Dịch: Phong Bụi
Trình Phượng Đài một tay ôm bả vai Trá Trá, vừa đi vừa nói chuyện trong hành lang. Bởi vì hôm nay nhà có chơi bài, người giúp việc cũng không ngủ phục dịch, trong sân cũng sáng hơn so với bình thường. Dưới mái hiên một hàng l*иg chim được bọc bằng vải đen, Trình Phượng Đài vén vải phủ một l*иg lên, bên trong là một con phù dung màu cam. L*иg chim vừa bị vén lên một cái nó liền tỉnh, nhảy hai cái trên cành cây chèn ngang, rất cảnh giác quay đầu.
Trình Phượng Đài trêu chọc chim, nói: “Em gái, năm nay được mười bốn rồi chứ ?”
Trá Trá ngồi tựa vào cột trụ hành lang, nhàn nhạt ừm một tiếng: “Rồi.”
“Như vậy, anh có mấy lời cũng nên nói với em một chút rồi. Việc kết hợp giữa anh cùng chị dâu em… Năm đó em còn nhỏ, bây giờ hẳn cũng nên biết rồi, hôn nhân giữa anh và chị dâu em không phải như hôn nhân giữa Thường Chi Tân và Tưởng Mộng Bình, bọn anh giống như cha và dì vậy.”
Trá Trá gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì: “Anh muốn nói, anh và chị dâu là hai người thuộc hai thời đại khác nhau, sự kết hợp của hai người là bị ép buộc? Nhưng tại sao phải nói với em điều này?” Cô thật là một cô bé tim lạnh mặt lạnh, thẳng thắn dứt khoát, chẳng hề giống Trình Phượng Đài một chút nào. Mỹ Âm còn nhỏ, không nhìn ra tính tình. Chỉ nói riêng ba chị em đầu của Trình gia này, giữa hai bên thật sự là chút xíu tương tự cũng không có.
Trình Phượng Đài thả l*иg chim ngồi xuống nói: “Anh là muốn nói cho em biết rằng, đối với chị dâu em chúng ta chỉ có thể nhân nhượng, rất nhiều đạo lý mới mẻ đừng hòng thuyết phục được cô ấy . Nếu nói không thông, thì đừng nói, tránh khiến cho cô ấy tức giận. Những tư tưởng kiểu cũ của cô ấy anh cũng không đồng ý, thời đại khác nhau mà! Con gái không được giáo dục, không có một chút nhận biết gì về thế giới bên ngoài, kết hôn rồi chẳng phải sẽ lại để chồng định đoạt sao? Cũng không thể giáo dục con cái một cách tốt nhất, đúng không? Nhưng mà em có nhìn thấy anh tranh cãi cùng cô ấy bao giờ không? Anh cho tới bây giờ chưa từng tranh cãi một câu.”
Hồi mới vừa kết hôn Trình Phượng Đài tranh cãi rất nhiều, thường khiến Mợ Hai giận đến nỗi không để ý tới hắn, hắn đều đã quên rồi.
Trá Trá cau mày nói: “Nói như vậy, em cứ thế bị làm vật hy sinh?”
“Cũng không phải vậy.” Trình Phượng Đài khóe miệng vểnh lên, lại là nụ cười bất cần đời đó: “Ý anh là bảo em đừng tìm chị dâu tranh cãi trực diện. Nên thế nào thì làm thế đó, chúng ta có thể làm sau lưng cô ấy mà đúng không? Ờ! Phạm Liên được phép lén lút đưa em gái đến trường học, lại không cho phép ta cũng ám độ Trần Thương một cú sao? Anh trai đã nghe ngóng cho em một trường học giáo hội, đều là con gái học, chị dâu em hẳn sẽ không còn gì để nói nữa. Chờ anh tìm được cơ hội sẽ đưa em đến trường.”
Trá Trá nhận được hứa hẹn, sắc mặt cũng dễ coi hơn nhiều. Trình Phượng Đài sờ sờ đầu cô đưa cô trở về phòng, cười hỏi: “Trước kia không phải là không thích chơi với mấy đứa trẻ cùng lứa sao? Làm sao bỗng nhiên liền kêu muốn đi học?”
Trá Trá mới nói: “Em cũng không phải muốn đi học. Em chỉ là không muốn lúc nào cũng ru rú trong nhà, đến tuổi lại để anh chị tìm chồng cho, sau đó vẫn là ru rú trong nhà —— chẳng qua là đổi một cái nhà khác —— anh, em chỉ là muốn đi ra ngoài nhìn một chút. Nhưng mà ngoại trừ đi học, em còn có lý do chính đáng gì có thể đi ra ngoài?”
Trình Phượng Đài có chút kinh hãi, đứa em gái hắn yêu mến nhất vào lúc hắn không biết, thật sự đã trưởng thành là một đại cô nương có tư tưởng riêng có suy xét riêng của mình rồi. Ít nhất có một điểm mà anh em bọn họ rất giống nhau , đó là đều không thích ru rú trong nhà.
Đưa Trá Trá về phòng xong, Trình Phượng Đài đến phòng ngủ mới cởϊ áσ khoác, Phạm Liên đã tới rồi. Phạm Liên âu phục cà vạt đầu chải dầu thơm, không qua loa chút nào, ngược lại không giống như vừa bò ra từ trong chăn đàn bà, cũng không giống như là đặc biệt tới đón em gái. Anh ta vào cửa liền kêu: “Anh rể, đưa cho em một trăm năm chục ngàn.”
Trình Phượng Đài cởi chiếc áo ghi lê lông cừu ra, giận đến bật cười: “Cậu ở đâu tới thế hả? 《 Bách gia tính 》 bỏ Triệu đi, mở miệng chính là Tiền hả? Nào có chuyện tôi phải cho cậu một trăm năm chục ngàn?”
Phạm Liên đặt mông ngồi lên giường, người giúp việc bưng chén trà bình trà tới cho anh ta, còn bưng tới cho Trình Phượng Đài một chén rượu nhỏ. Phạm Liên cầm lấy chén rượu của hắn ngửi ngửi, kinh ngạc nói: “Anh trước khi ngủ còn uống rượu mạnh sao? Đây là thói quen của người Thượng Hải các anh sao?”
Trình Phượng Đài cũng tò mò: “Tôi còn tưởng đây là thói quen của người quan ngoại các cậu chứ! Chị cậu quy định tôi, cứ sau khi bắt đầu vào đông mỗi đêm trước khi ngủ đều phải uống một ly.”
“Nào có thói quen này. Người quan ngoại cũng không đến nổi ma men như vậy chứ?” Phạm Liên lại ngửi một cái: “Sao lại có mùi thuốc tanh tanh, ngâm gì vậy?”
Trình Phượng Đài nói: “Ai mà biết. Hẳn là nhân sâm lộc nhung hổ cốt gì gì đó…” Nói tới chỗ này, Trình Phượng Đài bỗng nhiên liền biết tác dụng của một chén rượu trước khi ngủ này rồi, trước kia ngửa đầu liền uống, cho tới bây giờ cũng chưa từng ngẫm nghĩ. Phạm Liên cũng biết. Hai người bốn mắt nhìn nhau một cái, rất thô bỉ cười rộ.
Trình Phượng Đài cầm chén rượu lên cảm khái nói: “Tôi cứ nghĩ mãi, làm sao mà bên ngoài làm hai lần, về nhà rồi còn có thể làm hai lần, con trai cứ đứa này tiếp đứa kia sinh không ngừng. Tôi còn tưởng tôi vốn có thần lực trời sanh cơ! Hóa ra là do thứ này gây ra!”
Phạm Liên đoạt lấy chén nói: “Đây là đồ tốt đấy anh rể! Tráng thận ích tinh. Anh không uống em uống!”
Trình Phượng Đài lập tức đoạt lại một hơi cạn sạch: “Đây là chị cậu đặc biệt dành cho tôi. Cậu muốn thì tự đi hỏi chị cậu nhé.”
Phạm Liên chán nản ngồi xuống, cười khổ nói: “Em nào dám chứ? Hỏi chắc chắn chị ấy sẽ nói: ‘Cậu cũng chưa có vợ, lại không nối dõi tông đường, uống rượu này làm gì? Sức lực đều dùng ở trên người gái điếm cả.’ Haizz…”
Trình Phượng Đài lại cười hai tiếng: “Chị cậu nói không sai!”
“Anh còn dám nói em?”
“Tôi chỉ dùng một nửa sức lực, cậu là dùng toàn bộ. Hơn nữa tôi cũng không trễ nải chính sự! Cậu có con trai không! Ngay cả vợ cũng không có.”
Phạm Liên hôm nay có chuyện muốn nhờ, không cãi với hắn nữa. Trình Phượng Đài cởϊ qυầи áo nằm lên giường, ấm áp chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Phạm Liên nóng nảy: “Anh rể, anh đừng ngủ vội! Chuyện em nói vẫn chưa xong!”
“Cậu thì có chuyện gì, há miệng liền muốn tiền. Nói đi. Nói mau.”
Thế nhưng Trình Phượng Đài lại nằm quay lưng lại, dường như không coi anh ta ra gì, Phạm Liên cảm thấy khó mở miệng, im lặng một hồi, mới nói: “Là như vậy, em chuẩn bị mua lại hai nhà máy ở Thượng Hải. Mới vừa rồi đã bàn cùng người ta, giá tiền cũng coi như phù hợp…”
Bọn họ hai người ai làm ăn cũng đều kéo theo người kia phát tài cùng. Nhưng lần này, Trình Phượng Đài lại không vui, ngồi dậy nhìn chằm chằm Phạm Liên, dọa anh ta giật mình ngửa người về sau, nhưng Trình Phượng Đài lại nằm xuống, hừ hừ bực tức nói: “Cậu thật sự nghe lời của lão Kim què kia nói à! Bảo cậu làm thực nghiệp cậu liền làm thực nghiệp. Vậy cậu đi xin tiền lão Kim què đi —— tôi vốn không tán thành, còn xin tiền?”
“Cũng không bảo anh cho không. Là muốn anh gia nhập cổ phần.”
“Tặng không cũng không thèm! Không có tinh thần phục vụ. Dây thần kinh nào của cậu có vấn đề rồi? Nói cho tôi, tôi giúp cậu chỉnh lại.”
Phạm Liên rất muốn bật lại, nhưng mà không thể, anh ta còn đang quỳ mượn tiền cơ mà! Giũ giày ra, leo lên trên giường đất, lải nhải bên tai Trình Phượng Đài tư tưởng yêu nước cùng lợi nhuận lâu dài, nói một thôi một hồi: “Thật ra thì lão Kim què nói cũng có lý, dù sao cũng là Bộ trưởng. Em đã khảo sát cẩn thận, làm thực nghiệp quả thật lợi nhuận ổn định, lợi nước lợi dân. Em đặt một lô máy móc, động cơ ở Mỹ, chuyển tiền một cái là hàng tới rồi. Hơn nữa lại không cần anh lo việc, anh chính là cổ đồng lớn thứ nhất, ngồi chờ hoa hồng. Nếu như còn không tin được, em đánh một tờ giấy nợ cho anh cũng được. Thượng Hải bên kia giục gấp, em trong thời gian ngắn góp không ra tiền mặt.”
“Cậu vậy rốt cuộc làm nhà máy gì?”
“Nhà máy sợi.”
Trình Phượng Đài cười lạnh nói: “Nói khẳng khái sục sôi như vậy, tôi còn tưởng cậu chế tạo phi cơ đại pháo cho Chủ tịch Quốc hội Tưởng cơ, quốc gia không có cậu thì không xong ấy.”
Phạm Liên bị chặn họng không nói nữa. Trình Phượng Đài suy nghĩ hồi lâu, thở dài nói: “Cho tôi ba ngày, tôi gom tiền xong đưa cho cậu. Cậu cũng biết tình thế giữa chúng ta và Nhật Bản rất không ổn, dù sao cũng phải đề phòng một chút, chẳng may đánh nhau, cậu làm thế này mang không được tiêu không nổi… Haizz! Tôi là tin vào mắt nhìn của cậu, đừng để tôi lỗ vốn là được.”
Phạm Liên lại phân tích thế cục một lần, nói rõ anh ta vạn toàn vạn năng như thế nào. Trình Phượng Đài cũng lười nghe. Hắn không phải là không động tâm, nhìn thấy chuyện kiếm tiền, ai có thể thật sự lạnh lùng, công xưởng dù sao độ nguy hiểm thấp hơn đi buôn nhiều. Nhưng Trình Phượng Đài chỉ có một điểm cố chấp đó, cũng chỉ có Phạm Liên có thể xúi giục được hắn.
Phạm Liên cược được tiền rồi liền đón em gái đưa chị dâu về nhà. Mợ Hai trở về phòng, sau khi tẩy trang lẳng lặng nằm ở bên người Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài còn chưa ngủ. Hiếm thấy về nhà sớm như vậy được một ngày, lại cũng không thanh nhàn gì.
Mợ Hai nói: “Chuyện Cô Ba …”
Trình Phượng Đài nói: “Nó là đứa trẻ không hiểu chuyện. Ngay trước mặt mọi người chống đối mình, mình chớ so đo.”
“Chuyện đi học, anh cảm thấy thế nào?”
Mợ Hai tựa hồ đang khiêm tốn thỉnh giáo ý kiến của Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài cũng không có gì có thể nói, bởi vì hắn nói cái gì Mợ Hai cũng sẽ không thật sự tiếp nhận, chỉ sẽ âm thầm mất hứng, tủi thân về đủ loại khác biệt giữa bọn họ. Mặc dù đây là sự thật, Trình Phượng Đài cũng không muốn để cho cô cảm giác được, mập mờ nước đôi nói: “Trá Trá chẳng qua là thích thứ mới mẻ, gây náo loạn qua trận này nói không chừng sẽ thôi. Qua một thời gian, xem thái độ của nó rồi tính.”
Mợ Hai gật đầu một cái, thổi đèn, nói chút chuyện vụn vặt trong nhà với hắn: Nha đầu nào đã hứa hẹn với người ta, người làm nào nên sa thải, con trai lớn không cần bà vυ' nữa, thân thích của Bà Tư muốn xin một công việc trong cửa tiệm nhà mình. Vợ chồng bọn họ ngoại trừ những chuyện nhà vụn vặt này, cơ bản cũng không còn gì có thể nói, thậm chí ngồi đối diện nhìn nhau cả ngày cũng không có gì có thể nói. Trình Phượng Đài nghe một chút liền ngủ, Mợ Hai đánh bài hồi lâu, cũng mệt mỏi buồn ngủ.