Pháo Hôi Không Phụng Bồi

Chương 41: Thời gian trôi qua cực nhanh (1)

[Ngươi có thực lực này mà đi bán hoa quả?]

[Đúng vậy, làm gì không tốt?]

[Tôi vẫn cảm thấy có chút khả nghi, nếu Mục Tinh thật sự lợi hại như vậy, vì sao làm minh tinh hai năm cũng không bị đào móc ra?]

[Đồng cảm, cảm giác giống như là lăng xê.]

[Nói lăng xê là thật sự nghĩ nhiều, toàn bộ quá trình mình đều xem livestream, căn bản không có làm giả, Mục Tinh thật sự trâu bò. Nhưng đây quả thật là không thể tưởng tượng nổi, nhưng nói lăng xê, mình càng muốn tin tưởng Tinh Tinh đột nhiên nhận được hệ thống thần học phụ trợ gì đó, hoặc là bị tài năng đột nhiên được mở khóa (đầu chó)]

Chuyện này thực sự ngoài dự đoán của mọi người, khi mùa xuân đến tuyết lớn tan ra, có truyền thông phỏng vấn trường cũ từng dạy Mục Tinh, muốn hỏi Mục Tinh một số tình huống.

Thầy cô của cậu đều rất kiêu ngạo trả lời Mục Tinh xác thực là hài tử rất thông minh, từ nhỏ đến lớn thành tích đều rất tốt.

Về phần những thiên phú trong video, lão sư chỉ lắc đầu: "Cậu ấy học cái gì cũng rất nhanh, nhưng chuyện trong video chúng tôi chưa từng tiếp xúc qua khi ở trường học, cho nên không dễ trả lời."

Phóng viên lại đi tới thôn Tiểu Khê, muốn phỏng vấn Mục Tinh.

Lúc hắn gõ cửa, Mục Tinh đang phát sóng trực tiếp trong nhà cùng fan hâm mộ.

Bởi vì ở nhà, hắn mặc rất tùy ý, quần áo ở nhà màu vàng nhạt, phía trên là một con vịt vàng nhỏ, dưới chân đi dép lông nhung cùng màu.

Cái này bị fan hâm mộ của hắn cười xưng là " mãnh nam không biết phối màu".

Mục Tinh không cảm thấy thẹn thùng chút nào, đúng lý hợp tình hỏi ngược lại: "Cái gì gọi là mãnh nam không biết phối màu, màu vàng nhạt chẳng lẽ không đáng yêu sao? Tôi thích những màu sắc thanh xuân dào dạt này, tựa như núi lớn mùa xuân."

Thời điểm có người ở nông thôn sẽ không đóng cửa nhà, phóng viên ở bên ngoài gõ cửa là xuất phát từ lễ phép, Mục Tinh nghe được âm thanh đứng dậy đi ra ngoài xem.

Phóng viên nhìn thấy một nam sinh ăn mặc rất đáng yêu đi ra, vừa đối mặt đã bị ngoại hình xuất sắc của người này làm cho lung lay.

Hắn đương nhiên đã thấy ảnh chụp Mục Tinh, còn xem trực tiếp Mục Tinh, người trong ống kính đã đủ kinh diễm, ai biết, trong hiện thực mắt thường nhìn thấy, thế mà còn có năng lực kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn trong video.

"Xin hỏi anh là?" Mục Tinh không biết trong lòng người này chuyển qua chuyển lại nhiều ý nghĩ như vậy, nhìn thợ quay phim cầm máy ảnh phía sau hắn, đại khái biết là người nào.

Phóng viên biểu lộ thân phận của mình, muốn làm một cuộc phỏng vấn đơn giản đối với Mục Tinh.

Mục Tinh có chút khó xử: "Tôi còn đang phát sóng trực tiếp."

Phóng viên nghe nói qua một chút danh khí của Mục Tinh, vội vàng biểu thị: "Tôi không vội, chờ cậu phát sóng trực tiếp xong lại phỏng vấn là được."

Mục Tinh nghĩ nghĩ, nói: "Tôi nói một tiếng với khán giả đã."

Cậu để phóng viên ngồi, rót cho hắn và các nhân viên công tác khác một ly trà, tự mình đi vào thư phòng.

Lúc đi ra, hắn đổi một bộ quần áo chính thức.

Phóng viên ngồi trên ghế chờ cậu, thấy cậu đi ra, câu đầu tiên lại là: "Trà hoa này mua ở đâu? Thơm quá."

Ý cười trên mặt Mục Tinh nhất thời sâu hơn một chút, chỉ chỉ hậu viện của chính mình: "Không phải mua, tôi tự trồng hoa."

Phóng viên ngạc nhiên, muốn hỏi lại nhớ tới chính sự, hỏi hiện tại có thể bắt đầu phỏng vấn hay không.

Sau khi được Mục Tinh cho phép, thợ quay phim bắt đầu làm việc.

...

Lúc đi ra từ thôn Tiểu Khê, phóng viên không nhịn được quay đầu lại, nhìn thôn trang nhỏ yên tĩnh an nhàn này, nhớ tới tin tức trên đài quốc gia không lâu trước đó.

Hắn nghĩ, vị tiền bối đài quốc gia kia nói thật không sai, Mục Tinh thật đúng là loại người kia, ngươi gặp cậu ấy sẽ thích ngay.

Hắn phải nhanh chóng trở về, chỉnh lý bản thảo và video, tranh thủ lấy tốc độ nhanh nhất phát sóng ra.

Ba ngày sau, một bài tiêu đề tên là “Cậu ấy thật sự là một thiên tài” —— bài báo chân dung Mục Tinh mang theo video đăng lên internet.

Trong bài viết miêu tả cảm nhận cùng với nội dung toàn bộ hành trình phỏng vấn Mục Tinh, video là một đoạn đối thoại của hai người.

Phóng viên: "Đoạn thời gian trước fan hâm mộ của ngài làm một đoạn video, nói ngài có năng lực đã xem qua là nhớ ngay, học cái gì cũng rất nhanh, hình dung ngài là thiên tài bật hack, xin hỏi ngài đối với cái này có ý kiến gì?"

Mục Tinh: "Vẫn ổn, sau khi tôi trở về quê hương, trí nhớ hình như là trở nên tốt hơn một chút, nhưng nói bật hack vẫn là quá khoa trương."

Phóng viên: "Cậu nói là, sau khi ngươi trở lại thôn Tiểu Khê, trí nhớ mới trở nên tốt?"

Mục Tinh: "Đại khái là sau khi về nhà tâm tình tươi sáng, ăn ngon ngủ ngon, mỗi ngày đều rất vui vẻ, cho nên thân thể cũng bảo trì ở trạng thái tốt nhất đi."

Phóng viên: "Rất nhiều cư dân mạng nói, nếu ngươi có được thiên phú như vậy, có thể làm càng nhiều chuyện, nhưng cậu vẫn một mực ở thôn Tiểu Khê không đi ra ngoài, cậu không cảm thấy lãng phí sao?"

Mục Tinh biểu lộ rất kinh ngạc: "Vì sao lãng phí? Tôi tại thôn Tiểu Khê sinh hoạt rất vui vẻ. Chẳng lẽ trên thế giới này, có chuyện gì so với mình sống vui vẻ còn quan trọng hơn sao?"

Phóng viên: "... hình như rất có lý."

"..."