Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Có Một Nhà Toàn Pháo Hôi

Chương 24

“...” Trợ lý quay phim á khẩu, thật không muốn đυ.ng đến tay đua thượng thừa này.

Năm phút sau, mọi người đã sẵn sàng, Trương Vân Phi hét to: “Mọi người vào vị trí——”

Kỳ Tinh Thần cúi người chuẩn bị, trợ lý quay phim im bặt không nói gì thêm.

“Ba, hai, một, xuất phát!”

Kỳ Tinh Thần “vèo” một cái lao vào con hẻm nhỏ bên cạnh!

Anh quay phim và trợ lý quay phim nhất thời không kịp phản ứng: “...Tinh Tinh, cậu đi chậm lại!”

Tiếc là Tinh Tinh không thể chậm lại, cậu thường xuyên đi lại giữa trường học và đoàn xiếc bằng xe đạp, mười mấy năm nay, kỹ năng này đã trở nên thuần thục.

Hơn nữa, cậu còn biết đi xe đạp một bánh, một bánh xe còn xử lý được, thêm một bánh thì càng dễ như chơi.

Kỳ Tinh Thần càng đạp càng nhanh, nhớ ra mình đang quay chương trình, cậu không phát huy hết sức mình.

Để đề phòng các khách mời đi vào hẻm nhỏ, cameraman và trợ lý quay phim đều sử dụng xe đạp điện. Bây giờ phát hiện ra mình đi xe điện mà lại không theo kịp người đi xe đạp, họ hét lên: “Tinh Tinh!”

Đạo diễn nghe thấy tiếng của anh quay phim qua tai nghe, tưởng rằng có chuyện gì không ổn ở hiện trường, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Em đang cầm máy quay, xe điện không dám chạy nhanh quá, không theo kịp Kỳ Tinh Thần nữa rồi!"

Nghe vậy, đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm thấy khá buồn cười, liền chỉ đạo trợ lý quay phim của nhóm Kỳ Tinh Thần: "Quay lại cảnh hiện trường cho tôi xem."

Trợ lý quay phim lập tức lấy điện thoại ra, bật chế độ quay video.

Chỉ thấy anh quay phim lại hét lên: "Tinh Tinh!"

"Ừ?"

"Đợi tôi với, tôi không đuổi kịp cậu!"

"Không được, tôi đang thi đấu mà."

Hai người một bên đường này, một bên đường kia. Có lẽ tiếng của Kỳ Tinh Thần quá to, làm kinh động đến một đàn chim bồ câu ở góc phố, cậu còn nói xin lỗi bằng tiếng Đan Mạch với chúng: "Xin lỗi nhé."

Anh quay phim thở dốc, hét lên: "Tinh Tinh, đây là đang quay chương trình, không phải thi đấu thể thao. Nếu tôi không quay được cậu, khi lên sóng, đoạn này cậu sẽ không có hình đâu!"

"Không sao đâu, thi đấu là ưu tiên số một, chương trình là thứ hai," Kỳ Tinh Thần đáp rất nghiêm túc, "Anh nên tập thể dục nhiều hơn."

Nói rồi, cậu tăng tốc, lại lao đi.

"......" Anh quay phim mặt mày ủ rũ, đập vào trán mình, chỉ có thể tiếp tục đuổi theo.

Trợ lý quay phim quay xong, gửi đoạn video này cho đạo diễn, khiến đạo diễn và phó đạo diễn cười phá lên. Đạo diễn tiếc nuối nói: "Đoạn này thật sự rất buồn cười, tiếc là quay bằng điện thoại, mất đi giá trị rồi."

"Không hẳn đâu," phó đạo diễn nói, "Chúng ta đang cần một đoạn teaser để giữ nhiệt, nhờ Bách Dạ thì tốn kém quá, không bằng dùng đoạn này."

Đạo diễn ngẫm nghĩ, đúng là có lý. Ông liền bảo trợ lý quay phim ghi hình thêm cảnh anh quay phim đến đích, sau đó thông báo cho bộ phận hậu kỳ chuẩn bị cắt ghép.

Nửa sau cuộc đua, anh quay phim thở hổn hển, Kỳ Tinh Thần giảm tốc một chút. Kết quả cuối cùng thì rõ ràng, cậu vừa đạp nhanh, lại chọn con đường ngắn hơn, nên là người đến đích đầu tiên.

Anh quay phim cuối cùng cũng có thể dừng lại, mệt mỏi đến hồn lìa khỏi xác, ánh mắt đờ đẫn, không biết hôm nay là ngày gì, nơi đây là đâu, miệng lẩm bẩm không ngừng.

Theo chỉ đạo của đạo diễn, trợ lý quay phim lấy điện thoại ra hỏi anh quay phim: "Anh Lý, anh đang nói gì thế?"

"...... Tôi kiếp trước đã tạo nghiệp gì mà kiếp này phải làm nghề này...," anh quay phim lau nước mắt cay đắng, "Nếu có kiếp sau, tôi tuyệt đối không làm trong ngành truyền thông nữa!"

Mà Kỳ Tinh Tinh, người đã đánh bại một chuyên gia trong ngành mà không hề hay biết, vẫn đang tháo tai nghe từ tay lái xuống, khoe khoang rằng giọng nói của idol cậu tuyệt vời đến thế nào. Chiếc xe có thể bay lên được, tất cả là nhờ idol của cậu.

Bách Dạ đứng ở góc phố đợi năm phút sau khi Kỳ Tinh Thần đến đích rồi mới tiếp tục đạp xe về phía trước, khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu.

—Anh có chức năng cao cấp như vậy sao???

.

Ở nhóm nữ, Đào Đào là người về nhất, và với tư cách là người chiến thắng, Kỳ Tinh Thần và Đào Đào đương nhiên giành được phần thưởng là một bữa tiệc lớn.

Họ tìm được một nhà hàng trông khá ổn, gọi món xong, Kỳ Tinh Thần đứng dậy đi rửa tay.

Vừa mở cửa nhà vệ sinh, cậu không ngờ lại gặp hai gương mặt quen thuộc—quản lý và phó quản lý của hầm rượu nhà họ Kỳ đang chỉnh lại dáng vẻ sau khi dùng bữa trưa, vừa soi gương vừa trò chuyện.

"Nhị thiếu gia!" Cùng lúc đó, hai người kia cũng nhìn thấy cậu, ngạc nhiên và nhiệt tình chạy đến chào hỏi, "Sao cậu lại ở đây?"

Nghe thấy danh xưng này, Kỳ Tinh Thần vội nói: "Suỵt!"

"Ồ ồ ồ, xin lỗi nhị thiếu gia," quản lý hạ giọng, "Cậu đến đây để kiểm tra à?"

Kỳ Tinh Thần nhìn xung quanh, may mà anh quay phim đã mệt mỏi không đến đây quay, cậu thở phào nhẹ nhõm đáp: "Không, tôi đến để quay chương trình."

Sau đó, cậu nói một cách mơ hồ: "Tôi không muốn người khác biết thân phận của mình, nên từ bây giờ, các anh coi như chưa từng gặp tôi, đừng nói chuyện với tôi nhé!"

Kỳ Tinh Thần không nắm quyền trong tập đoàn Kỳ Thị, nhưng dù là trong nước hay các chi nhánh ở nước ngoài, tất cả nhân viên đều biết vị nhị thiếu gia này là báu vật của nhà họ Kỳ, được nâng niu hết mực, sợ vỡ, sợ tan.

Vì thế, họ không dám làm trái lời cậu, lập tức che miệng, giả làm người câm. Kỳ Tinh Thần hài lòng liếc nhìn họ một cái, rồi rửa tay xong liền rời đi.

Sau khi cậu đi xa, phó quản lý nhìn quản lý: "Mặc dù nhị thiếu gia đã ra lệnh, nhưng chúng ta thực sự phải giả vờ như chưa từng gặp cậu ấy sao?"

"Cậu ngu như bò!" Quản lý vỗ mạnh vào đầu phó quản lý, "Nếu Kỳ tổng biết, chắc chắn sẽ mắng chúng ta không chăm sóc tốt nhị thiếu gia. Đi, chúng ta xem nhị thiếu gia ăn gì."