Thập Niên 70: Tự Do Yêu Đương

Chương 1

Trận tuyết đầu tiên của năm 1976 rơi vào đêm giao thừa, Thẩm Kiều thức dậy mở cửa sổ thấy cảnh tượng tuyết trắng xóa. Cô thay đồ, mở cửa phòng đi ra ngoài, không may đá vào chiếc ghế được đặt tùy tiện.

Nhà nhỏ, đông người, đồ đạc cũng chất đầy khắp nơi.

Cô hít một hơi lạnh, rửa mặt xong vào bếp giúp đỡ.

Lưu Ái Hồng thức dậy từ bốn giờ sáng đi chợ nấu ăn. Trong nhà có bốn đứa con nhưng chỉ có một đứa con gái. Đã sáu năm rồi, khó khăn lắm cô mới về nhà ăn Tết, bà đương nhiên không nỡ để cô làm việc, nói: "Không cần con làm. Trên bàn có bánh rán, con ăn đi."

Dầu và bột mì không rẻ chút nào.

Thẩm Kiều nhìn qua là biết mua riêng cho cô, cô xé một nửa nói: "Con chia với Ngưu Ngưu nhé."

Lưu Ái Hồng bế cháu trai ba tuổi nói: "Không cần để phần cho nó. Nó có trứng gà ăn rồi."

Thẩm Kiều nghe vậy, lấy nửa cái bánh cho mẹ, nói: "Vậy mẹ ăn đi."

Lưu Ái Hồng chưa bao giờ giành ăn của con, liền né rất nhanh, nói: "Con ăn đi, mẹ không ăn."

Thẩm Kiều cười nói: "Cũng không phải là con đút mẹ."

Lưu Ái Hồng nhìn gương mặt và đôi tay gầy gò của con gái, xót xa nói: "Ở dưới nông thôn cũng không có gì ngon để ăn."

Thời điểm này, chỉ có Thượng Hải, Bắc Kinh là những nơi cung cấp tốt hơn chút, ở nông thông làm gì có.

Thẩm Kiều xuống nông thôn những năm này, mỗi tháng đều có bưu kiện, đã là sống tốt nhất trong đám thanh niên trí thức. Cô tự thấy hài lòng, nói: "Cũng không mệt lắm."

Làm sao có thể không mệt? Lưu Ái Hồng càu nhàu nói: "Lúc con ở nhà không có làm việc, bây giờ tay cũng thô ráp rồi…"

Nói đi nói lại, vẫn cảm thấy con gái đi xuống nông thôn là chịu khổ.

Khi Thẩm Kiều mới xuống nông thôn, mỗi lá thư gửi về nhà đều là than khổ. Nhưng lúc đó cô mới mười lăm tuổi, tuổi nhỏ không suy nghĩ chu toàn, bây giờ thì không như thế nữa. Cô chỉ an ủi: "Các thanh niên trí thức đều rất tốt. Cán bộ đại đội cũng là người chính trực. Nơi chúng con ở không quá nghèo, mỗi ngày còn được ăn ba bữa cơm."

Có nơi chỉ có hai bữa, đó mới gọi là tháng ngày ngâm mình trong khổ cực.

Nhưng lời này nghe, đối với Lưu Ái Hồng không có tác dụng gì, bà lại nhắc lại: "Hay là định ngày cưới với Trương Thuận đi."

Thẩm Kiều thay đổi sắc mặt, nói: "Tuyệt đối không thể."

Cô thà chết ở đại đội Quang Minh, cũng không vì về thành phố mà cưới Trương Thuận.