Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ

Chương 40

Dịch: Phong Bụi

Có mấy đêm khuya như thế này, Trình Phượng Đài ngồi đối diện Thương Tế Nhụy ở trong phòng khách Thương trạch. Trước mặt hai người một ly trà thơm, nhưng mà cũng không uống, Tiểu Lai thì tránh bọn họ cho thật xa. Trình Phượng Đài một cái tay vươn vào trong tay áo Thương Tế Nhụy, mắt nhắm lại sờ tới sờ lui, Thương Tế Nhụy nhàm chán khó nhịn vặn vẹo người: “Nhị gia, xong chưa hả? Em là bệnh gì?”

“Suỵt…” Trình Phượng Đài giả thần giả quỷ: “Lão đại phu bắt mạch cũng phải nửa giờ, gấp cái gì.”

Thương Tế Nhụy trong đầu nghĩ anh đây được coi là lão đại phu môn phái nào chứ: “Mạch ở chỗ này sao? Anh sắp mò tới bả vai em rồi!”

Trình Phượng Đài cười chúm chím liếc nhìn y một cái: “Tay nghề độc môn, dĩ nhiên không giống người khác, biết không hả? Mấy năm trước khi tôi đến Đông Bắc mua hàng ấy à, cao nhân ẩn cư trong núi dạy từng li từng tí, truyền nam không truyền nữ, vì chuyện này tôi còn nhận ông lão làm cha nuôi. Đáng tiếc ông lão chỉ dạy cho tôi chiêu này, ngày hôm sau liền chết. Nếu không Nhị gia của em bây giờ đã là một thần y rồi!”

Chuyện hoang đường hắn bịa ra Thương Tế Nhụy lại coi là thật, rất tin tưởng, không nghi ngờ gật đầu ồ một tiếng tiếp tục xem bệnh. Trình Phượng Đài nín cười lại sờ loạn y hai cái, nhấp chút trà lạnh, nói: “Được rồi, em không có bệnh tật gì, chỉ là ăn nhiều không vận động, bụng căng đau.”

Gần đây Thương Tế Nhụy không diễn hí võ nữa. Không diễn hí võ mà vẫn thịt cá ăn không ngớt, bữa ăn đêm có thể ăn cả một chân giò muối, sau đó tựa như lão phật gia khoanh tay ngồi ở hậu đài nghe hí. Y ngược lại không béo, không làm hỏng dáng, thức ăn tích ở trong bụng, dạ dày đau. Trình Phượng Đài cùng Tiểu Lai lúc ban đầu còn khuyên, nhưng mà khuyên thế nào y cũng không nghe, nóng nảy liền lớn tiếng càm ràm, thật là phải đeo cái xích ở trên cổ y lôi đi tản bộ mới chịu.

Thương Tế Nhụy vuốt ve cái bụng rất ưu sầu hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Trong bụng óc a óc ách, lại nặng, cứ như đang mang bầu ấy.”

Trình Phượng Đài thiếu chút nữa phun trà đầy mặt y: “Không thể mang bầu được. Tôi còn chưa gieo giống mà…”

Thương Tế Nhụy nghiêng đầu: “Nói gì?”

Trình Phượng Đài nói: “Tôi nói, chốc nữa bảo Tiểu Lai mua cho em chút kẹo hồ lô, sau khi ăn cơm xong ăn một cây là ổn rồi.”

Thương Tế Nhụy vốn là một mực lẳng lặng lên kế hoạch trong đầu, nếu như Nhị gia kê một thang thuốc đắng cho y, y sẽ phải khóc lóc om sòm, lăn lộn, nói một đằng làm một nẻo như thế nào, dù sao sống chết cũng nhất định phải mè nheo không uống. Trình Phượng Đài từ khi vừa mới bắt đầu, cũng đã sớm nhìn rõ suy nghĩ trong lòng Thương Tế Nhụy, trong đầu nghĩ nếu như kê một toa thuốc sắc uống, nhóc đào kép nhất định sẽ đánh nhau với hắn. Trẻ con nhà hắn sơn trân hải vị ăn nhiều, thường xuyên bị chướng bụng, lại không chịu uống thuốc, đại phu nương theo sở thích của chúng liền nấu mứt đỏ sơn tra. Chiêu này áp dụng với Thương Tế Nhụy quả nhiên vui mừng ra mặt.

Thương Tế Nhụy hướng ngoài cửa hô: “Tiểu Lai à! Nhị gia nói rồi! Ngày mai mua kẹo hồ lô cho tôi ăn nhé! Mua của Trương lão đầu ấy!”

Chuyện Nhị gia dặn dò, ở chỗ Tiểu Lai cô nương luôn luôn không được thi hành thông suốt, hồi lâu không thấy cô đáp lại. Thương Tế Nhụy ngượng ngùng không nói nữa. Hai người tiếp tục ngồi ở trong sảnh đường yên lặng nhìn nhau. Điều này cũng kỳ quái, Trình Phượng Đài đối với người ngoài có thể mồm miệng ngọt xớt không ngừng lải nhải, có lúc nói với người ngoài nhiều rồi, ban đêm khi gặp nhau, đối với Thương Tế Nhụy liền lười nói chuyện. Thương Tế Nhụy cho tới bây giờ không thích nói lời ong tiếng ve, cho dù là cùng Trình Phượng Đài. Cũng có thể là trong mấy ngày mở đầu đó, hai người đã nói hết lời cả đời này muốn nói, bị thương trung khí, trong lòng cho dù còn có vô vàn suy nghĩ, cũng nói không ra nữa. Nhưng bọn họ lại có thể đột nhiên tìm được một đề tài chung, sau đó sôi nổi nói đùa, cười đến mức nghiêng ngả, giống như hai tên bị thần kinh.

Như bây giờ đang ngồi trầm mặc, Thương Tế Nhụy khẽ ngâm nga côn khúc, cầm một cây quạt làm động tác tay. Giọng hát của y có ma lực chạm đá thành vàng, không có chiêng trống, không có trang phục hí, không có phông nền, chỉ cần tùy ý hát, không khí chung quanh liền trở thành dáng vẻ trong hí của y. Sự mập mờ cùng ôn tình manh nha nảy nở trong tiếng hát hí, vươn dài như cành lá. Điệu mài nước (1) sao mà quấn quýt. Rõ ràng còn cách một cái bàn, Trình Phượng Đài cảm thấy mình được một đôi cánh tay diễm lệ mềm mại quấn lấy thật chặt, đôi tay này vuốt ve gương mặt hắn, chạm một cái vào môi hắn, dao động xuống dưới, cuối cùng rơi vào một nơi xấu hổ. Hắn nhất định không phải người thứ nhất nghe hí nghe ra da^ʍ tính, nếu không đã không có những chuyện gió trăng lê viên đó rồi. Nhưng mà hắn không ngờ lại nghe hí nghe ra da^ʍ tính.

(1) Điệu mài nước: Thủy ma khang, còn gọi là Côn Sơn khang, bắt đầu từ những năm cuối thời Nguyên, điệu hát chính trong côn khúc. Côn khúc phát triển đến thời Gia Long nhà Minh, trải qua mười năm cải cách của Ngụy Lương Phụ mà thành điệu mới, Cho đến Hoán Sa ký do Lương Thần Ngư biên mới, bởi làn điệu u nhã uyển chuyển, câu hát điển nhã hoa lệ, cách hát nhẵn nhụi thi từ uyển chuyển, nhẵn nhụi nhuyễn nhu, nhu tình vạn chủng như tranh sơn mài, bột gạo nếp mài nước, bánh mật mài nước của người Giang Nam. Lập tức, điệu mài nước “lưu lệ du viễn, hơn hẳn ba điệu khác”, thịnh hành 600 năm ở hạ dụ Trường Giang, được coi là “Tạp kỹ chi tổ”.

Trình Phượng Đài thở dài ra một tiếng: “Ông chủ Thương à…” Tay đã nắm lấy quạt của Thương Tế Nhụy. Hai người mỗi người nắm một đầu. Đây tựa hồ là một động tác trêu đùa con gái nhà lành trong hí, Trình Phượng Đài tự học được. Thương Tế Nhụy dừng lại không hát nữa, ngẩn ra một chút, sau đó cũng thật giống một cô gái trong hí ngượng ngùng nhìn lại hắn. Nhưng mà Thương Tế Nhụy dẫu sao cũng không phải là con gái, không có thủy tụ che nửa mặt, nhìn trộm người ta từ ống tay áo. Y cứ như vậy ánh mắt nhìn thẳng, nóng hừng hực, là sự u mê của thiếu niên không biết chuyện đời. Trình Phượng Đài kéo cây quạt về phía mình một cái, Thương Tế Nhụy nhào về phía trước, hơn nửa người gục ở trên bàn. Trình Phượng Đài thừa dịp xích lại gần mặt: “Ông chủ Thương, thật ra thì hai ta ấy à…”

Trong tiền viện bịch một cái, có tiếng vật nặng rơi xuống dưới đất, có tiếng kêu đau khe khẽ. Thương Tế Nhụy lập tức vung tay, chạy đi ra sân. Tiểu Lai cũng nghe thấy tiếng, đi ra để kiểm tra. Trình Phượng Đài tựa như kềm chế thống khổ cầm cây quạt gõ trán than thở, đã mấy hôm rồi, lúc nào cũng vào thời gian này. Kẻ trộm đến thì quá đần, tình lang đến thì quá sớm, đối với Trình Phượng Đài mà nói, đây là một vị khách không mời mà đến.

Tiểu Chu Tử xoa đầu gối mặt đầy nét cười ngây ngô: “Ông chủ Thương, ha ha… Tường nhà ngài cao thật, cao thật…” Sau đó đứng ở nơi đó ngây ngốc luống cuống bất an, vừa không biết nói gì. Nhưng mà Tiểu Lai dường như rất thích tiểu huynh đệ này, tiến lên giúp cậu chỉnh sửa áo quần, cười nói: “Nói với em rồi không cần trèo tường, gõ cửa là được rồi. Nơi này cách gánh hát của các em rất xa mà, sợ cái gì?” Lại cười nói: ” Chờ chút, để lại chút đồ ngon cho em đấy!”

Trình Phượng Đài chưa bao giờ nhận được vẻ mặt ôn hòa đến vậy của Tiểu Lai cô nương, lúc này thật sự có chút ghen tỵ. Tiểu Chu Tử vỗ đầu một cái: “Ai! Chị Tiểu Lai! Em còn có đồ để bên ngoài!” Nói xong kéo thanh cửa chạy ra ngoài, sau đó bê một giỏ táo lớn cùng những loại trái cây có vẻ như quả mơ vào, không biết cậu thân thể nhỏ yếu như vậy làm sao bê nổi một giỏ trái cây lớn đến vậy đi xuyên phố lớn ngõ nhỏ mang được tới, nhìn liền thấy rất khó: “Ông chủ Thương, cho ngài. Buổi sáng khi luyện giọng hái ở trên núi, tươi nguyên!”

Trình Phượng Đài chọn ra một quả không xanh lắm cắn một cái, nhiều nước mà chua, ngược lại là rất thích hợp với chứng bệnh mang thai sáu tháng của Thương Tế Nhụy. Vì vậy xoay tay liền nhét vào miệng nhóc đào kép. Thương Tế Nhụy hút nước trái cây chua đến mức trực cau mày, rốt cuộc không nhịn được, phì một cái phun ra, vừa vặn phun lên âu phục của Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài phất phất nước miếng dính trên quần áo như không có chuyện gì xảy ra, trong đầu nghĩ nhóc đào kép nếu như ở trong nhà hắn, với cái đức hạnh như Bát hầu nhi này, chắc chắn ngày ngày ăn gia pháp của Mợ Hai. (Bát hầu: ý chỉ con khỉ tức giận không chịu nghe lý lẽ, trong Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không thường bị chửi như vậy)

Tiểu Chu Tử mắt thấy Thương Tế Nhụy phun ra trái cây cậu khổ cực thu thập, mặt đầy vẻ bị đả kích khóc không ra nước mắt, khiến người ta thương hại. Nhưng mà Thương Tế Nhụy cho tới bây giờ cũng không thể nhận ra được tâm tình suy nghĩ của người khác, đoạt lấy ly trà trong tay Tiểu Lai súc súc miệng, hất cằm về trong viện: “Bắt đầu đi.” Tiểu Lai bê một mâm trà ra, còn muốn cho Tiểu Chu Tử ăn một ít đồ rồi mới luyện hí, bị Thương Tế Nhụy ngăn lại: “Ăn đầy bụng rồi, chốc nữa làm sao hạ eo được? Luyện xong rồi ăn.” Y nói với Tiểu Chu Tử như vậy, Tiểu Chu Tử dĩ nhiên không dám có ý kiến phản bác, hết sức lo sợ ra sức gật đầu. Nhưng mà Trình Phượng Đài nhớ đến Thương Tế Nhụy chính bản thân y trước khi lên sân khấu, dường như cũng phải ăn một miếng thịt trước.

Tiểu Chu Tử ở dưới sự chỉ đạo của Thương Tế Nhụy vươn eo kéo bước bắt đầu luyện công. Quyền cước không có mắt, Trình Phượng Đài lui đến dưới mái hiên. Thương Tế Nhụy lười như thường lệ, cho dù tiểu đồ đệ này là do chính y chiêu đến, y vẫn cả người mềm nhũn, rảnh rỗi khoanh tay tựa vào bả vai Trình Phượng Đài đưa mắt nhìn bên cạnh , thỉnh thoảng sẽ nói: “Ngọa ngư vừa rồi làm lại một lần nữa, lúc hạ eo đừng do dự nha!” Hoặc là “Tay chân cùng tới, chậm nửa nhịp liền khó coi.” Ánh mắt Thương Tế Nhụy là cái máy kiểm tra nghiêm khắc nhất, một lỗi nhỏ xíu cũng không thoát khỏi mắt y. Tiểu Chu Tử dáng vẻ vô cùng thụ giáo, luyện rất khắc khổ. Có lúc không thể lĩnh hội được sự chỉ điểm của Thương Tế Nhụy, hỏi thêm một câu, Thương Tế Nhụy liền kéo dài giọng vô cùng tức giận không kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, cũng không thấy y giải thích thêm gì nhiều, chỉ là lặp lại một lần. Tiểu Chu Tử còn không hiểu cũng không dám hỏi, mờ mịt gật đầu một cái. Nếu như sai lầm giống vậy phạm đến lần thứ hai, Thương Tế Nhụy liền chế giễu: “Nói bao nhiêu lần không phải làm như vậy rồi! Thật đần.” Y chỉ có lòng yêu người tài, nhưng mà khi vào thực tế, nhiệt tình vui vẻ không quá hai ba ngày, tính nhẫn nại liền cạn sạch. Tiểu đồ đệ trong gánh hát của y y cũng không thích dạy, Tiểu Chu Tử đã được coi là nịnh bợ y rất tốt rồi.

Trình Phượng Đài cười nhìn Tiểu Chu Tử học hí, quay đầu thấp giọng nói với Thương Tế Nhụy: “Ông chủ Thương, chưa từng thấy sư phụ nào như em. Thế này có thể dạy được cái gì? Chỉ nghe thấy em bới móc lỗi sai thôi.”

Thương Tế Nhụy nói: “Trên người Tiểu Chu Tử mang sẵn hí rồi! Có căn cốt! Có sẵn nghệ tìm học thầy đều là dạy kiểu này. Năm đó em học hí cùng Cửu Lang cũng chính là như vậy .”

Trình Phượng Đài thật sự kêu oan giúp Tiểu Chu Tử: “Ai có thể so với ngài chứ! Ngài là hí cốt trời sanh không thầy tự hiểu, báo lớn báo nhỏ đều đồn thổi đầy li kỳ. Ngài lấy một đứa trẻ ra so sánh với ngài, không phải là cố ý giày vò người ta sao?”

Tiểu Chu Tử sớm đã bị Thương Tế Nhụy giày vò đến mệt chết rồi. Cậu bình thời ăn uống không tốt, việc tạp lại nhiều, gầy đến chỉ còn da bọc xương. Bây giờ bụng trống đại triển quyền cước giữa đêm khuya, trong lòng ôm ý niệm thành công nhanh chóng, vô cùng sốt ruột, Thương Tế Nhụy lại không ngừng bới móc lỗi của cậu, cậu càng sốt ruột, bỗng nhiên hai chân mềm nhũn liền ngã xuống đất. Tiểu Lai vội vàng qua đỡ cậu dậy, cậu thật sự đã cực kỳ mệt mỏi, dưới chân chẳng chút sức lực, nâng một cái cũng không thể dậy, rất chán nản tựa vào gốc cây mai già.

Thương Tế Nhụy từ trên cao nhìn xuống cậu, thở dài: “Đi ăn cái gì đi.”

Tiểu Chu Tử lắc lắc đầu, rầu rĩ ngồi thở dốc.

Thương Tế Nhụy sở dĩ bắt bẻ gấp bội, cũng là bởi vì nhìn ra sự không ổn định của Tiểu Chu Tử rồi, lúc này lấy tư thái trưởng giả răn dạy: “Ngươi gấp cái gì? Ta từ năm tuổi thức khuya dậy sớm luyện đến tận mười ba tuổi mới lên sân khấu lần đầu tiên, mỗi ngày sống không biết phải miêu tả thế nào? Ngươi lúc trước hoang phế lâu như vậy, lúc này mới đến đâu chứ? Ngươi nói xem ngươi gấp cái gì?”

Tiểu Lai đã từng chứng kiến tuổi thơ gian khó của Thương Tế Nhụy, ở một bên cảm động lây gật đầu mạnh, ý đồ cho Tiểu Chu Tử một chút khích lệ. Tiểu Chu Tử nhìn nhìn Thương Tế Nhụy, rồi nhìn nhìn Tiểu Lai, dựa vào cây mai già từ từ đứng lên, cùng bọn họ vào nhà ăn chút đồ. Bữa ăn đêm này Tiểu Chu Tử đã dỡ bỏ được gánh nặng trong lòng mình, ăn như lang như hổ hai tay đều dùng. Trình Phượng Đài hút thuốc nhìn cậu, cười nói với Thương Tế Nhụy: “Hát như thế nào tôi không biết, lối ăn ngược lại giống hệt em.”

Tiểu Chu Tử ngượng ngùng ngừng tay. Thương Tế Nhụy đấm Trình Phượng Đài một quyền, nói với Tiểu Chu Tử: “Ăn của ngươi đi, đừng để ý tới hắn.”

Tiểu Chu Tử thả chậm tốc độ nhai đầy miệng, ăn xong bữa này rồi, lại không biết phải chịu đói bao lâu nữa. Đối với thức ăn và sự yêu mến của Thương Tế Nhụy, cậu có cùng sự cố chấp và tham luyến, gần như là cảm kích rơi nước mắt nhận lấy những ân huệ này.

Dưới ánh đèn Thương Tế Nhụy liếc mắt nhìn tay của Tiểu Chu Tử, xương thon dài mềm mại, nhưng trên ngón tay đều là chai tay, hơn nữa đã có chút trở nên thô kệch. Có tiểu đán của gánh hát nào mà không được nâng niu mười ngón tay không phải làm việc nặng đâu. Tứ Hỷ đối xử hà khắc với cậu như vậy, không giống nhìn không vừa mắt, ngược lại giống như cố ý muốn phá hủy tiền đồ cậu. Nhưng Tứ Hỷ yêu tiền như mạng, phá hủy một hạt giống tốt của chính gánh hát mình, có lợi gì đối với ông ta chứ ?

Thương Tế Nhụy thừa dịp rảnh liền hỏi: “Sư phụ ngươi tại sao đối xử tệ với ngươi như vậy hả? Ngươi đắc tội gì ông ta rồi?”

Đây cũng là câu hỏi Tiểu Chu Tử nghĩ bể đầu mà không ra: “Không biết, tôi cũng không làm gì cả.”

Trình Phượng Đài xen vào nói: “Sư phụ Tứ Hỷ của Chu tiểu tướng công có phải là đào kép già chừng năm mươi tuổi còn thoa phấn, chải đầu bằng dầu hoa quế, bộ dạng vừa giống như tú bà vừa giống như thái giám đấy không?”

Sự miêu tả này Trình Phượng Đài thật sự rất sống động, Tiểu Lai cũng nhịn không được cười lên.

Thương Tế Nhụy cười hỏi: “Nhị gia biết ông ta?”

“Mới đầu không phản ứng kịp, sau đó suy nghĩ một chút, ở trên bàn mạt chược đã từng gặp người như vậy. Lão cả người quần áo nhăn nhúm, còn ngồi lên đầu gối người ta, thật con mẹ nó da gà rơi đầy đất.” Trình Phượng Đài nhắc tới liền mặt đầy vẻ chán ghét, không cần phải nói, hắn chính là cái người đáng thương bị lão đào kép ngồi lên đầu gối đó: “Nếu như là lão ta, tôi cũng biết Chu tiểu tướng công tại sao phải chịu tội rồi.”

Người khắp phòng đều chờ hắn công bố chân tướng, Trình Phượng Đài hơi chậm lại, từ từ nói hai chữ: “Ghen tị.”

Tất cả mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra đầu đuôi nguyên do rồi. Kết hợp với cách làm người của Tứ Hỷ, lời giải thích này quả thực rất thông. Vân Hỷ ban đào tạo ra được diễn viên giỏi, tốt mặc dù tốt đấy, nhưng tốt không có chút đặc sắc gì. Tiểu Chu Tử khắp người tỏa ra linh khí, nếu như ngày sau nổi tiếng rồi, danh tiếng hoặc giả sẽ còn lấn át Tứ Hỷ năm đó. Một diệu nhân như vậy ngày ngày lượn lờ ở trước mắt Tứ Hỷ, bảo Tứ Hỷ làm sao chịu nổi. Tứ Hỷ tự chà đạp bản thân hơn nửa đời người, không nơi nào ở được lâu dài. Bây giờ lão cũng phải làm nhục Tiểu Chu Tử, để cho cậu căn bản không xuất đầu lộ diện được.

Tiểu Chu Tử rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, khó khăn nuốt thức ăn trong miệng xuống, đáng thương cầu cáo không ai giúp, nhìn Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy nhưng có một đối sách rất hào phóng: “Đừng sợ! Tứ Hỷ nhỏ hơn sư phụ ta tám tuổi, năm nay năm mươi bảy rồi, sống không được mấy năm nữa đâu! Ngươi cứ luyện hí cho thật giỏi, chờ đến khi sư phụ ngươi chết, ngươi liền xuất đầu lộ diện!”

Trình Phượng Đài nghe lời này, sặc thuốc lá một cái: “Khụ khụ, Ông chủ Thương, chẳng ai lại mong người ta chết như em cả. Dù Tứ Hỷ sống đến bảy mươi, vậy cũng còn mười mấy năm nữa! Trong mười mấy năm này phải làm thế nào? Một tháng hát hí trưa hai lần, không phải là vẫn không xuất đầu lộ diện được sao?”

“Không đâu.” Thương Tế Nhụy đắc ý nói: “Em để cho Thập Cửu ra mặt nói chuyện cùng Vân Hỷ ban, bảo bọn họ mượn Tiểu Chu Tử hát cho em hai vở. Nói không chừng liền hát nổi ấy chứ? Hát không nổi được thì thỏa nguyện một chút cũng tốt.” Thương Tế Nhụy đặt tay lên bả vai Tiểu Chu Tử: “Có điều người ta dạy dỗ nhất định sẽ nổi tiếng!”

Thương Tế Nhụy kiên trì không chịu thu nhận Tiểu Chu Tử làm đồ đệ, nhưng lại âm thầm giúp cậu thu xếp nhiều như vậy, đã là tẫn chức trách của một sư phụ chân chính. Tiểu Chu Tử cảm động đến gần như lại muốn quỳ xuống dập đầu với y. Thương Tế Nhụy cản cậu lại, nghĩ đến một vấn đề: “Haizz! Ngày sau lên sân khấu, ngươi kêu nghệ danh gì chứ ? Cũng không thể cứ kêu Tiểu Chu Tử được.”

Tiểu Chu Tử nghĩ tới nghĩ lui: “Tôi chỉ biết là mình họ Chu.”

Trình Phượng Đài ồn ào nói: “Vậy Ông chủ Thương đặt cho cậu bé một cái tên đi? Mượn một chút vượng khí của ngài, nhất định nổi tiếng.”

Thương Tế Nhụy coi là thật, suy nghĩ. Tiểu Chu Tử gục xuống bàn mắt to trông mong nhìn y chờ y, tựa như nhận được một cái tên là chuyện rất vinh dự, tựa như được cái tên cậu liền có thể thành diễn viên nổi tiếng. Trình Phượng Đài cũng ôm lòng khôi hài mong đợi, cách Thương Tế Nhụy đặt tên hắn biết rõ, có điều chính là cái gì cái gì Hồng, chẳng khác gì người ở kỹ viện đi ra.

Thương Tế Nhụy nghiêm túc nói: “Đào kép phải đặt một cái tên hoa hoa cỏ cỏ, nhất là người hát đán. Liền gọi là Chu Hương Vân đi!”

Trình Phượng Đài lập tức cầm giấy bút vẽ ra hai chữ Hương Vân cho y, đưa cho Thương Tế Nhụy nhìn: “Có phải viết như vậy hay không?”( 香芸 hương vân, trên chữ Hương có bộ Hoà, trên chữ Vân có bộ Thảo)

Thương Tế Nhụy nói: “Đúng! Có Hòa có Thảo, chính là nó.” Sau đó hài lòng khoe chữ ra cho Tiểu Chu Tử: “Nhìn đi! Đây là tên của ngươi, đừng có sau này ngay cả tên mình cũng không nhận ra.”

Tiểu Chu Tử trân trọng nhìn lại nhìn ba chữ kia, sau đó gấp đôi lại cất vào trong ngực, hai mắt rưng rưng cúi người với Trình Phượng Đài Thương Tế Nhụy: “Ông chủ Thương, ân điển của ngài Tiểu Chu Tử một ngày nào đó sẽ báo đáp!”

Thương Tế Nhụy trầm ngâm suy nghĩ một chút, Trình Phượng Đài cho là y thật sự muốn đưa điều kiện gì ra, không ngờ y lại nói là: “Vậy sau này cũng đừng vặt quả chua cho ta nữa, cổ vịt cay lần trước không tệ, sau này mang cái đó tới.”

Tiểu Chu Tử vội vàng đồng ý. Trình Phượng Đài lại không khỏi cười. Chờ Tiểu Lai tiễn Tiểu Chu Tử ra khỏi cửa, Trình Phượng Đài nói: “Hài! Ông chủ Thương, cậu ta một nhóc sai vặt, nào có tiền mua cổ vịt biếu ngài chứ…” Lời vừa nói như vậy, liền nhìn thấy Tiểu Lai nhét vào trong tay Tiểu Chu Tử mấy đồng tiền, Tiểu Chu Tử thoái thác không nổi, thiên ân vạn tạ nhận lấy, thật giống như còn xoay người lại lau lau nước mắt.

Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy nhìn đứa bé kia. Trình Phượng Đài hỏi: “Ông chủ Thương, cậu ta thật sự có thể thành diễn viên sao?”

Thương Tế Nhụy lắc đầu một cái: “Không biết.” Đêm khuya sương nặng, Trình Phượng Đài còn không chịu đi về nhà, hắn bây giờ đơn giản là coi tiểu viện của Thương Tế Nhụy thành cái ổ của mình rồi. Thương Tế Nhụy đi vào trong nhà, thở dài nói “Không phải chỉ biết hát hí là có thể làm đào kép.”

Trình Phượng Đài chân liền theo vào trong phòng ngủ, ôm eo kéo lên trên giường: “Ông chủ Thương để tôi mở rộng tầm mắt một chút, một đào kép ngoại trừ biết hát hí, còn phải biết gì nữa chứ ?”

Thương Tế Nhụy bị hắn sờ một cái liền buồn cười, cười không thở nổi, ôm bụng trượt một cái trốn xuống giường: “Đừng làm rộn đừng làm rộn! Trong bụng còn có hàng! Phải tiêu hóa một chút, không thể đυ.ng vào.”

Trình Phượng Đài đội mũ lên ôm bả vai y: “Vậy được! Chúng ta đi xem chiếu bóng ban đêm tiêu hóa một chút nào!”