Kiếp trước y chưa từng sử dụng thứ này, nhưng may mắn là nguyên chủ thường xuyên dùng, thông qua ký ức y mới biết cách sử dụng.
Mặc dù động tác không thành thạo, nhưng tốc độ của y không hề chậm, chỉ trong chốc lát đã làm tóc xong.
Cuối cùng, y đeo chiếc kính không gọng lên mặt Lăng Thương Châu.
Kỳ Yến Ngưng quan sát Lăng Thương Châu qua gương, hài lòng gật đầu.
"Được rồi, đứng dậy đi."
Lăng Thương Châu ngoan ngoãn đứng dậy.
Đạo diễn nhìn hắn, có chút sững sờ.
Thực sự là trước đây ông ấy chưa từng thấy Lăng Thương Châu ăn mặc lịch sự như vậy! Mỗi lần tiếp xúc với hắn, cậu chủ nhỏ giàu có, CEO của giải trí Thần Tinh này vẫn luôn ăn mặc thoải mái, trông có phần giống như nhị thế tổ.
Nhưng Lăng Thương Châu lúc này như một con hổ hùng mạnh đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra, mang theo chút sắc bén.
Chiếc kính hơi che đi khí thế của hắn, khiến hắn trông không giống như một con hổ dữ sắp sửa vồ mồi, mà giống như một con sói đầu đàn trẻ tuổi, mạnh mẽ và có sức lãnh đạo khiến người khác phải nể phục.
Tạo hình vô cùng hoàn hảo!
Đạo diễn kinh ngạc nhìn nhà đầu tư này, muốn khen ngợi vài câu, nhưng nhà đầu tư lại chỉ nhìn chằm chằm vào Kỳ Yến Ngưng.
"Đẹp không?" Lăng Thương Châu nhướng mày nhìn Kỳ Yến Ngưng.
"Thân hình đẹp đấy." Kỳ Yến Ngưng liếc nhìn hắn, thờ ơ đáp.
"Cảm ơn, anh cũng vậy." Lăng Thương Châu khẽ ho một tiếng, cảm giác hai má hơi nóng lên. Hắn nghiêng đầu, né tránh ánh mắt của Kỳ Yến Ngưng, cố tỏ ra bình tĩnh.
Kỳ Yến Ngưng khẽ cười.
"Này, Kỳ Yến Ngưng phải không?" Cuối cùng đạo diễn cũng không nhịn được ngắt lời cuộc trò chuyện của hai người, "Khi nào thì cậu có thể đi làm?"
"Tốt nhất là càng sớm càng tốt, tổ chương trình đang rất gấp rút." Đạo diễn nói thêm.
"Ngày mai tôi có thể đi làm." Giọng Kỳ Yến Ngưng đều đều, nhưng lại như một quả bom dội vào lòng đạo diễn, "Nhưng tôi không giỏi trang điểm lắm, cần thêm hai trợ lý."
Đạo diễn liếc nhìn y, vô cùng kinh ngạc.
Một stylist, vậy mà lại không giỏi trang điểm? Chẳng lẽ là kẻ lừa đảo muốn nổi tiếng.
Nhưng nhìn Lăng Thương Châu, ông ấy lại có chút do dự. Bộ trang phục này thực sự quá phù hợp, thêm một chút thì quá cố ý, bớt đi một chút thì lại không đủ tinh tế, như bây giờ là vừa đẹp, tôn lên khí chất của Lăng Thương Châu. Giờ phút này, nhà đầu tư vốn đã điển trai, như thể đang tỏa sáng.
"Được." Chưa đợi đạo diễn quyết định, Lăng Thương Châu đã lên tiếng trước, "Từ ngày mai, anh sẽ là thành viên của tổ stylist. Những người còn lại tôi sẽ nhanh chóng bổ sung, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
Hắn chìa tay về phía Kỳ Yến Ngưng.
Kỳ Yến Ngưng nhướng mày, nắm lấy tay hắn. Bàn tay như ngọc lạnh bất chợt chạm vào lòng bàn tay nóng rực của hắn, Kỳ Yến Ngưng có cảm giác như bị bỏng.
Đạo diễn đứng bên cạnh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ biết im lặng trước ánh mắt đầy ẩn ý của Lăng Thương Châu. Thực ra ông ấy cũng khá hài lòng với Kỳ Yến Ngưng, lúc này cũng không còn phân vân nữa.
"Hợp tác vui vẻ." Ông ấy mỉm cười đưa tay ra.
Phỏng vấn xong đã được một tiếng đồng hồ, Kỳ Du tranh thủ giờ nghỉ trưa để nói với Kỳ Yến Ngưng, bảo y hôm nay về cô nhi viện cùng cô ấy, mẹ viện trưởng rất nhớ Kỳ Yến Ngưng.
Kỳ Yến Ngưng hơi do dự, rồi đồng ý.
Trong ký ức của nguyên chủ, cô nhi viện là nơi ấm áp nhất trong cuộc đời cậu ấy. Tuy thời thơ ấu sống trong cảnh nghèo khó, nhưng dưới sự che chở của mẹ viện trưởng, họ vẫn lớn lên khỏe mạnh và vui vẻ.
Kỳ Yến Ngưng có chút ghen tị với tuổi thơ của nguyên chủ. Y rất tò mò, người mẹ viện trưởng hiền lành ấy rốt cuộc là người như thế nào.
Hôm nay Kỳ Du chỉ làm việc buổi sáng, đợi thêm vài tiếng nữa là có thể tan làm.
Kỳ Yến Ngưng ngồi xuống một góc yên tĩnh ở cuối hành lang của tổ chương trình, lấy điện thoại và tai nghe bluetooth ra, tiếp tục xem video trình diễn thời trang y chưa xem xong.
"Hello!" Có tiếng chào hỏi vang lên, Kỳ Yến Ngưng rời mắt khỏi điện thoại, liền nhìn thấy một tà áo quen thuộc.
Là Lăng Thương Châu. Hắn vậy mà vẫn chưa thay bộ vest này.
"Anh có muốn đi xem buổi phỏng vấn stylist tiếp theo không?" Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Kỳ Yến Ngưng, Lăng Thương Châu lên tiếng mời.
Kỳ Yến Ngưng khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm Lăng Thương Châu, cho đến khi Lăng Thương Châu cảm thấy mình có chút thất lễ, y mới nở nụ cười: "Cũng được."
Hai người lại trở về phòng hóa trang. Lúc này bên trong đang có một người đàn ông đang phỏng vấn, anh ta đang trang điểm tạo hình cho một thực tập sinh được gọi đến.
Kỳ Yến Ngưng nhìn lướt qua, vẻ mặt kỳ quái, sau đó nhìn sang Lăng Thương Châu.
Lăng Thương Châu cảm nhận được ánh mắt của y, mỉm cười nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Ánh mắt Kỳ Yến Ngưng không rời khỏi Lăng Thương Châu, nửa phần cũng không muốn nhìn thực tập sinh trong phòng, "Cậu rất đẹp trai."
Đúng vậy, so với thực tập sinh lúc này giống như giá đỡ trang sức, Lăng Thương Châu đẹp trai hơn rất nhiều.