Đặc biệt là lúc nhắn tin riêng.
[Đẹp Trai Đến Không Bình Thường]: Aaaaaa, tôi sắp toi rồi, hu hu hu, bài tập nhiều quá, không muốn cố gắng nữa!
[Đẹp Trai Đến Không Bình Thường]: (Hình mèo con lăn lộn.jpg)
Lâm Hà Y đang làm bài tập vật lý, liếc qua điện thoại thấy biểu tượng thông báo màu đỏ nhấp nháy. Cô nhấn mở tin nhắn và trả lời:
[0と1]: Cố lên nào, sống sót nhé! (Hình mèo con cổ vũ.jpg)
[Đẹp Trai Đến Không Bình Thường]: Hu hu hu, sống không nổi nữa đâu… Thật sự sắp toi rồi… Phải có đáp án bài tiếng Anh mới cứu được tôi.
[0と1]: “….”
[0と1]: Vậy thì toi luôn đi.
[Đẹp Trai Đến Không Bình Thường]: Sao cậu tàn nhẫn vậy chứ?!
[0と1]: (Hình mặt cún con thất vọng.jpg) Tôi cũng đang làm bài muốn chết đây, không có lý nào để cậu sống vui vẻ hơn tôi.
[Đẹp Trai Đến Không Bình Thường]: Hu hu hu…
…
[Đẹp Trai Đến Không Bình Thường]: Hôm nay tôi ăn kem vị rượu Mao Đài.
[Đẹp Trai Đến Không Bình Thường]: (Ảnh)
[Đẹp Trai Đến Không Bình Thường]: (Ảnh)
[0と1]: Hả?! Cẩn thận không bị đau bụng đấy!
(Hình mắt mở to hoảng hốt.jpg)
[Đẹp Trai Đến Không Bình Thường]: A a a a, ăn xong muốn ói quá! Cậu có biết mùi nó thế nào không? Như thể tất cả những chiếc tất bốc mùi sau cả trăm năm bị nhét vào miệng vậy…
[0と1]: ……
[0と1]: Nghe cậu kể mà tôi cũng muốn ói theo.
[Đẹp Trai Đến Không Bình Thường]: Để tôi kể chi tiết hơn, cái mùi đó giống như…
(Bạn hiện không còn là bạn bè của đối phương.)
[Đẹp Trai Đến Không Bình Thường]: Hu hu hu… Sao cậu xóa kết bạn với tôi chứ?!
(Hình mèo con tủi thân.jpg)
(Bạn hiện không còn là bạn bè của đối phương.)
Vừa hết tiết vật lý, Lâm Hà Y lập tức gục xuống bàn. Thật ra cô cũng định gắng gượng làm thêm chút bài tập, nhưng vừa nghe tiếng chuông reo, ý chí của cô tan vỡ như bong bóng xà phòng.
Ngay lúc đó, Từ Tiên Xuyên – ngồi cạnh cô – nhanh nhẹn túm lấy cổ áo sau của cô, kéo cô ngồi thẳng dậy. Trước khi Lâm Hà Y kịp phản ứng, cậu ta đã nhét vào miệng cô một viên kẹo.
Chỉ ngọt được chưa đầy ba giây, vị chua kinh khủng bất ngờ xộc thẳng lên não, suýt chút nữa khiến cô “đi” ngay tại chỗ.
Lâm Hà Y: ”!!!!”
Cô ôm miệng, cố gắng kiềm chế không phun kẹo ra, đôi mắt to tròn tức giận trợn ngược, trông chẳng khác gì một con mèo con xù lông.
Ngẩng đầu lên, cô thấy Từ Tiên Xuyên đang cười đến mức không thở nổi. Nhìn nụ cười đáng ghét của cậu ta, cô chỉ muốn đập cho cậu ta một trận. Cậu ta đúng là quá quắt mà!
Sau khi cười thỏa thuê, Từ Tiên Xuyên hắng giọng, cố làm mặt nghiêm túc: “Lâm Hà Y, bây giờ tôi đang giám sát việc học của cậu đấy.”
Lâm Hà Y: ”…” Tôi thật sự phải cảm ơn cậu lắm đây!
Nhưng phải công nhận một điều: bị cậu ta chọc như thế, tự nhiên cô cũng tỉnh hẳn.
Cô lục ngăn bàn, lấy tập đề ra và bắt đầu làm bài.