Phi Thăng Đến Giới Ma Pháp

Chương 9: Ích cốc đan

Phải biết rằng ngay cả những Ma tu Nguyên Anh kỳ cũng bị thiên lôi đánh thành tro bụi, pháp bảo cao cấp cũng không chịu nổi một tia sét, một tán tu không thể nào lấy ra trăm món pháp bảo cao cấp để bảo vệ mạng sống chứ?

Nói đến chuyện này, thiếu niên nhún vai: "Chúng ta là tán tu mà, nhiệm vụ gì cũng nhận, ta vừa lúc nhận được nhiệm vụ mua đồ ăn cho Thiên Kiếm Tông, cố ý đưa linh mễ, linh quả lên núi, kết quả còn chưa kịp đến tông môn của các ngươi, đột nhiên có một cỗ thi thể không đầu từ trên trời rơi xuống đập ta bất tỉnh... Lúc tỉnh lại, ta phát hiện có một con quái vật định đánh lén ta, chạy trốn một mạch đến tận đây."

"Lúc mới đến, ta còn tưởng mình gặp phải tình tiết trong thoại bản, cho nên, kỳ thực đây là Truyền Tống Trận đặc thù của Thiên Kiếm Tông, có thể truyền đến dị giới?"

"Hay là vị tiền bối nào đang tự mình sáng tạo kiếm pháp mới, có thể một kiếm chém ra cánh cửa của thế giới mới?"

Hắn còn đang hưng phấn truy hỏi, nhưng Lê Ly lại chú ý đến một điểm kỳ quái, nàng hỏi: "Đồ ăn có những gì?"

Thiếu niên ngẩn người, rất nhanh trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: "Nghe nói là yến tiệc mừng Lục trưởng lão của Thiên Kiếm Tông phi thăng, cho nên rất phong phú, riêng linh trư nướng giòn đã chuẩn bị một trăm con, đáng tiếc Túi giới tử của ta không biết tại sao lại hóa thành tro bụi, nếu không còn có thể lấy ra cho cô nếm thử."

Vai Lê Ly thả lỏng đôi chút, bởi vì trước đây Tư Không Tẫn từng hứa, trước khi nàng phi thăng nhất định sẽ mời đông đảo đạo hữu đến Thiên Kiếm Tông ăn cỗ, linh trư nướng giòn giá một ngàn linh thạch cũng phải dọn lên một trăm con. Người này có thể nói ra trong tiệc có linh trư nướng giòn chứng tỏ hắn không nói dối.

Còn về cái xác không đầu trong miệng hắn, Lê Ly càng rõ ràng lai lịch hơn, bởi vì đó là Ma Hoàng bị nàng một kiếm chặt đầu ném xuống núi trong lúc giao chiến. Thân thể của cường giả Độ Kiếp kỳ trước khi linh lực tan vào đất trời, e rằng còn lợi hại hơn cả pháp bảo cao cấp... Không trách được người này có thể bình an vô sự sống sót sau khi bị thiên lôi đánh.

Học được rồi, Lê Ly âm thầm ghi nhớ trọng điểm trong lòng - Sau này gϊếŧ người nhớ dùng thi thể của địch nhân làm lá chắn.

"Bây giờ cô không có tu vi, không thể dùng linh lực trực tiếp học ngôn ngữ của thế giới này, tốt nhất nên ở cùng ta, dù sao chúng ta, y tu và kiếm tu chỉ biết cứu người yếu đuối là xứng đôi nhất." Thiếu niên trên mặt tràn đầy nụ cười nhiệt tình, tiếp tục nói ra mục đích thực sự: "Chờ ta chữa khỏi vết thương cho cô, cô giúp ta cầu xin vị Lục trưởng lão thông thiên triệt địa kia của Thiên Kiếm Tông, để nàng tiện tay đưa ta trở về giới tu chân được không?"

"..." Làm sao để nói cho ngươi biết, vị Lục trưởng lão này hiện tại đang giúp ngươi rửa nấm.

"Ta sẽ cố gắng." Lê Ly nghiêm túc gật đầu, hứa hẹn.

Linh mạch của nàng vẫn còn, chỉ cần liều mạng tu luyện lại phi thăng, nhất định có thể mang đệ tử trong tông môn và vị y tu này trở về nhà.

"Quá tốt rồi, ta còn đang chờ ăn cỗ của Lục trưởng lão nhà các cô đây." Thiếu niên thần thái bay bổng, đứng dậy, chắp tay về phía Lê Ly -

"Tán tu Dược Đàn, gặp qua đạo hữu!"

Lê Ly không thể giơ tay hành lễ, sau một hồi im lặng, nàng giơ ngang khúc gỗ cháy đen trước ngực, khẽ gật đầu.

"Thiên Kiếm Tông, Lê Ly."

"Thì ra là Lê đạo hữu, xin hỏi Lục trưởng lão nhà các cô khi nào có thể đưa chúng ta trở về giới tu chân?"

"Không lâu nữa, chờ thêm một trăm năm."

"???"

Dược Đàn chết lặng, vị trưởng lão nhà cô đang bế tử quan sao?!

...

Tiếp theo, Dược Đàn ra mặt diễn kịch trước mặt Tô San và Hải Lỵ , khẳng định lời nói dối hắn và Lê Ly là huynh muội đáng thương bị diệt thôn.

Lê Ly không hiểu họ đang nói gì, chỉ thấy hắn chỉ vào mình, vừa lau nước mắt vừa dậm chân đấm ngực, bộ dạng đau buồn như đang tiễn đưa nàng.

Nàng nhíu mày, cuối cùng bưng bát canh nấm bên cạnh lên uống một ngụm, tiễn đưa thì tiễn đưa, cứ coi như là ăn cỗ vậy.

Bên kia Tô San thấy vậy liền biến sắc, định tiến lên ngăn cản, Dược Đàn đã bưng một bát canh nấm khác đưa đến trước mặt bà ấy.

Một mùi hương kỳ lạ lập tức lan tỏa, mang theo hơi thở cỏ cây tươi mát đặc trưng của đất trời sau cơn mưa tràn ngập khoang mũi bác gái Tô San , bên trong còn xen lẫn rất nhiều mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ, hòa quyện vào nhau càng thêm phần hấp dẫn.

Động tác định đổ bát canh nấm của Tô San đột nhiên chậm lại.

Hải Lỵ tò mò ghé sát vào chiếc nồi đen cũ kỹ: "Nấm còn chưa nhừ, đã chín rồi sao?"

"Không cần nấu nhừ nó cũng có thể chín..."

Sớm hơn Lê Ly một ngày đến thôn Cự Mộc, Dược Đàn đã có nhận thức sâu sắc về ẩm thực của thế giới này, thịt đều được nướng thành thịt khô như củi, thức ăn khác đều được nấu thành cháo, ngay cả cá cũng phải nấu thành cháo!

Nhìn thấy Hải Lỵ cùng Tô San sau khi uống canh nấm, biểu cảm từ nghi ngờ chuyển thành kinh ngạc, Dược Đàn lau mồ hôi trên trán, có chút đắc ý nháy mắt với Lê Ly -

"Thấy chưa, chúng ta là y tu không chỉ biết xử lý dược liệu, nấu nấm cũng rất ngon."

Lê Ly gật đầu, trước đây nàng bận rộn tu luyện chỉ ăn ích cốc đan, tu vi cao hơn thì uống gió Tây Bắc cho no bụng. Vì vậy, nàng vẫn luôn cho rằng y tu nấu ăn rất tệ, nếu không tại sao chỉ biết luyện chế ích cốc đan có mùi gián.

Hình như hiểu được sự nghi ngờ trong mắt Lê Ly, Dược Đàn ghé sát vào tai nàng nhỏ giọng nói: "Ích cốc đan đều là vì tăng hiệu quả thuốc, giảm chi phí nên mới làm thành mùi vị như vậy, kỳ thật chúng ta là y tu cũng không ăn thứ đó."

"..."

"Chờ ta quen thuộc với dược liệu ở đây, ta sẽ nghĩ cách luyện chế cho cô Ích cốc đan vị nấm, coi như ưu đãi cho cô, mười viên linh thạch một viên... Đừng dùng ánh mắt nhìn tên cướp như vậy nhìn ta! Kiếm tu các không phải rất giỏi tìm kiếm khai thác mỏ linh thạch sao?"

Lê Ly lạnh lùng: "Ngươi cho rằng tại sao kiếm tu chúng ta lại giỏi đào linh thạch như vậy?"

Không phải là vì y tu các ngươi rất giỏi cướp linh thạch của kiếm tu sao!