Pháo Hôi Không Phụng Bồi

Chương 38: Lời đồn sáng tỏ (2)

Cậu không khỏi bất ngờ, chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi: "Tình huống gì vậy, hôm nay tất cả mọi người đều trúng thưởng tập thể?"

[Quét Tinh Tinh kiếm tiền cho quà!]

[Mẹ của tôi trước kia mỗi ngày đều mắng tôi đi xem trực tiếp lãng phí thời gian, tôi nói với bà chuyện cậu bán hàng miễn phí cho quê nhà, mẹ tôi lần đầu tiên không mắng tôi, còn khen cậu là người tốt.]

[Kỳ thật hôm qua tôi còn mắng chửi anti, streamer bình thường kí hợp đồng kiếm tiền thì sao? streamer nào không kí hợp đồng kiếm tiền? Nhưng tôi không ngờ huynh đệ cậu lại có cảnh giới như vậy.]

[Đồng hương cố lên, ta là người huyện Tân Thành, cảm tạ ngươi cống hiến cho quê hương của ta, khen thưởng ủng hộ ngươi một đợt.]

Mục Tinh đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, nhìn về phía Lưu Học đang giơ thiết bị chụp ảnh: "Không phải nói hôm nay lúc phát sóng trực tiếp nói một tiếng là được sao?"

Lưu Học vội vàng nói: "Không liên quan gì đến ta đâu, là Lãnh đạo huyện Tân Thành chúng ta nhìn không nổi nữa, thay ngươi làm sáng tỏ!"

[Chủ kênh thế mà còn không biết sao?]

【... Tôi còn tưởng rằng cậu không lên weibo không chú ý tin tức trên mạng là nói đùa, lại là thật? 】

[Vẻ mặt vừa mờ mịt tinh thần đáng yêu, ta thật yêu thích.]

Cũng không biết từ lúc nào, phòng phát sóng trực tiếp Mục Tinh tương đối có một bộ phận fan, phong cách đã từ "Chồng ơi, em tới" biến thành "Mẹ yêu con".

Mục Tinh sau khi biết, gật gật đầu: "Vốn định hôm nay lúc phát sóng trực tiếp nói một tiếng, cảm ơn lãnh đạo thay ta lên tiếng."

Cậu thấy phòng phát sóng trực tiếp còn đang không ngừng tặng quà, mở miệng ngăn cản: "Mọi người không cần tặng quà cho tôi, không thể kích động tiêu phí nhiều vậy. Tiền lời của buổi phát sóng trực tiếp bình thường đã đủ sinh hoạt rồi."

[Tôi phát hiện ra trước giờ streamer chưa từng xin quà bao giờ.]

[Đúng vậy, cho tới bây giờ cậu ta cũng chưa từng đòi tặng lễ vật. Hẳn có thể là người đứng đầu bảng hèn mọn nhất trong toàn bộ Vân Đóa. Bảng xếp hạng còn kém một chậu hồng.]

[Ha ha ha khen ngợi. Ai bảo người chúng ta thích nhất chính là streamer bán hàng thật sự chứ]

[Nhưng nói thật, trái cây mà streamer bán ở đây thật sự rất rẻ, quả hồng trước đó cũng ăn rất ngon.]

Lời này Mục Tinh tiếp: "Đương nhiên! Mỗi một sản phẩm mang hàng trực tiếp ta đều tự mình ăn thử sau đó mới nhận. Về phần giá cả, bên chúng ta là nơi sản xuất trực tiếp, các đại thẩm đại thúc nhà nông đều rất phúc hậu, cho đều là giá cả hết sức ưu đãi, giá cả so với nơi khácmọi người đều có thể yên tâm."

Cậu suy nghĩ một chút, nói: "Hoa quả của huyện Tân Thành chúng tôi, thật sự ăn rất ngon, sau này sẽ từ từ mở rộng quy mô phân phối, mọi người nhớ phải ủng hộ nhiều hơn a."

[Ủng hộ, nhất định ủng hộ!]

[Đồng ý.]

...

Lần phát sóng trực tiếp này quả thật thành công không thể nghi ngờ, dưới một đợt tuyên truyền của lãnh đạo huyện Tân thành, sản phẩm của Mục Tinh gần như được đóng dấu, nhãn hiệu "Hàng đẹp giá rẻ", độ nóng chưa từng có.

Huyện Tân Thành coi cậu như nhân vật công chúng điển hình tuyên truyền, những "tài liệu đen" trong quá khứ, so sánh với những chuyện cậu làm, có vẻ bé nhỏ không đáng kể.

Dưới loại bối cảnh này, cậu nhận được điện thoại phỏng vấn của đài quốc gia.

Lúc phóng viên đài quốc gia gọi điện thoại tràn đầy tự tin: Không có ai sẽ từ chối cơ hội như vậy.

Sau đó hắn bị Mục Tinh đánh đau.

Mục Tinh không chút do dự cự tuyệt: "Quý này đang thu hoạch hoa quả, không rảnh, xin lỗi."

Phóng viên vội vàng nói: " Chúng tôi là đài quốc gia, cuộc phỏng vấn này sẽ làm cho càng nhiều người biết và ủng hộ"

Mục Tinh: "Xin lỗi, tôi thật sự không rảnh."

Phóng viên: "..."

Sau khi cúp điện thoại, hắn và đồng nghiệp mắng.

Đồng nghiệp vừa hay là fan hâm mộ của Mục Tinh, hắn nghĩ nghĩ, đề nghị: "Cô gọi điện thoại cho hắn, nói rằng tiết mục này sẽ hướng về khán giả cả nước. Nếu hắn tiếp nhận phỏng vấn, sau khi tiết mục được phát ra, huyện Tân Thành và cả thôn Tiểu Khê sẽ càng nhiều khách hàng biết đến, sau này hoa quả sẽ càng không lo bán."

Ký giả hoài nghi: "Như vậy thật sự hữu dụng sao? Ngay cả bản thân hắn cũng không muốn nổi danh."

Đồng nghiệp thúc giục hắn: "Ngươi thử nhìn một chút đi."

Phóng viên gọi điện thoại, đem lời nói của đồng nghiệp nói lại một lần y nguyên với Mục Tinh.

Đối diện gần như không chút do dự: "Như vậy sao? Được, mọi người chừng nào tới?"

Sau đó, sau khi đài truyền hình quốc gia phỏng vấn tung ra, phóng viên đưa vào trong đoạn đối thoại này của hai người.

Hắn tổng kết nói: Mục Tinh là một người rất kỳ quái trong mắt rất nhiều người. Nhưng ta chân chính nhìn thấy hắn, cùng hắn trao đổi, ta mới hiểu được, không phải hắn kỳ quái, mà là chúng ta tư duy quá phức tạp. Ta rất khó nhìn thấy du͙© vọиɠ phàm tục trên người hắn, hắn là người con của núi lớn, là một khối bảo bối của quê hương đất nước.