Mấy người men theo đường núi đi ra khỏi dãy Ma Thú.
Trên đường đi, Lê Ly luôn âm thầm quan sát, nàng phát hiện thế giới này rất giống với Tu Chân giới, nếu không phải trên trời có hai vầng trăng khuyết mờ nhạt thì thoạt nhìn rất khó phân biệt được.
Khỉ ốm rất hứng thú với Lê Ly, cậu ta khoa tay múa chân nói chuyện với nàng: “Làng của chúng tôi ở gần dãy núi Ma Thú, nên thỉnh thoảng sẽ gặp được các pháp sư đại nhân đến đây mạo hiểm, à đúng rồi, cô đã từng thấy qua ma pháp chưa—”
“Vùng ngoài cùng của dãy Ma Thú chỉ có Sử Lai Mỗ, nên thỉnh thoảng chúng tôi cũng vào đây hái một ít thảo dược hoặc tìm thức ăn, nhưng rất ít khi đi sâu vào trong như vậy…”
“Vậy nên cô và ông của cô… Đây là ông của cô sao? Hai người cũng bị Sử Lai Mỗ truy đuổi nên chạy vào dãy núi Ma Thú à?”
Lê Ly chăm chú lắng nghe, tư chất của người tu chân vượt xa người thường, trong tiếng lải nhải không ngừng của khỉ ốm, nàng cũng đoán được tên và tình hình đại khái của mấy người.
Thiên Kiếm tông rơi xuống vùng ngoài của dãy núi Ma Thú, nơi đó tài nguyên khan hiếm đến mức ngay cả ma thú cũng lười đến, chỉ có Sử Lai Mỗ là loài yếu nhất mới chạy nhảy lung tung ở đó.
Tất nhiên, đối với người thường thì một đàn Sử Lai Mỗ cũng là một sự tồn tại đáng sợ, cậu thiếu niên tên Hắc Thạch suýt chút nữa đã bỏ mạng trong vòng vây của chúng.
Vì có khỉ ốm lải nhải suốt dọc đường nên bầu không khí u ám của đội ngũ cũng được xua tan phần nào.
Cây cối cao lớn dần dần được thay thế bằng những bụi cây thưa thớt, đường núi gập ghềnh hiểm trở cũng dần bằng phẳng.
Lúc bước ra khỏi dãy núi Ma Thú, vẻ u sầu giữa hai hàng lông mày của Hải Lỵ cũng tiêu tan phần nào.
Nàng ấy quay đầu lại mỉm cười với Lê Ly: “Tôi nhớ phía trước có một ngôi làng, trong làng cũng có người biết chế thuốc, chúng ta có thể đến đó nhờ họ chữa trị cho người thân của cô trước…”
Lời còn chưa dứt, Qua Tư vẫn luôn im lặng cõng Hắc Thạch đang hôn mê đi đầu đột nhiên dừng bước, thấp giọng lên tiếng nhắc nhở: “Có chuyện rồi.”
Phía trước bọn họ chỉ còn lại một đống đổ nát hoang tàn, những túp lều gỗ thấp bé và nhà tranh xiêu vẹo nằm rải rác trong vũng bùn sau cơn mưa, xen lẫn lông của gia súc và những mảnh xương nghi là của con người. Máu đỏ thẫm chưa bị mưa to rửa sạch, chúng theo nước mưa lan rộng trên mảnh đất này, nhuộm đỏ gần như toàn bộ ngôi làng.
Lê Ly nhắm mắt lại, nàng không cảm nhận được hơi thở của bất kỳ người sống nào trong ngôi làng này.
Những chuyện liên quan đến cái chết, dù có chứng kiến hàng ngàn hàng vạn lần cũng không thể nào thờ ơ được.
Qua Tư là người đi kiểm tra tình hình trước, lúc quay lại cũng mang theo vẻ mặt nặng nề: “Không còn ai sống sót, ma thú có thể vẫn còn ở gần đây chưa đi xa, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức.”
Mấy người không kịp thương tiếc cho ngôi làng này, bước chân tiếp tục nhanh hơn, trên đường đi nhìn thấy không ít dấu vết tàn phá của ma thú, nhưng lại không thấy bóng dáng một người sống nào.
Khỉ ốm trên đường đi cũng trở nên ít nói hơn hẳn, mọi người cứ im lặng như vậy mà đi về phía trước.
Cuối cùng, khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, một cây cổ thụ khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người.
Dưới gốc cây là hơn mười túp lều gỗ lớn nhỏ được xây dựng lộn xộn, có vài con gà ba móng đang thong thả mổ hạt cỏ bên rễ cây, còn có một con chó vằn màu cam khổng lồ, to gần bằng người đang nằm ườn ở đầu làng, vừa nhìn thấy Lê Ly liền sủa inh ỏi không ngừng.
“Gâu!”
Lê Ly thầm gật đầu, thì ra tiếng chó sủa ở mỗi thế giới đều giống nhau.
Lục Hầu chạy tới ôm lấy đầu con chó, xoa xoa một trận, cuối cùng cũng khiến nó im lặng: “Được rồi Tiểu Hoàng! Đây là khách của làng!”
Thấy làng mình không sao, Hải Lỵ thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy ra hiệu cho Lê Ly: “Đi theo tôi, tôi đưa cô đi gặp trí giả.”
Lê Ly đã nghe thấy từ “trí giả” trong miệng bọn họ rất nhiều lần, xem ra đây chính là y tu của thế giới này.
Trí giả sống ở một túp lều gỗ màu nâu sẫm ở phía nam của ngôi làng, phần lớn túp lều thấp bé đều lún xuống đất, trên mái nhà mọc đầy dây leo xanh mướt, còn có hai con chim nhỏ lông xanh đang rỉa lông, thấy có người đến liền ríu rít chào hỏi một cách rất tự nhiên.
Hải Lỵ quen đường dẫn đầu đi trước, đẩy cánh cửa gỗ thấp bé ra rồi cúi người bước vào.
“Rầm!”
Qua Tư đi vào sau, đáng tiếc là đầu của người em trai trên lưng cậu ta lại đập vào cửa, cậu ta vội vàng nghiêng đầu sang xem, kết quả là chạm phải ánh mắt của Lê Ly đang đi phía sau.
Khuôn mặt Qua Tư đỏ bừng trong nháy mắt, biểu cảm thay đổi liên tục giữa ngại ngùng và xấu hổ.
Thực ra trong lòng Lê Ly không có chút gợn sóng nào, bởi vì kiếm tu thường không được thông minh cho lắm, lúc nàng rời khỏi sư môn còn từng thấy có người chém ma tu chém nhầm cả đồng môn của mình.
Nhưng nàng nhớ đến lời dạy của đại sư huynh “phải dùng nụ cười để hóa giải sự ngại ngùng của người khác”, vì vậy nàng mỉm cười lịch sự với Qua Tư, sau đó nhanh nhẹn cúi người xuống lưng cõng Tư Không Tẫn đi vào.
Không biết vì sao, mặt Qua Tư lại càng đỏ hơn.
Bên trong nhà không tối tăm như trong tưởng tượng, cửa sổ mở toang đón ánh nắng mặt trời chiếu vào, một ông lão gầy gò, lưng còng đang ngồi trước bàn gỗ, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên.
Hải Lỵ vội vàng kể lại những gì họ đã trải qua trong mấy ngày qua, trí giả tuy vẫn ngồi trên ghế nhưng trong mắt đã hiện lên vẻ khó hiểu.
“Không đúng, ta tận mắt nhìn thấy luồng ánh sáng thánh khiết tượng trưng cho thần minh giáng lâm, tuy chỉ trong nháy mắt… nhưng ta chắc chắn mình không nhìn lầm.”
“Có lẽ là thần minh cũng thấy dãy núi Ma Thú quá cằn cỗi, vừa giáng lâm đã rời đi rồi.” Khỉ ốm nhún vai, thuận miệng nói: “Nếu không thì tại sao thần minh chỉ bằng lòng che chở cho bốn tòa thành phồn hoa kia, mà không quan tâm đến những người dân lang thang như chúng ta?”
“…” Nghe được lời phân tích có lý có cứ này, trí giả vô thức giật rụng mất hai sợi râu.
Qua Tư vừa đặt em trai xuống đã ngẩng phắt đầu phản bác: “Thần minh sẽ không hẹp hòi như vậy!”
“À, đúng đúng đúng!” Khỉ ốm luống cuống gật đầu.
Qua Tư bình tĩnh trở lại, rõ ràng là đã tin lời nói mỉa mai của khỉ ốm.
Trí giả không nhịn được nữa, phẩy tay về phía bọn họ: “Được rồi, đừng nói nữa, không phải nói là người thân của cô gái nhỏ này bị thương nặng sao… Để ta xem thử.”
Hải Lỵ ân cần dặn dò: “Chính là cô ấy đã cứu Hắc Thạch, à đúng rồi, đứa nhỏ này có thể bị ma thú làm cho điếc hoặc câm rồi.”
Trí giả nhìn Lê Ly với ánh mắt đầy thương cảm, biểu cảm quá đỗi bình tĩnh của nàng từ khi bước vào trong mắt ông ta đã biến thành sự tuyệt vọng và tê liệt sau khi trải qua biến cố, đương nhiên, điều khiến ông ta hài lòng hơn là, đối phương sau khi nhìn thấy ông ta cũng không lộ ra vẻ chán ghét như những người khác từng xông vào làng.
Vì vậy, giọng điệu của ông ta càng thêm dịu dàng: “Được rồi, ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp cô ấy.”
Hắc Thạch sau khi được trị liệu bằng quyển trục trị liệu thì không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ là vẫn đang hôn mê. Nhưng khi Lê Ly đặt Tư Không Tẫn xuống, vị vị trí kia liền hít vào một hơi, vội vàng chạy từ sau bàn gỗ đến.