Dịch: Phong Bụi
Năm sau, cũng vào một tiết đầu đông. Trình Phượng Đài vào một buổi chiều còn đang mắt nhắm mắt mở bị đám lão, thiếu gia ở Thương hội túm đi ăn cơm như bắt cóc. Trình Phượng Đài độc tài một dãy mối vận chuyển hàng ở phương Bắc, cùng Phạm gia bảo Nam Bắc phối hợp lẫn nhau tự cấp tự túc, chỗ khác có Tư lệnh Tào giúp đỡ, Mãn Châu không dám tùy tiện gây khó khăn.
Đυ.ng phải hàng hóa có chút quan trọng, liền chọn đường tắt núi non trùng điệp đi vòng, mưu đồ tránh thuế, dù sao thổ phỉ địa phương đã sớm bị hắn giải quyết. Như vậy trở về sau, mua bán đều là kiếm trọn, lời liền khả quan. Trình Phượng Đài giẫm lên hai con đường thương lộ trong tối ngoài sáng ở dưới chân đi thông suốt không trở ngại, người Thương hội nhìn thấy mà thèm, lại không có cách nào trước sự tiêu sái khác số đông của hắn, lần này liền nửa uy hϊếp nửa dụ dỗ nhiều mặt giáp công, có vẻ muốn hắn phải nghe lời.
Trình Phượng Đài ngày hôm qua đánh bài suốt đêm, hôm nay buổi trưa ngủ quên, lỡ bữa trà điểm tâm trưa, khi đến chiều thức dậy liền chết đói. Tỉnh lại vừa đúng dịp Thương hội góp vốn mời khách, quán cơm cũng không tệ lắm, vậy thì ăn rồi hãy nói. Ngồi ở trên mặt sàn tròn xé thịt gà uống rượu, rất kiên nhẫn nghe bọn họ hát mặt trắng (người xấu) hát mặt đỏ (người tốt) và kẻ đứng giữa hòa giải, phân công rõ ràng một vở kịch hay. Chờ món ăn nóng bưng lên rồi hắn liền hùng hổ dùng bữa, ăn xong hết rồi còn gọi tiểu nhị thêm một chén cơm, một câu gài đều không dính. Người trong Thương hội rất không hiểu, bọn họ hoặc tốt hoặc xấu nói hắn hồi lâu, hắn chỉ một mực cắm đầu ăn cơm, còn ăn như hổ đói một chút lịch sự cũng không có, đây là ý gì?
Trình Phượng Đài ăn no gác đũa, dùng khăn từ từ lau miệng, lau lau tay. Mọi người đều sững sờ nhìn hắn.
Trình Phượng Đài hỏi: “Các ông đều nói xong cả rồi?”
Mọi người gật gật đầu : “Xong rồi.”
Trình Phượng Đài nói: “Vậy đến lượt tôi nói nhé?”
Mọi người lại gật gật đầu: “Nhị gia mời nói.”
Trình Phượng Đài ánh mắt liếc xéo một cái, nhìn ông già người ở gần hắn nhất, nói: “Lý chưởng quỹ, người khác thì thôi, ông còn không biết xấu hổ nhắc việc làm ăn với tôi? Năm ngoái lô tơ lụa từ Hàng Châu kia của ông nhập vào giá bao nhiêu? Nói với tôi là giá bao nhiêu? Coi tôi là đồ ngu sao? Ông tuổi tác đã lớn đến tận cửa cầu xin, tôi cũng ngại từ chối ông, làm một cuộc mua bán không có lời tiện nghi ông, ông còn dám nói hăng như vậy!”
Lý chưởng quỹ không ngờ hắn dám nói rõ rành rành như vậy, nét mặt già nua đỏ bừng, đầu lưỡi cũng cứng lại, không đáp trả nổi tiếng nào. Trình Phượng Đài nói đủ ông ta rồi, dựa vào thứ tự chỗ ngồi chém trả từng người từng người, mọi người đều bị hắn làm cho rất lúng túng. Bọn họ giữa những người làm ăn với nhau vốn luôn chủ trương phong cách khẩu phật tâm xà, giả mù sa mưa, ai chơi cao tay hơn ai, ai lừa gạt cao tay hơn ai, người đó liền thắng, nào thấy qua Trình Phượng Đài nhanh mồm nhanh miệng không nặng không nhẹ đâm chọc như vậy. Trên bàn ăn yên lặng như tờ, ai nấy đều sững sốt.
Trình Phượng Đài đứng lên, một tay nhét ở trong túi quần, một tay cầm khăn tay cuộn lại chỉ bọn họ: “Sau Chín Một Tám, phía Bắc vừa nháo người Nhật Bản lại nháo thổ phỉ, các ông không dám đi, là Trình Phượng Đài tôi đầu treo ở trên đai lưng vượt năm cửa xông sáu tướng, bỏ tiền đút lót từng cửa ải một! Con đường đó là tôi dùng bạc để lót đường! Hôm nay đi trôi chảy rồi, các ông hô hào nhảy ra muốn chia một chén canh? Thiên hạ lấy đâu ra chuyện tốt có sẵn thế?”
(Sự kiện 918 là cách gọi của người Trung Quốc về việc ngày 18/9/1931, ba tỉnh vùng Đông Bắc của nước này bị Nhật đánh chiếm.)
Mọi người mới vừa chòng chọc vào hắn thao thao bất tuyệt, lời vừa nói thẳng toẹt ra, ngược lại á khẩu không trả lời được, im lặng hồi lâu không ai trả lời. Hội trưởng Thương hội, một ông già đức cao vọng trọng lúc này chậm rãi đứng lên, đưa lông mày lên một chút, cầm một cái khăn tay che miệng ho khan hai cái, nói: “Trình Nhị gia, lời không thể nói như vậy. Ngành có quy định của ngành, Thương hội Bắc Bình xưa nay là một thương đạo tất cả mọi người cùng đi, ngài độc chiếm cũng không hợp quy củ!”
Trình Phượng Đài cười nhạt: “Ngài không hỏi thăm một chút, mà đã áp đặt quy củ lên trên đầu tôi sao? Tôi vào Thương hội Bắc Bình của các người lúc nào? Huống chi đại lộ hướng lên trời, dù tôi hôm nay mở là đường tơ lụa, cũng không cản được các vị người trước gục ngã người sau tiến lên đi phát tài. Dựa vào bản lãnh của mình, đường ai nấy đi nhé!”
“Nhưng Nhị gia à, phía Bắc con đường này đúng là con đường hổ đói sói vồ, quả thực gian nan hiểm trở, cất bước là gian nguy. Ngài đây là chặt đứt đường sống của chúng tôi mà…”
“Vậy là do các ông không có bản lãnh rồi.” Trình Phượng Đài chặc lưỡi, nói: “Tôi còn đang kỳ quái, tôi đi thông đường rồi các ông người nào người nấy đều không sống nổi. Vậy trước khi tôi đi thông, các ông dựa vào gì để sống?”
Hội trưởng lão gia ngược lại rất độ lượng, nghĩ hẳn là phái mới vừa rồi hát mặt đỏ, gật gật đầu, cười nói: “Nhị gia tài lộ suôn sẻ, nào biết chúng tôi làm ăn khó khăn. Đây không phải là tìm Nhị gia ngài tới thương lượng sao?”
Trình Phượng Đài nói: “Ồ? Các ông đây là đang tìm tôi thương lượng à? Tôi còn tưởng là lấy đông hϊếp ít, uy hϊếp tôi cơ đấy.”
Tình trạng hiện tại, cũng không biết là ai ức hϊếp ai. Hội trưởng thầm nghĩ, cái tên Trình Phượng Đài này quả nhiên là danh bất hư truyền vừa ngang ngược vừa đáng ghét, rất khó đối phó. Hiện nay ý hắn là chạy đơn độc, về vấn đề mua bán liên quan đến người ngoài không lớn, không có cơ sở gì để uy hϊếp hắn, ỷ thế uy hϊếp là không được, chỉ có thể lui đến bước cuối cùng, đưa ra điều kiện hoa hồng: “Nhị gia sao lại nói vậy chứ, nào dám, cũng không phải uổng công ngài, chỉ là là thuận đường dẫn chúng tôi một chút, tất cả mọi người đều sẽ nhớ đếu công sức của ngài, sẽ không bạc đãi ngài. Về vấn đề giá tiền, chúng ta thương lượng. ”
Trình Phượng Đài khoát khoát tay: “Không thương lượng. Con đường này là tôi đổi mạng từ dưới họng súng của thổ phỉ, tiền mua không nổi, chỉ cho bạn đi.”
Trình Phượng Đài gia tài nứt đấu đổ vách lại là người trọng tình cảm, các vị đang ngồi ở đây đều rất tin hắn chỉ cho bạn đi, vì vậy lập tức tinh thần tỉnh táo, đổi một bộ biểu cảm thân thiết muốn làm bạn cùng hắn. Không ngờ Trình Phượng Đài nói: “Nhưng các vị hôm nay có mặt tại đây, tên nào tên nấy đều là đồ khốn kiếp ỷ thế chèn ép người!”
Nói đến chữ cuối cùng, hắn cầm cái khăn trong tay ném mạnh một cái vào trong bát canh, lập tức giống như ném một quả lựu đạn, nước canh tung tóe, văng đầy bàn đầm đìa bừa bãi. Có mấy giọt nước canh rơi xuống trên mắt kính của hội trưởng Thương hội, làm lão già giật nảy mình. Trình Phượng Đài đánh thắng một trận miệng lưỡi, khắp người mỗi một cọng lông đều thoải mái, hăm hở đẩy cửa đi.
Trình Phượng Đài muốn mắng Thương hội từ rất lâu rồi, cũng bởi vì không nhận được lợi ích gì từ hắn, bình thời cứ có cơ hội liền ngầm cho hắn ăn thua thiệt, gây trở ngại, đức hạnh rất kém cỏi, cực đáng hận. Hôm nay bọn họ tự đưa tới cửa tìm mắng, còn mời ăn mời uống đợi hắn ăn no rồi mắng nữa. Hồi tưởng trận giao phong mới vừa rồi, hắn liền sung sướиɠ từng hồi.
Trình Phượng Đài hưng phấn liền có một loại men say, như tiêm moocphin, cả người nhộn nhạo khó mà tự kiềm chế. Ngồi ở trong xe ngửa đầu cười như điên một trận, tài xế lão Cát thấy lạ không tỏ ra kinh ngạc, tim rất vững vàng, đợi hắn cười xong, thở hổn hển, mới hỏi: “Nhị gia, đi chỗ nào?”
Trình Phượng Đài kềm chế nhiệt huyết, nói: “Đi! Tiểu biệt thự!”
Tiểu biệt thự là chỗ Trình Phượng Đài cùng Phạm Liên hùn vốn bao dưỡng một vũ nữ. Năm ngoái hai người bọn họ đồng thời nhìn trúng vũ nữ diễm tuyệt kinh hoa này, cũng không ai chịu nhường ai, suýt nữa thì trở mặt đánh nhau. Sau đó vẫn là vũ nữ tiểu thư kiến thức rộng, thâm hiểu đại nghĩa, nói tình thâm giữa các anh, người anh rể người em vợ làm em rất cảm động, vì em mà trở mặt với nhau thật không đành, dứt khoát liền cùng chơi, cùng một nhóm đi. Trình Phượng Đài cười da^ʍ tủm tỉm, Phạm Liên vẫn không hiểu, hỏi thế nào gọi là cùng một nhóm chứ, chuyện riêng tư thế này, còn có thể một nhóm sao? Vũ nữ tiểu thư đưa ngón trỏ ra điểm vào đầu anh ta, sẵng giọng: Đồ ngốc! Một tuần lễ có bảy ngày, anh hai tư sáu, anh ta ba năm bảy, tách ra chút liền không sống nổi sao? Phạm Liên nghe cứng lưỡi đơ miệng có chút đỏ mặt. Trình Phượng Đài cảm thấy chủ ý này lưỡng toàn kỳ mỹ, rất được, thế là rất rộng rãi đặt một ngôi nhà kim ốc tàng Kiều, cùng chơi gái với em vợ.
Đến tiểu biệt thự, má mì vừa thấy Trình Phượng Đài liền lấy làm kinh hãi, cười nói: “Trình Nhị gia sao lại tới, tới không khéo nha, Phạm Nhị gia đang ở phía trên.”
Trình Phượng Đài vung tay lên: “Đâu ra mấy Nhị gia !” Một mạch đi lên lầu, đi tới phòng ngủ đá văng cửa, Phạm Liên đang ở trên giường lăn lộn cùng vũ nữ, nghe được tiếng động ở cửa, từ trong chăn lộ ra cái đầu rối bù, đeo mắt kính lên nhìn xem ai đến, cau mày nói: “Anh rể, hôm nay không phải ngày của anh.”
Trình Phượng Đài nhặt nhạnh quần áo anh ta ném trên đất, vạch chăn nhét quần áo lên trên người anh ta: “Hiện tại bắt đầu đổi ngày. Tôi hai tư sáu, cậu ba năm bảy. Cậu tìm người khác đi, hôm nay tôi muốn cô ấy.”
Phạm Liên đỏ mặt lên, cầm quần áo ném trở về trên đất, cầm góc chăn che háng: “Em đã thế này rồi! Anh còn muốn em đi ra ngoài tìm người khác? Sao anh không tìm người khác ấy!”
Trình Phượng Đài ánh mắt rất dê xồm đảo một vòng trên thân thể trắng trẻo nõn nà của anh ta, cười nói: “Tôi tìm ai được đây? Chẳng bằng, tìm cậu nhé?” Vừa nói lại chìa tay ra sờ anh ta, bị Phạm Liên hất tay đẩy ra.
Vũ nữ tiểu thư phì cười, nằm ở trong chăn trong nũng nịu nói: “Nếu đã tới rồi thì liền cùng nhau đi! Trời lạnh như vậy, ai cũng không được phép đi.”
Trình Phượng Đài vừa cởϊ qυầи áo vừa sờ soạng mặt cô vũ nữ, cười / da^ʍ nói: “Vẫn là em hiểu chuyện.” Quay đầu nhìn nhìn Phạm Liên: “Cậu thích đi thì đi đi.”
Phạm Liên biết Trình Phượng Đài uống rượu say ở bên ngoài rồi đang nổi điên, nhưng là tính tình quật cường của anh ta cũng bốc lên, cả giận nói: “Tôi không đi!”
Phạm Liên mặc dù ăn vạ không đi, nhưng sau đó cũng không có việc của anh ta. Anh ta muốn vũ nữ tiểu thư dùng phương thức khác giúp anh ta thoải mái, Trình Phượng Đài liền xông lên sờ anh gặm anh, cách làm như đối với đàn bà, khiến Phạm Liên buồn nôn tê rần cả da đầu. Cuối cùng chỉ có thể rúc ở một bên, rất buồn rầu chịu đựng chấn động cùng rêи ɾỉ bên người, chịu đựng du͙© vọиɠ không có đường ra của mình.
Từ khi biết Trình Phượng Đài, anh ta có thể coi là mở rộng tầm mắt, biết được cái gì gọi là phóng đãng không kềm chế được, cái gì gọi là hoang đường vô sỉ. Trình Phượng Đài luôn có thể làm được những chuyện hạ lưu mà anh ta không thể tưởng tượng ra nổi, hết lần này tới lần khác anh ta vẫn bị điều này hấp dẫn, có thể thấy trong xương cốt cũng không phải chính nhân quân tử gì.
Phạm Liên liếc về đôi cẩu nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn quít bên cạnh, lòng nói thật không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ mà…
Trình Phượng Đài lao động hồi lâu, thở dài ra một hơi, bò dậy từ trên người vũ nữ tiểu thư thong thả mặc lại quần áo. Trong cử chỉ tràn đầy sự ưu nhã sau khi loại bỏ sự gấp gáp, hài lòng sau khi đã chiếm đủ. Nhưng vũ nữ tiểu thư thì đã thoi thóp suy tàn không chịu nổi. Hắn một khi hưng phấn, thủ hạ liền không biết nặng nhẹ không biết tiết chế, đây cũng là lý do tại sao phải tìm người ở bên ngoài. Nếu làm như vậy với mợ Hai, nhất định sẽ bị đánh chết. Mặc quần áo vào, hắn nói với Phạm Liên: “Tôi dùng xong rồi. Cậu xin cứ tự nhiên.”
Phạm Liên nói: “Trễ như vậy anh còn đi?”
Trình Phượng Đài nhướn lông mày cười một tiếng: “Tôi không quen nhìn người khác làm cái đó.”
Phạm Liên lập tức hiểu ra mình bị đùa bỡn, cái gì “cùng một nhóm”, Trình Phượng Đài căn bản cũng chưa từng nghĩ tới muốn “cùng một nhóm”! Cả giận nói: “Anh nhìn không quen, tôi thì nhìn quen sao? !” Nhảy cỡn lên nhặt quần áo qua loa mặc vào: “Tôi cũng đi.” Vũ nữ tiểu thư bị giày xéo thành cái bộ dáng này, cả người trên dưới ướt nhẹp nhớp nhớp, anh ta cũng không có khẩu vị gì.
Hai người cùng ra khỏi cửa tiểu biệt thự, Trình Phượng Đài dáng người khỏe mạnh, Phạm Liên rũ đầu cụp tai. Đến bên cạnh xe, Trình Phượng Đài kéo cổ tay Phạm Liên, nói: “Tôi tiễn cậu.”
Phạm Liên đang giận dỗi, cứng cổ giằng tay ra: “Tự tôi có xe!”
Trình Phượng Đài không biết là nội tâm áy náy, hay là có lòng muốn lại đùa bỡn anh ta, kéo cánh tay anh ta lôi lôi kéo kéo không chịu buông, cười đùa dụ dỗ nói: “Thôi nào thôi nào, đừng xấu hổ mà! Chúng ta đều là quan hệ chung chăn gối rồi, để anh tiễn cậu.” Phạm Liên tức muốn chết, hất mạnh hắn ra, mắng: “Cút! Lưu manh!” Sau đó tức tối lên xe mình, đóng xe cửa rầm một tiếng lớn.
Lão Cát thấy tình cảnh này, nhất là nghe được câu “chung chăn gối” kia, hiểu lầm giữa bọn họ anh rể em vợ xảy ra chuyện gì, than thầm một tiếng chuyện hoang đường của nhà người giàu thật là không ít. Trình Phượng Đài lên xe vẫn còn cao hứng, hết sức tinh thần, tinh lực vẫn chưa dùng hết.
Lão Cát hỏi: “Bây giờ liền về nhà?”
Trình Phượng Đài nói: “Không. Đi tiếp phòng khiêu vũ dạo một chút.”
Phòng khiêu vũ và Rạp hát Thanh Phong ở trên cùng một con phố, xe đi ngang qua rạp hát Thanh Phong, trên tấm biển trước cửa viết thật to sáu chữ “Thương Tế Nhụy” “Trường Sinh điện”. Trình Phượng Đài ý niệm chuyển một cái, liền ném phòng khiêu vũ đi, đi từ hành lang tối nhỏ mò tới phòng hóa trang tìm đào hát chơi.
Thương Tế Nhụy đã hóa trang xong, gương mặt tuấn tú trắng trắng đỏ đỏ, đầy đầu vàng bạc châu báu, thấy Trình Phượng Đài, rất vui sướиɠ tung tăng chạy đến bên cạnh hắn, nắm cánh tay Trình Phượng Đài cười nói: “Nhị gia! Nhị gia anh làm sao lại tới đây?” Quay đầu kêu Tiểu Lai châm trà cho Nhị gia. Tiểu Lai ứng một tiếng nhưng không động. Trình Phượng Đài cũng không so đo, ngón tay chậm rãi lướt qua một hàng tua rua trước ngực Thương Tế Nhụy, cười nói: “Lại là Dương quý phi?”
Thương Tế Nhụy gật đầu: “Ừ. Ngài tới thật là khéo, tối nay là ”Trường Sinh điện” .”
“Ồ. Dương quý phi Đường Minh Hoàng hả.”
“Nhị gia ngồi xuống xem đi? Tôi còn thiếu ngài một vở hí mà.”
Trình Phượng Đài nói: “Tôi không xem, tôi nào xem hiểu được cái này, lớn tuổi rồi, cũng không thích xem hí yêu đương nữa. Tôi chỉ đến để nói chuyện, chào hỏi cậu tí thôi, ha ha.” Vừa nói vừa sờ trang sức trên đầuThương Tế Nhụy: “Đây là làm từ thủy tinh hả? Sáng nhỉ.”
Thương Tế Nhụy thật biết điều, ngoan ngoãn cười để mặc hắn sờ, cảm thấy Trình Phượng Đài hình như là say rồi, nhưng nhìn ánh mắt kia rất tỉnh táo, lại không giống say, cười nói: “ “Trường Sinh điện“ của tôi không giống những vở hí tầm thường khác, ngài kiên nhẫn một chút là có thể xem hiểu. Vở này là do Đỗ Thất viết từ, rất giản lược, gọn gàng. Tôi và anh ta mất suốt một năm mới sắp xong vở diễn, bỏ rất nhiều tâm huyết, tuyệt đối không khiến cho ngài xem uổng phí.”
Trình Phượng Đài còn chưa nói gì, Thịnh Tử Vân từ trước cửa hào hứng chạy vào, nhìn thấy Trình Phượng Đài, bị dọa sửng sốt một chút, không tự chủ được lui về phía sau một bước, lộ ra chút sợ hãi. Không nghĩ tới lại bị hắn bắt tại chỗ ở chỗ này, rất sợ hắn tố cáo với gia đình mình ở Thượng Hải, hàm hồ nói: “Trình nhị ca, em ờ thì…”
Trình Phượng Đài bản thân hành động rất không chừng mực, nhưng thích giả bộ đứng đắn dạy dỗ con cái nhà người ta, nhìn chằm chằm mặt Thịnh Tử Vân, ngoài cười trong không cười châm chọc cậu ta: “Ố? Sinh viên của chúng ta lại tới rồi? Tới nơi này tăng thêm học vấn hả?”
Thịnh Tử Vân đứng ở cạnh cửa ấp a ấp úng, mồ hôi lạnh đều toát hết cả ra. Thương Tế Nhụy nhìn cậu ta đáng thương, chuyển đề tài nói: “Hí sắp bắt đầu, Nhị gia mau vào ngồi đi.”
Thịnh Tử Vân còn muốn nói gì với Thương Tế Nhụy, Trình Phượng Đài nhìn cậu ta một cái, cậu ta không thể làm gì khác hơn là yên lặng theo sau đi ra ngoài.
Rạp hát Thanh Phong to gấp đôi hí lâu, nhưng chỉ cần là ngày Thương Tế Nhụy ra sàn diễn, tỷ lệ lấp ghế ngồi đều là mười trên mười. Bên dưới ngồi đầy không nói, còn có người mua không được vé ngồi, mua vé đứng, đứng dựa tường thành một hàng ở phía sau. Trình Phượng Đài cùng Thịnh Tử Vân đi tới một phòng bao bên trái lầu hai, vừa khéo cùng một vị trí với lần đầu xem Thương Tế Nhụy hát hí ở Hối Hiền lâu. (Bụi : những chương trước là Hối Tân lâu, có thể tác giả nhớ nhầm)
Hí vừa mở màn, đầu tiên là Cao Lực Sĩ làm động tác chọc cười, hoàng đế cảm thán cô đơn. Dương quý phi do Thương Tế Nhụy diễn lên đài, khóe mắt liếc một cái. Trình Phượng Đài cảm thấy vị trí này thật là tuyệt, một đào hát giỏi, không chỉ dáng vẻ giọng hát, ngay cả trong ánh mắt cũng đều kiều mỵ đều hí. Hắn cũng không biết Thương Tế Nhụy bình thường một đứa trẻ ngây thơ hồ đồ như vậy, sau khi hóa trang trang điểm, sao giống như biến thành một người khác, cử chỉ thần thái có nội dung sâu sắc, giống như là đã sống rất lâu ở cõi đời này, trải qua vô số chuyện thế nhân rồi.
Thương Tế Nhụy hát một hồi, Trình Phượng Đài thẳng thắn thừa nhận xem không hiểu nghe không hiểu, có chút nhàm chán, nhìn chằm chằm người trên đài hơi cười, thuận miệng hỏi bên cạnh: “Đây đang hát cái gì?”
Thịnh Tử Vân đã sớm ngây dại. Chỉ cần Thương Tế Nhụy vừa cất giọng, cậu ta liền ngây dại rồi, qua loa lấy lệ dịch đôi câu hát trên đài thành một câu cho Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài nghe, bỗng nhiên nói: “Làm sao lại có đoạn này? Tôi nhớ lần trước xem, hình như là không có.”
Thịnh Tử Vân nói: “Đây là Tế Nhụy… Là ông chủ Thương cùng Đỗ Thất cùng sửa.”
Trình Phượng Đài nhàn nhạt nói: “Thêm thật có ý tứ.”
Thịnh Tử Vân trở nên có tinh thần: “Em cũng cảm thấy thêm cực tốt, đoạn đệm này, máu thịt của nhân vật đầy đặn hơn rất nhiều, càng làm nổi bật thêm nỗi thê lương trên gò Mã Ngôi…”
Trình Phượng Đài sớm đã qua cái tuổi lãng mạn, nghệ sĩ, nghe được chút phân tích văn học này liền ê ẩm quai hàm, cười nói: “Đầy đặn? Dương quý phi đủ đầy đặn rồi.”
Cao kiến còn lại của Thịnh Tử Vân nhất thời tắt ngúm. Cậu tự nhận không hợp ý với Trình Phượng Đài loại thương nhân tục tằng hám lợi này, lời nói nửa câu cũng là thừa, sau đó tự nảy sinh ra một loại cảm xúc cô độc cao siêu quá ít người hiểu. Vì vậy càng thêm tôn sùng Thương Tế Nhụy như thiên nhân. Người từ trên trời rơi xuống. Thế nhân không ai hiểu, chỉ có cậu hiểu.
Thương Tế Nhụy ở trên đài chậm rãi hát chậm rãi diễn, vô cùng nhập tâm, cố hết sức thể hiện một mặt hoàn mỹ nhất cho Trình Phượng Đài, đáp trả sự bao dung của hắn. Tối nay ”Trường Sinh điện“ khác với trước kia, kịch bản hí Thương Tế Nhụy cùng Đỗ Thất sửa lại rất lâu, chuyển một vở hí Trường Sinh điện ba ngày trích lọc tinh hoa, bỏ đi chỗ thừa, tinh luyện hết lần này đến lần khác, lấp một số chỗ thiếu sót, ngưng tụ thành một vở diễn tinh hoa bốn tiếng đồng hồ, là tác phẩm Thương Tế Nhụy hài lòng nhất cho đến hiện tại.
Trình Phượng Đài ở dưới sự chỉ đạo của Thịnh Tử Vân, dường như hiểu được một chút, không cần giải thích cũng có thể mơ hồ đoán nghe hiểu một ít. Từng chữ từng câu nghe vào trong tai, rơi vào trong lòng. Sau đó dần dần thu hồi vẻ cười không đếm xỉa tới, khẽ nhíu chân mày, ánh mắt trở nên thâm thúy, hắn đã nhập vào hí, nhập vào hí của Thương Tế Nhụy.
Trong đời tựa như chưa từng có thể nghiệm như vậy. Một giấc mộng cả đời, cả đời một giấc mộng. Thương Tế Nhụy giống như một yêu tinh nghìn năm tuổi xuyên qua thời gian không gian chở hồn của Dương quý phi, vừa ca vừa múa, lủi thủi độc hành, từ từ kể hết trăm sắc thái đời người trăm sự vật đổi sao dời của thế đạo, năm tháng đều ở trong tay áo y. Ném thủy tụ (ống tay áo dài dùng để múa), một tiếng thở dài, người diễn ngây dại, người xem say, người diễn không biết mình thân ở trong hí, người xem không biết mình thân ở trong mộng. Trình Phượng Đài hóa thân ở trong một thế giới xưa cũ mà nồng diễm, đuổi theo bóng lưng Thương Tế Nhụy đi xuống lại đi xuống, một đường đi qua Trường Sinh điện, sườn núi Mã Ngôi, đi qua tường thành Bắc Bình cùng ngõ Nam La Cổ, có binh đao giao tranh, có xa hoa trụy lạc, chung quanh người qua lại như u hồn, hắn và bọn họ sát vai mà qua, cuối cùng đi vào bên trong một mảnh trắng hoặc là một mảnh đen, bị thời gian cắn nuốt, không để lại bất cứ thứ gì.
Đây không phải điều có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Trình Phượng Đài ngồi yên lặng, thần hồn bay khỏi thân thể, đãng du ngàn năm, trong nội tâm bãi bể hóa nương dâu nháy mắt vạn biến. Lại cảm thấy hết sức tê liệt, tê liệt đến mức ngay cả sự tồn tại tự thân cũng không cảm giác được. Hắn nói không ra vở hí này tốt ở chỗ nào hay ở nơi nào, chỉ biết là Thương Tế Nhụy đã hát bay cả hồn của hắn. Nếu là sớm vài năm, đặt ở thời hắn còn là học sinh, hắn có thể giống như Thịnh Tử Vân viết nên bài bình mấy chục ngàn chữ, từ góc độ nghệ thuật nhân văn để nghiền ngẫm vở hí này. Nhưng mà bây giờ không nói ra được, sự lịch duyệt đời người của hắn khiến cho hắn đối diện với rung động, ngược lại trở nên yên lặng cùng vụng về, không biết làm gì.
Thương Tế Nhụy tạ khán giả lui về hạ màn, ánh đèn dưới đài sáng lên, y nhìn về phía Trình Phượng Đài, sau đó biểu cảm khẽ động, chợt ngạc nhiên.
Thịnh Tử Vân đứng lên, nhiệt liệt vỗ tay cho Thương Tế Nhụy, kích động nói: “Nhị ca, em phải đi phía sau đài gặp Tế Nhụy một chút, anh về trước đi… Nhị ca?” Cậu giống như nhìn thấy vật gì đáng sợ, ngừng tiếng vỗ tay, người cũng ngây ra.
Trình Phượng Đài nói: “Ờ. Cậu đi đi.”
Thịnh Tử Vân chỉ kinh ngạc nhìn mặt hắn: “Nhị ca…”
Trình Phượng Đài đưa tay sờ một cái, mặt đầy ngấn lệ. Hắn móc khăn tay ra lau mặt, nói: “Không sao. Đèn sáng nhức mắt… Tôi có chút say. Cậu đi đi.”
Hắn say rồi, lần này, say nghiêm trọng rồi.
*Trường Sinh điện là kịch bản của kịch gia Hồng Thăng (năm 1645—1704) viết thời đầu nhà Thanh, lấy tài liệu từ Trường ca Trường hận ca của Đường đại thi nhân Bạch Cư Dị, truyền kì Trường hận ca truyện của Trần Hồng cùng vở kịch Ngô Đồng vũ của nguyên đại kịch gia Bạch Phác, kể về câu chuyện tình yêu giữa Đường Huyền Tông cùng quý phi Dương Ngọc Hoàn, nhưng trên đề tài vốn có ông phát huy, suy diễn ra hai chủ đề quan trọng, một là gia tăng nội dung phương diện xã hội cùng chính trị đường thời; hai là cải tạo cùng phong phú câu chuyện tình yêu.
Trường Sinh điện toàn bộ có tất cả năm mươi hồi, đồ sộ, diễn xuất tráng lệ, nhân vật đề cập đến đông đảo, có lấy Lý Long Cơ (hay Đường Huyền Tông), Dương Ngọc Hoàn là nhân vật đại biểu cho hoàng thất quý tộc, có người trung quân ái quốc như Lôi Hải Thanh, nhạc sư Lí Quy Niên v.v không sợ cường quyền, cũng có nhân vật phản diện là An Lộc Sơn, Dương Quốc Trung v.v, cùng với nhân vật tiên giới phần nửa cuối tác phẩm.
Chuyện xưa miêu tả Đường Huyền Tông sủng hạnh quý phi Dương Ngọc Hoàn, cả ngày chơi đùa, phong tộc huynh của nàng là Dương Quốc Trung làm hữu tướng, ba người tỷ muội của nàng đều phong là phu nhân. Nhưng sau này Đường Huyền Tông lại sủng hạnh muội muội của nàng là Quắc Quốc phu nhân, triệu riêng Mai Phi, khiến cho Dương Ngọc Hoàn không vui, cuối cùng hai người hòa hảo, vào đêm Thất tịch ở Trường Sinh điện dưới chòm sao Ngưu Lang Chức Nữ thề vĩnh viễn chẳng phân ly, lấy từ Trường hận ca của Bạch Cư Dị”Thất nguyệt Thất nhật Trường Sinh điện, bán dạ vô nhân tư ngữ thì”. Vì để Dương Ngọc Hoàn vui, Đường Huyền Tông không tiếc hao phí lượng lớn nhân lực, vật lực từ Hải Nam thu thập những cây vải sạch cho Dương Ngọc Hoàn, một đường đạp hỏng gia trang, đạp chết người đi đường.
Bởi vì Đường Huyền Tông suốt ngày cùng Dương Ngọc Hoàn chơi trò chơi, không để ý tới chính sự, tin một phía Dương Quốc Trung cùng An Lộc Sơn, sau An Lộc Sơn tạo phản, Đường Huyền Tông cùng quan viên chạy khỏi Trường An, ở sườn núi Mã Ngôi, Thiểm Tây quân sĩ bất ngờ làm phản, quyết liệt yêu cầu xử tử đầu sỏ Dương Quốc Trung cùng Dương Ngọc Hoàn, Đường Huyền Tông bất đắc dĩ yêu cầu Dương Ngọc Hoàn thắt cổ tự sát.
Đoàn người Đường Huyền Tông rời đô vào Thục, qua Kiếm Các, nghe thấy tiếng chuông mà đứt ruột. Tưởng niệm Dương Ngọc Hoàn, lệnh thợ thủ công giỏi lấy gỗ đàn hương điêu thành tượng Dương Ngọc Hoàn, đưa vào chùa Cẩm Thủy, khóc rống trước pho tượng.
Dương Ngọc Hoàn sau khi chết vô cùng hối hận, được sự giúp đỡ của thổ thần gò Mã Ngôi: “Gò Mã Ngôi ít đi một du hồn khốn khổ, núi Bồng Lai nhiều thêm một cựu tiên lữ”, Thiên Tôn Chức Nữ nói: “Nếu như đã hối hận tội lỗi trong quá khứ, liền có thể tha thứ”.
Đường Đại Tông năm Quảng Đức thứ Nhất (năm 763) Quách Tử Nghi mang binh bình định An sứ chi loạn, sau khi Đường Huyền Tông trở lại Trường An, ngày đêm tưởng niệm Dương Ngọc Hoàn, nhìn trăng mà thương tâm, phái phương sĩ đi hải ngoại tìm kiếm Bồng Lai tiên sơn, cuối cùng cảm động Thiên Tôn Chức Nữ, cho hai người cuối cùng được đoàn viên ở Nguyệt Cung.