Pháo Hôi Không Phụng Bồi

Chương 2: Mục Tinh (2)

Đổi lại là người khác có lẽ cũng sẽ không dễ lừa gạt như vậy, nhưng Mục Tinh từ nhỏ đã mồ côi, từ nhỏ sống ở trong núi sâu, được hàng xóm xung quanh tiếp tế đến mười tám tuổi, ngay cả đến trường cũng đều ở trong sơn thôn nhỏ khép kín này, bạn học từ nhà trẻ đến tốt nghiệp trung học cũng không đổi người, tiếp xúc với người ngoài không nhiều, tính cách thậm chí có thể dùng từ "ngây thơ" để hình dung.

Cậu cứ như vậy bị Lý Hâm nửa dỗ nửa lừa đi ra bên ngoài núi, ký một bảng hợp đồng hai năm. Lý Hâm ngược lại muốn ký lâu hơn, Mục Tinh ngây ngô này cuối cùng cũng thông minh một lần, hai năm đối với cậu mà nói đã là một đoạn thời gian rất dài, đối mặt với nơi hoàn toàn xa lạ, nên sống chết cũng không chịu ký lâu hơn.

Lý Hâm vui vẻ hào hứng dẫn người vào Chúng Tinh giải trí, cũng bỏ tiền mua bài viết, rầm rộ thông báo tin tức Mục Tinh gia nhập Chúng Tinh.

Mục Tinh gia nhập quả thật mang đến nhiệt độ cực lớn cho MRC, Lý Hâm tự mình đã đào được một đại bảo bối, ánh mắt nhìn Mục Tinh tựa như nhìn một cây rụng tiền vàng óng ánh.

Nhưng rất nhanh, hắn đã ý thức được, trước đó Mục Tinh đã nói thẳng mình chưa bao giờ tiếp xúc với rất nhiều thứ ở thành phố lớn, cũng không am hiểu những kỹ năng như ca hát khiêu vũ, cũng không phải là nói dối.

Lý Hâm dự định rất tốt, hắn cũng không yêu cầu năng lực nghiệp vụ của Mục Tinh xuất sắc như những người kia, chỉ cần là mặt mũi đẹp vào là được, cậu chỉ cần đảm đương nhan sắc trong đoàn, sắm vai một nhân vật bình hoa là đủ rồi.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại đứng như trời trồng trên sân khấu.

Mục Tinh đứng ở trên sân khấu rất đơ cứng. Mười tám năm qua cậu chưa bao giờ tiếp thụ qua bất cứ huấn luyện nào liên quan, không có kinh nghiệm đối mặt với một đám người lạ mặt, cậu không quen, thâm chí còn cảm thấy sợ hãi đối với loại trường hợp này.

Lần đầu tiên MRC công khai ra mắt, không tính là thành công.

Thời điểm đứng ở trên sân khấu, vô số ánh mắt rơi vào trên người cậu, Mục Tinh chỉ cảm thấy những ánh mắt kia giống như là mang theo lực đạo thiên quân, nặng nề rơi vào trên người mình, ép tới cậu không thở nổi. Động tác vốn luyện tập mười phần thành thạo, trong nháy mắt trở nên cứng ngắc vô cùng.

Trên sân khấu, một chút sai lầm nhỏ cũng sẽ bị phóng đại vô số lần, huống chi là không ở trạng thái rõ ràng như vậy?

Ký ức của Mục Tinh cũng không phức tạp.

Ký ức về mười tám năm trước rất đơn giản, sinh hoạt bình thường ở thôn núi, giản dị lại khoan thai.

Thế giới của cậu một năm sau đó dường như đặc sắc hơn rất nhiều, nhưng những hình ảnh đó gần như đều là màu xám, cảnh tượng xuất hiện nhiều nhất chính là luyện tập không ngừng nghỉ, sợ hãi sân khấu, sự tức giận của người đại diện, còn có tài khoản mạng xã hội đã mở, khổ sở nhìn thấy từng lời bình luận chửi rủa và trào phúng.

Mục Tinh lấy lại tinh thần, nhìn người trẻ tuổi ánh mắt ngây dại không có chút ánh sáng trong gương, lần nữa nghi ngờ nhíu mày.

Cậu bỗng nhiên vươn tay, đặt ở hai bên má, dùng sức chà xát hai cái, vẫn là cảm thấy không đúng.

Cậu rất chắc chắn chính mình cũng tên là Mục Tinh, nhưng cũng không phải là "Mục Tinh" trước mắt này. Thời điểm xem được ký ức của Mục Tinh, chỉ là một người đứng xem đơn thuần, không có một chút cảm động nào.

Nhưng ngoại trừ một cái tên, cùng với ký ức của "Mục Tinh" trước mắt này, trong đầu của cậu chỉ còn lại có một mảnh trống rỗng.

“Mình là ai, hắn cùng Mục Tinh này có quan hệ gì?”

Mục Tinh có chút mờ mịt suy tư trong chốc lát, nghĩ mãi mà không rõ, cậu dứt khoát không nghĩ nữa.

Cậu dường như trời sinh năng lực thích ứng rất mạnh, tập trung tinh thần quan sát người trong gương một hồi, cảm thấy Mục Tinh này lớn lên rất đẹp, chính mình hình như cũng không lỗ, chỉ là lớp trang điểm này hơi khó coi một chút.

Cậu nhớ ra rồi, MRC vừa mới tham gia trình diễn trong buổi dạ hội, nơi này là hậu trường.

Biểu hiện của Mục Tinh không tốt như dự kiến, Lý Hâm thậm chí không đợi được trở về, trực tiếp ở phòng nghỉ sau chương trình bắt đầu mắng chửi người. Hai cô gái đeo khẩu trang trước cửa, đại khái là fan hâm mộ vụиɠ ŧяộʍ lẻn vào.

Đồ đạc trong phòng nghỉ vẫn rất đầy đủ, Mục Tinh tìm được đồ tẩy trang, nhanh chóng cúi đầu rửa mặt sạch sẽ.

Vừa rửa xong ra ngoài, cửa phòng nghỉ mở ra, Lý Hâm nổi giận đùng đùng bước nhanh vào.

Nhìn thấy gương mặt như tượng tạc của Mục Tinh, hắn sửng sốt một chút, tiếp theo há miệng liền mắng: "Cậu còn có tâm tư ở đây tẩy trang? Đêm nay cậu kéo chân đoàn đội mà không cảm thấy xấu hổ sao? Một chút xấu hổ cũng không có à?"

Lời này Mục Tinh hết sức quen thuộc.

Trong trí nhớ của nguyên chủ Mục Tinh, người quản lý Lý Hâm thường xuyên nói với cậu câu này nhất.