Ah, đây là bạn cùng phòng của nguyên chủ trong chương trình, tên là Bùi Hoán. Đứa nhỏ này là người có tâm địa lương thiện, thực lực cũng không tốt lắm, vì vậy rất muốn cùng nguyên chủ nương tựa lẫn nhau, nhưng nguyên chủ một lòng tin tưởng La Hoành, giống như những người khác vây quanh La Hoành, thái độ với Bùi Hoán không tốt lắm.
Không ngờ, nguyên chủ vừa gặp nạn, bạn bè bên cạnh đều ném đá xuống giếng, chỉ có cậu nhóc mà nguyên chủ vốn không coi là bạn lại đưa ra một câu an ủi.
"Tôi không sao." Kỳ Yến Ngưng khẽ nhếch khóe môi.
"Ah, vậy, vậy thì tốt." Bùi Hoán rõ ràng không tin lắm, tự cho là bí mật dùng ánh mắt lo lắng nhìn y, "Vậy, tôi đi trước, tôi phải lên sân khấu rồi."
Nói xong, Bùi Hoán liền dùng tốc độ nhanh như bay hoàn toàn khác với lúc vào cửa đi về phía cửa.
"Chờ một chút, Bùi Hoán." Kỳ Yến Ngưng lười biếng lên tiếng.
Chuyện của nguyên chủ nhất thời một lúc không giải quyết được, y cũng không vội giải quyết, nhưng việc trước mắt có thể làm...
Cho đứa nhỏ duy nhất trong chương trình này có thiện chí với nguyên chủ một chút cơ duyên ngược lại rất đơn giản.
Nghe thấy lời của Kỳ Yến Ngưng, Bùi Hoán lập tức đứng nghiêm, xoay người lại.
Kỳ Yến Ngưng nheo mắt, đánh giá Bùi Hoán từ trên xuống dưới.
Bùi Hoán kéo góc áo, cụp mắt cắn môi, vô cùng mất tự nhiên. Cậu ấy có thể cảm nhận được ánh mắt không mang theo một tia ấm áp nào của Kỳ Yến Ngưng quét qua người mình.
A Ngưng đang làm gì vậy?
Cảm nhận được ánh mắt rời đi, cậu ấy khẽ ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Kỳ Yến Ngưng.
Lại thấy y nhanh chóng lướt qua bàn trang điểm đầy ắp mỹ phẩm, từ đó cầm lấy một hộp phấn má hồng và một thỏi son kem bóng đi tới.
"Ngẩng đầu lên." Kỳ Yến Ngưng ra lệnh.
Bùi Hoán lập tức ngẩng mặt lên, nhưng ánh mắt vẫn nhìn xuống sàn nhà.
Kỳ Yến Ngưng dùng ngón tay khẽ quệt một chút phấn má hồng, đưa về phía mặt Bùi Hoán.
Ngón tay lạnh lẽo rơi xuống dưới mắt, Bùi Hoán run lên, mặt theo bản năng rụt lại. Chưa kịp để Kỳ Yến Ngưng tỏ vẻ không vui, cậu ấy đã nhanh chóng đưa đầu trở lại.
Ngón tay Kỳ Yến Ngưng khựng lại, sức lực nhẹ đi vài phần, thoa phấn má hồng đậm nhạt lên vùng dưới mắt và xương gò má của Bùi Hoán. Lại mở son kem bóng chấm vào giữa đôi môi đầy đặn của Bùi Hoán.
Tiếp đó, y tùy ý cởi cúc áo của chiếc sơ mi trắng đầu tiên của Bùi Hoán.
Y lùi lại một bước, nhìn thành quả của mình. Bùi Hoán luống cuống để mặc y đánh giá.
Kỳ Yến Ngưng suy nghĩ một chút, ánh mắt đảo qua toàn bộ phòng hóa trang, từ góc khuất chất đống đủ loại phụ kiện có chút lộn xộn, rút ra một sợi dây ren màu đen.
—— Sau đó buộc lên cánh tay nhỏ của Bùi Hoán.
Vị trí này, khi đứng yên sẽ không nhìn ra, nhưng một khi bắt đầu nhảy, áo sơ mi mềm mại dồn lên trên, sẽ để lộ sợi dây ren chạm rỗng màu đen nhánh trên cánh tay trắng như tuyết.
Vẻ mặt ngây thơ phối hợp với đôi má ửng hồng, cổ áo sơ mi trắng như tuyết để lộ ra xương quai xanh mảnh mai, sợi dây ren màu đen lúc ẩn lúc hiện...
Kỳ Yến Ngưng hài lòng gật đầu.
"Được rồi, cậu đi đi."
Kỳ Yến Ngưng hoàn thành một loạt động tác này là ở cửa ra vào, Bùi Hoán căn bản không có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình.
Cậu ấy có hơi muốn soi gương, nhưng Kỳ Yến Ngưng lại chắn đường đi của cậu ấy.
"Cậu còn chưa đi? Tôi nghe thấy tiếng nhạc của nhóm La Hoành đã được một nửa rồi." Kỳ Yến Ngưng thản nhiên lên tiếng.
Bùi Hoán giật mình, nhóm của La Hoành tiếp theo chính là nhóm của cậu ấy!
"A Ngưng, tôi đi trước!" Bùi Hoán không quan tâm đến những thứ khác, vội vàng rời đi.
Cậu ấy men theo hành lang chạy đến hậu trường thì các đồng đội của cậu ấy đã ở đó chờ sẵn.
"Xin lỗi, xin lỗi, mình đã làm chậm trễ thời gian!" Bùi Hoán cúi đầu thật sâu với các đồng đội đang tỏ vẻ bất mãn.
Thấy cậu ấy như vậy, các đồng đội cũng không còn tức giận nữa.
"Nhanh chóng lấy lại hơi thở chuẩn bị đi, lần sau đừng như vậy nữa." Đội trưởng bất đắc dĩ lên tiếng.
"Được, được." Bùi Hoán ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn đội trưởng.
"Cậu..." Đội trưởng mượn ánh sáng sân khấu nhìn thấy mặt Bùi Hoán, vô cùng kinh ngạc.
Bùi Hoán có chút lo lắng, mặt mình có vấn đề gì sao?
Cậu ấy vừa định mở miệng hỏi thì nghe thấy MC trên sân khấu giới thiệu: "Tiếp theo xin mời nhóm [Ánh Trăng] lên sân khấu!"
Bùi Hoán chỉ có thể nuốt lời muốn nói xuống, vội vàng theo đồng đội lên sân khấu.
Chỉ là một chút phấn má hồng và son kem bóng, sẽ không xấu lắm đâu nhỉ? Bùi Hoán không tự tin nghĩ.
Cậu ấy đứng yên tại chỗ trên sân khấu, hít sâu một hơi.
Đèn sân khấu bật sáng.
Cậu ấy rõ ràng nghe thấy tiếng kêu lên đầy kinh ngạc của khán giả bên dưới.
"Trời ơi, tiểu mỹ nhân này là ai vậy?!"