị gia! Chuyện trên giường, rốt cuộc cũng có thứ ngài không biết nha! Em lại tưởng ngài không thầy cũng có thể hiểu!”
Ở trên giường bị đàn bà cười nhạo, đối với bất kỳ người đàn ông nào đều là vô cùng nhục nhã. Trình Phượng Đài cười cùng cô một hồi, sau đó trầm mặc đến bên bàn trang điểm cầm một chai dầu bôi tóc. Vũ nữ tiểu thư nhìn một cái, lập tức mồ hôi lạnh đều túa ra, trốn trong chăn rúc về phía sau: “Nhị gia! Không thịnh hàng chơi như vậy đâu! Em sai rồi được không!”
Trình Phượng Đài đổ một chút dầu bôi tóc vào lòng bàn tay, không nói lời nào lật người vũ nữ tiểu thư lại, cười đểu nói: “Làm sao lại không thịnh hành? Nhị gia lần đầu tiên làm cái này, làm không tốt xin ngài góp ý thêm, làm tốt rồi ngài kêu thêm hai tiếng, ha ha!”
Vũ nữ tiểu thư nào còn cười nổi, cô có một thời gian không làm qua thế này, đau đến mức trên trán trực đổ mồ hôi lạnh, sâu sắc hối hận mới vừa rồi đã nói lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ Trình Phượng Đài, hít một hơi khí lạnh mà còn phải bồi cười: “Không phải như vậy! Nhị gia! A… Ngài làm chậm một chút! Từ từ!” Thật ra thì cô không biết, cô có kɧıêυ ҡɧí©ɧ Trình Phượng Đài hay không thì Trình Phượng Đài sớm muộn cũng phải đưa cô ra tập luyện một chút. Trình Phượng Đài là một người vô liêm sỉ không tim không gan, duy chỉ có nhóc đào kép mà mình yêu thương hắn mới không nỡ để y đau như vậy.