Stylist chất đống trang sức này chỉ là bắt đầu, chương trình này như có ma chú thu hút những stylist kỳ quặc, đa số stylist đến phỏng vấn đều có trình độ kém.
Chỉ có một số ít có trình độ tạm ổn, nhưng so với Kỳ Yến Ngưng thì họ lại càng trở nên bình thường.
Kết thúc buổi sáng, chỉ có Kỳ Yến Ngưng và hai cô gái khác có trình độ bình thường được chọn.
Suốt cả buổi sáng ánh mắt Kỳ Yến Ngưng gần như đều đặt trên người Lăng Thương Châu, mỗi lần thị giác bị tra tấn, y đều phải nhìn chằm chằm vào Lăng Thương Châu một lúc lâu, cho dù hắn có đẹp trai đến đâu thì cũng có chút chán.
Vì vậy, khi Lăng Thương Châu mời y tham gia buổi phỏng vấn buổi chiều, y đã dứt khoát từ chối.
Y không có sở thích ngược đãi đôi mắt của mình.
Lăng Thương Châu cũng không ép buộc, chỉ cười nhẹ nói: "Không tham gia phỏng vấn buổi chiều thì cho tôi xin Fetion* được chứ?"
*Fetion (飞信): 1 app nhắn tin như WeChat.
Kỳ Yến Ngưng nhướng mày, nhìn hắn vài giây, rồi lấy điện thoại ra.
Lời mời kết bạn nhanh chóng được gửi đến, y không chút do dự, vụng về gõ chữ, ghi chú thích.
[Tai đỏ]
Y cất điện thoại, chào tạm biệt đạo diễn và Lăng Thương Châu.
Lúc đi ngang qua Lăng Thương Châu, y cúi đầu nhìn thoáng qua.
Quả nhiên, người đàn ông bề ngoài thoạt nhìn ung dung kia, vành tai vẫn còn đỏ ửng.
*
Kỳ Du tan làm, lái xe chở Kỳ Yến Ngưng về cô nhi viện.
"Mẹ viện trưởng rất nhớ em đấy, biết tin em về, bà ấy vui đến mức tự mình xuống bếp nấu ăn." Giọng Kỳ Du vui vẻ.
"Là món em thích nhất, sườn xào chua ngọt đó. Thật quá đáng, đã lâu rồi mẹ không nấu món chị thích ăn! Lần sau chị về cùng tổ chương trình, chị nhất định phải bảo mẹ làm thịt heo chiên xù!" Kỳ Du lẩm bẩm, giọng điệu có chút hờn dỗi nhưng không khiến Kỳ Yến Ngưng khó chịu, ngược lại còn khiến y cảm thấy thả lỏng hơn.
Xem ra, bầu không khí ở cô nhi viện rất tốt.
Cô nhi viện Hoa Đóa không lớn, tường ngoài loang lổ, kiến trúc thấp bé, nhưng được quét dọn sạch sẽ, gọn gàng. Hiện tại trong cô nhi viện có tổng cộng hơn ba mươi đứa trẻ, từ trẻ sơ sinh cho đến thiếu niên sắp trưởng thành đều có.
Lúc Kỳ Yến Ngưng và Kỳ Du bước vào cô nhi viện, một đám trẻ con đang chơi trong sân nhỏ lập tức phát hiện ra họ.
"Chị Tiểu Ngư, anh A Ngưng về rồi!" Bọn nhỏ reo hò, nhảy lên sung sướиɠ.
"Tiểu Ngưng, con về rồi!" Viện trưởng bước ra từ nhà ăn nhỏ của cô nhi viện, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. Ánh mắt tràn đầy yêu thương trìu mến.
Đó là một tình yêu thương vô điều kiện không hề toan tính.
Kỳ Yến Ngưng im lặng hai giây, cố gắng nở nụ cười giống như nguyên chủ: "Mẹ, con về rồi ạ!"
"Con về là tốt rồi." Ánh mắt viện trưởng tràn đầy sự quan tâm, bà ấy đi một vòng quanh Kỳ Yến Ngưng.
Được bao bọc bởi ánh mắt ấy, Kỳ Yến Ngưng cảm thấy như đang ngâm mình trong làn nước ấm dễ chịu, khiến lòng y dâng lên một chút tê dại.
"Con gầy đi rồi." Viện trưởng đau lòng nói, "Có phải đã lâu rồi con không ăn uống đầy đủ không?"
"Mẹ nấu sườn hầm đấy, lát nữa con ăn nhiều một chút. Người trẻ tuổi sao lại để mình gầy như vậy chứ."
Mẹ viện trưởng lải nhải, Kỳ Du thấy Kỳ Yến Ngưng có vẻ hơi không được tự nhiên, tuy không hiểu tại sao nhưng vẫn tiếp lời: "Mẹ, đó là do tính chất công việc của em ấy!"
Mẹ viện trưởng bị Kỳ Du đẩy về phía nhà bếp, vừa đi vừa lẩm bẩm; "Đang tuổi ăn tuổi lớn, gầy như vậy thì làm sao được? Phải ăn nhiều một chút, béo lên một chút mới tốt..."
Kỳ Yến Ngưng đứng im tại chỗ, hoàn toàn không nhận ra trong mắt mình đã ánh lên ý cười.
"Anh A Ngưng!" Một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi nắm lấy tay Kỳ Yến Ngưng.
Y khẽ giật mình, có chút không tự nhiên nhưng vẫn không gỡ tay ra.
Nhìn đứa trẻ kháu khỉnh khỏe mạnh trước mặt, gương mặt cậu bé toát lên vẻ hồn nhiên vui vẻ, giọng nói cũng rất trong trẻo: "Anh A Ngưng, lâu lắm rồi anh không về, em nhớ anh lắm á!"
Những lời nói như vậy, Kỳ Yến Ngưng chưa từng được nghe. Trước đây, dưới trướng y cũng có một đám tiểu thái giám năm, sáu tuổi. Y đã là tổng quản đối xử với tiểu thái giám tốt nhất trong cả hoàng cung, nhưng bọn họ hoàn toàn không có được sự hồn nhiên vui vẻ như vậy. Trên mặt chúng đều là sự thận trọng và vẻ hiểu chuyện trước tuổi, giọng nói không cao không thấp, đều là kiểu rập khuôn đã được huấn luyện kỹ càng.
Được cậu bé dắt tay, trong tiếng ríu rít chia sẻ của cậu bé, Kỳ Yến Ngưng bước về phía nhà ăn của cô nhi viện.
Nhà ăn của cô nhi viện là một căn phòng không lớn, bên trong có hai dãy bàn, tuy cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ.
Kỳ Yến Ngưng ngồi xuống, rồi lại đứng dậy, có chút lúng túng tìm khay ăn của mình theo trí nhớ, sau đó đi đến chỗ lấy cơm. Đã lâu dì nấu ăn cũng không gặp y, mỗi món đều múc cho y một muỗng lớn, đặc biệt là món sườn xào chua ngọt, gần như che kín cả khay.