Thập Niên: Tôi Nhặt Bia Đỡ Đạn Về Làm Chồng

Chương 3

Không biết đi được bao lâu, mặt trời mọc mặt trăng lặn, cô đi qua cầu qua bờ ruộng, leo lên núi rồi lại xuống sườn núi, sau khi leo núi một lần nữa thì trời đã sáng tỏ. Mặt trời phá tan mây mọc lên ở đằng đông, ánh nắng chiếu xuống cánh cửa cũ kỹ của đạo quan rách nát trước mặt cô.

Cô giơ tay gõ cửa, một lát sau sau cửa truyền đến tiếng bước chân. Sau khi cửa mở ra, ngay giây phút nhìn thấy bóng người, cô nói một câu: "Tôi là Liễu Tiên Dao, đồ tôn của ông nợ tôi ơn cứu mạng, bây giờ đến lượt ông báo ơn."

Nói xong cô nhắm mắt lại ngã về phía trước, đạo sĩ già mở cửa kia còn chưa kịp phản ứng với lời nói của cô thì đã thấy cô ngã xuống, vội vàng đỡ lấy cô.

Đến khi đạo sĩ già nhìn thấy mặt cô, lại bấm ngón tay tính toán một phen rồi mới nói một câu: "Đồ tôn bất hiếu, lão đạo đã sắp xuống lỗ rồi còn phải trở nợ thay các người."

Nói xong một tay xách cô bé, một tay đóng cửa đạo quan lại.

Rõ ràng là một ông già gầy còn, nhưng xách cô bé lại như thể không hề tốn chút sức nào.

Đạo sĩ già xách cô bé trở về, một cậu bé mũm mĩm mặc đạo bào lảo đảo vịn bậc cửa đi tới.

“Thầy ơi, đói." Cậu bé ngẩng đầu nhìn đạo sĩ và nói.

Đạo sĩ già nghiêm mặt nói: "Ăn ăn, học trò bất hiếu nhà con, chỉ biết có ăn." Ông ấy cúi người bế cậu bé lên, động tác lại rất dịu dàng.

"Đi, thầy nấu cháo cho con ăn."

"Thầy ơi, cô ấy là ai?" Cậu bé mũm mĩm nhìn cô bé đang ngủ mê man và hỏi.

Đạo sĩ già nói: "Cô bé là, cô bé là cô của con."

Cô vừa mở mắt thì đã nhìn thấy đạo sĩ già chỉ về phía cô rồi nói với một cậu bé mũm mĩm: "Con cứ gọi cô bé là cô, sau này thầy không còn nữa, cô bé nuôi con."

Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương Thiên Lâm." Cô đã cứu đồ tôn của Vương lão đạo, ông ta còn chưa báo đáp cô, bây giờ đạo sĩ già thối tha này còn muốn để cô nuôi học trò cho ông ta.

Còn có lẽ trời hay không.

Sáu năm trước cô là Đại Ni Nhi bị rắn độc cắn chết, là Đại Ni Nhi bị cha mẹ nuôi ném vào trong khe núi. Đại Ni Nhi đã chết, cô mượn thi thể của Đại Ni Nhi để hoàn hồn.

Biết thói đời này gian nan, biết cơ duyên của cô ở đạo quan, thế nên cô trèo đèo lội suối đi tới đạo quan này. Cô đã sống ở đạo quan này được sáu năm.

Thời gian sáu năm, cô đã trưởng thành, cậu bé mũm mĩm năm đó đã trưởng thành, đạo sĩ già cũng đã đi đến cuối đời. Vốn là đến để nhận trả ơn, kết quả ông trời thiên vị đạo sĩ già, không ngờ đạo sĩ già này lại phải chết nhanh như vậy, hơn nữa còn để lại cho cô một thứ vướng víu.

Liễu Tiên Dao cúi đầu nhìn cậu bé mập đứng bên cạnh, dù sao cũng là đứa bé mà cô nuôi sáu năm, cô vẫn mềm lòng, không nỡ bỏ.

Kiếp trước nếu không phải cô mềm lòng cứu oắt con này, cô cũng sẽ không bỏ mạng.

Ôi, cô vẫn không sửa được cái tật xấu mềm lòng. Không được, cô phải sửa.

"Đàn em Liễu, trên núi này không còn an toàn nữa. Chờ sau khi tôi đi em hãy mang theo Dịch Chi xuống núi, đi đến thôn Đào Diệp. Tôi có ơn với trưởng thôn Trương Văn Châu của thôn Đào Diệp, ông ấy đã đồng ý để hai người ở lại thôn Đào Diệp. Chuyện này tôi đã chuẩn bị sẵn cho hai người, sổ hộ khẩu ở ngay trên bàn. Thôn Đào Diệp có một trạm y tế, em đến thôn Đào Diệp làm một bác sĩ chân trần là có thể nuôi sống em và Dịch Chi."

Đạo sĩ già nói rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như thể người sắp chết không phải ông ta.

Trước đó đạo sĩ già chạy quan hệ ép Liễu Tiên Dao đi thi lấy giấy phép hành nghề y. Nghĩ đến đây, đạo sĩ già lại đắc ý trong lòng, cảm thấy mình có tài tính trước.

Y và đạo không phân rạch ròi, những đạo sĩ thực sự đều biết Trung y.

"Biết rồi. Chờ chôn cất cho ông xong, chúng tôi sẽ xuống núi. Ông yên tâm, tôi sẽ đốc thúc cậu ta học hành cho giỏi, sẽ không để Thiên Âm Quan của ông bị mất truyền thừa. Nếu như cậu ta không học, tôi sẽ đánh gãy chân cậu ta, sau đó tìm học trò mới cho ông."