“Du Hựu Noãn, đừng chọc giận ba mẹ tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không nể mặt em.” Tả Vấn nói với giọng lạnh băng, giống như cô là kẻ thù của anh vậy, Du Hựu Noãn cảm thấy cõi lòng tan nát, rất muốn khóc. Trong đêm đen u tối, cô một mình ngủ trên sa lông, cả đời này có lẽ cũng chỉ có ở nhà họ Tạ mới trải qua chuyện như vậy. Hơn nữa, cái ghế sa lông này lại là kiểu cũ, vừa ngắn vừa hẹp, nằm lên rất khó chịu.
Du Hựu Noãn dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt trên mặt mình, cô thầm nghĩ, sáng mai cô sẽ rời khỏi đây ngay, tại sao lại phải ở nơi này tức giận với mẹ con Tả Vấn chứ, cô cũng không phải thiếu Tả Vấn là sống không nổi.
Với tài sản của cô cả nhà họ Du, mỗi đêm đổi một chú rể cũng không thành vấn đề.
“Du Hựu Noãn.” Tả Vấn thấy Du Hựu Noãn không đáp lại lời mình bèn gọi một tiếng.
Du Hựu Noãn vừa mệt vừa đói lại vừa bẩn, tủi thân đã tích lũy tới giới hạn, dứt khoát ngắt cuộc gọi, co chân lên gục đầu vào hai gối.
Bạch Tuyên đứng sau cánh cửa, thấy bả vai Du Hựu Noãn run lên vì khóc, cũng mơ hồ nghe thấy tiếng khóc đè nén của cô.
Bạch Tuyên bĩu môi, bà ấy cảm thấy đây đều là Du Hựu Noãn tự chuốc lấy, nhưng trông cô khóc thương tâm như vậy lại không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ bà ấy đã quá đáng lắm sao? Cô cả họ Du trời sinh được nuông chiều, hôm nay phải ngủ trên sa lông, có hơi đáng thương thật.
Song Bạch Tuyên cũng hiểu, lúc này chắc chắn Du Hựu Noãn không muốn ai làm phiền cô nên bà ấy đành đóng cửa, ra hiệu cho Tả Duệ đừng lên tiếng.
Tả Duệ thì thầm hỏi: “Sao thế?”
“Đang khóc ngoài phòng khách.” Bạch Tuyên đáp.
“Bà coi, bà làm con bé khóc rồi kìa.” Tả Duệ nói.
“Bé chỗ nào? Năm nay nó cũng phải 30 ấy chứ.” Bạch Tuyên nói.
“Thoạt nhìn cũng chỉ khoảng 20 thôi.” Tả Duệ thở dài trả lời: “Ngày mai bà nên nhờ con bé dạy bà cách chăm sóc da đi.”
Bạch Tuyên nói: “ Hừ, tôi với ông đều là ông lão bà lão cả rồi, tôi chăm sóc da cho ai nhìn hả?”
Tả Duệ đáp: “Vấn đề không phải là cho ai nhìn, phụ nữ ấy mà, làm đẹp và tự thấy mình đẹp thì tinh thần mới thoải mái, còn tôi chỉ hy vọng cô Bạch sống lâu trăm tuổi thôi.”
Bạch Tuyên không biết trả lời ra sao, âm thanh của hai người họ ngày càng nhỏ dần.
Đêm tối lại trở về cảnh yên bình, không một tiếng động.
Khi Du Hựu Noãn tỉnh lại, trời đã sáng nhưng vì rèm cửa phòng khách được đóng nên ánh ban mai không khiến Du Hựu Noãn tỉnh giấc.
Trong phòng bếp có tiếng động, Bạch Tuyên đang làm bữa sáng sau khi đi tập thể dục về.
Du Hựu Noãn vội vàng từ sa lông đứng lên, gấp gọn chăn xong, cô đứng bối rối không biết phải làm gì tiếp theo.
Bạch Tuyên nghe thấy tiếng trong phòng khách liền đi ra, bà ấy mở rèm cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ từ ngoài tràn vào báo hiệu cho mọi người biết rằng ngày mới đến rồi, những phiền não hôm qua hãy để nó qua đi.
“Đừng lo lắng, đi rửa mặt đi.” Bạch Tuyên đi vào phòng lấy khăn tắm cùng một số đồ quấn trong khăn đưa cho Du Hựu Noãn, bà nói: “Đi tắm đi, tôi thấy người thành phố các cô thích tắm sáng lắm.”
Du Hựu Noãn mím môi, nhìn khăn tắm sạch sẽ cùng bánh xà phòng mới tinh được bọc trong khăn tắm, còn có cốc và bàn chải đánh răng mới, cô ngẩng đầu nhìn Bạch Tuyên.
“Khăn tắm là của Tả Vấn, năm ngoái thằng bé về đã dùng qua một lần, tôi giặt sạch rồi.” Bạch Tuyên biết người như Du Hựu Noãn quen sống trong cảnh giàu sang sẽ sinh ra thói xấu tự cho mình hơn người nên không bao giờ dùng chung đồ với người khác, nghĩ người khác rằng toàn thân mang vi khuẩn, chắc mấy người sạch sẽ đến mức không cần sự trợ giúp của vi khuẩn đường ruột để tiêu hóa, có bản lĩnh thì đừng ăn rồi đại tiện nữa, làm thế lâu có khi thành tiên được đó.
“Cám ơn mẹ ạ.” Du Hựu Noãn nhìn Bạch Tuyên cười rạng rỡ rồi vào phòng vệ sinh, dường như quyết tâm tối hôm qua của cô đã bị tia nắng thiêu rụi, khu phố nhỏ này rất tốt, chí ít ra thì không khí trong lành, nếu cô ở lại mấy hôm nữa cũng là lựa chọn không tồi.
Phòng vệ sinh nhà họ Tả vừa nhỏ vừa hẹp, thực ra cả căn hộ này cũng không to bằng phòng vệ sinh nhà Du Hựu Noãn, hơn nữa, nơi để tắm và bồn cầu không được ngăn cách khiến Du Hựu Noãn có chút khó chịu, tuy nhiên, sau một đêm chen chúc trên sa lông, khả năng thích ứng của cô cả nhà họ Du tăng lên một cách kỳ dị, cô không bỏ ra ngoài, mắt không nhìn sàn, co một chân đứng tắm.
Chờ Du Hựu Noãn tắm rửa thay đồ xong thì Tả Duệ đang xách sữa đậu nành, quẩy rán, bánh bao, sữa tươi và một túi bánh mì gối vào nhà.
Cô từng uống sữa đậu nành rồi, nhưng bánh quẩy thì cô chưa ăn bao giờ, ngày thường, cô không đυ.ng tới thực phẩm nhiều dầu mỡ.
“Cô ăn cái gì?” Bạch Tuyên bày bát đũa, bà ấy múc cho Tả Duệ một bát cháo, trên còn có mấy đĩa thức ăn như rau cải xào, dưa chuột muối và củ cải muối.
Bạch Tuyên rót cho mình một ly sữa đậu nành, bỏ quẩy xé nhỏ vào cốc sữa. Dù bà ấy đang hỏi Du Hựu Noãn nhưng đương nhiên trong suy nghĩ của bà ấy, đồ ăn mặc định cho Du Hựu Noãn là chai sữa tươi mới và ổ bánh mì gối kia.
“Con cũng sẽ uống sữa đậu nành và ăn cái này.” Du Hựu Noãn chỉ vào bánh quẩy.
Bạch Tuyên bực mình “à” một tiếng, đúng là cô chủ nhà giàu, đến cái bánh quẩy cũng không biết: “Đây là quẩy rán.”
Du Hựu Noãn vội vàng gật đầu. Cô không nhớ được chuyện gì đã xảy ra trước đó. Hai năm qua cô chưa từng nhìn thấy hay nghe nói đến quẩy rán, nên thực sự không thể trách cô được.
Du Hựu Noãn cắn một miếng bánh quẩy, mềm mềm dai dai, bên ngoài hơi giòn, nhưng ăn một miếng đã là giới hạn lớn nhất của cô rồi.
Bạch Tuyên khó chịu khi thấy cách ăn của Du Hựu Noãn, đúng là cô chủ, vì giữ dáng mà sức khỏe bản thân cũng mặc kệ.
Ăn sáng xong, Du Hựu Noãn đứng dậy, chủ động giúp Bạch Tuyên dọn dẹp bát đĩa: "Mẹ, để con rửa cho ạ."
Bạch Tuyên nghiêng đầu liếc nhìn Du Hựu Noãn: "Cô là khách ở đây, cứ ngồi xuống đi, phòng bếp nhỏ, thêm cô vào nữa thì chật lắm."
Du Hựu Noãn không còn cách nào khác đành phải ngoan ngoãn đi ra. Về phần Tả Duệ, có lẽ cảm thấy ở nhà có cô con dâu xinh đẹp như vậy hơi không tiện nên đã xách dụng cụ ra sông câu cá từ sớm.
Bạch Tuyên rửa bát xong, ra lấy ví tiền rồi nói với Du Hựu Noãn: “Tôi đến tiệm tạp hóa mua ít đồ.”
Du Hựu Noãn vội vàng đứng dậy nói: “Cho con đi theo với ạ.”
Bạch Tuyên nói: "Không được, nhỡ đâu bị người khác nhìn thấy, sau này cô ly hôn với Tả Vấn lại bị bàn tán." Bạch Tuyên nói ra lời này không hề khách khí chút nào.
Du Hựu Noãn cười ngượng nghịu, không nói gì nữa. Sau khi Bạch Tuyên rời đi, cô gọi điện đặt vé máy bay cho ngày mai, mẹ của Tả Vấn cũng lạnh lùng y như Tả Vấn, cuối cùng cô cũng biết tính khí thất thường của anh đến từ đâu rồi.
Sau khi đặt vé máy bay, dự định hôm nay của Du Hựu Noãn là có thể thay đổi một chút về hình tượng của cô trong lòng ba mẹ Tả Vấn, hoặc tìm hiểu thêm về quá trình trưởng thành của Tả Vấn, chỉ là mùi hôi trên xe buýt ngày hôm qua đã khiến cô Du cảm thấy cái giá mình đã trả quá cao, cô không thể cứ thế mà ra về được.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Du Hựu Noãn đang nhàm chán mà chuyển kênh. Cô đứng dậy mở cửa thì thấy một nữ sinh trung học khoảng 17, 18 tuổi ở bên ngoài. Cô nhóc mặt tròn tò mò đánh giá Du Hựu Noãn, song lại xin lỗi vì đã nhìn cô chằm chằm, hỏi: "Cô Bạch không có ở đây ạ?"
"Bà ấy đi đến tiệm tạp hóa rồi em." Du Hựu Noãn nói.
"Dạ, em tên Quách Hiểu Linh, nhà em ở phía đối diện, không may hết nước tương nên mẹ bảo em sang đây xin một ít ạ." Quách Hiểu Linh nói.
"Chờ chút, để chị lấy cho em." Du Hựu Noãn đi vào bếp lấy một cái chai màu nâu có ghi nước tương đưa cho cô nhóc.
“Mẹ em nói là cần tương ngọt.” Quách Hiểu Linh không nhận lấy cái chai.
Du Hựu Noãn nghe không hiểu lắm: "Tương ngọt á?"
"Đúng vậy, tương ngọt." Quách Hiểu Linh lặp lại.
Du Hựu Noãn nhìn kỹ chai nước tương một lần nữa, chỉ thấy có chữ "tương nhạt" được viết trên đó. Cô quay lại nơi đặt chai nước tương, quả nhiên cô tìm thấy một chai "tương ngọt" khác rồi mỉm cười đưa nó cho Quách Hiểu Linh.
Quách Hiểu Linh quay người cảm ơn cô rồi chạy về nhà đối diện. Vừa vào nhà, cô ấy đã gọi cho chị gái mình là Quách Hiểu Trân, người đang làm việc trong thành phố và nói: "Chị ơi, đoán xem em vừa gặp ai nè?"
Quách Hiểu Trân còn đang ngủ, bị điện thoại của Quách Hiểu Linh đánh thức, cô ta nóng nảy nói: "Quách Hiểu Linh, một tuần nay chị chỉ có thể ngủ một cách tự nhiên hai ngày, sao em không để chị yên được hả?"
Quách Hiểu Linh hưng phấn nói: "Chị, em vừa gặp vợ của Tả Vấn."
Quách Hiểu Trân lập tức ngồi bật dậy: "Cái gì cơ?"
"Em đã gặp vợ của Tả Vấn." Theo lời của Quách Hiểu Linh, có vẻ vợ của Tả Vấn giống như một siêu sao giới giải trí, và cô nhóc rất vui khi được gặp cô.
Quách Hiểu Trân, người vẫn còn độc thân ở tuổi 34 và từng là hoa khôi của trường trung học số 1 trong thị trấn, có chút bối rối không biết phải nói gì: "Cô ấy..."
Quách Hiểu Linh nói: "Đẹp, đẹp dã man luôn! Đã vậy còn cao ráo, thanh tao, chị ấy xinh đẹp hơn bất cứ ai." Quách Hiểu Linh còn nói tên một nữ diễn viên nổi tiếng ra để so sánh.
"Giọng nói vừa ngọt ngào, lại có sức quyến rũ bẩm sinh. Chẳng trách anh Tả Vấn cưới chị ấy.” Quách Hiểu Linh càng nói càng như đâm một dao vào con tim đang rỉ máu của chị gái cô bé.
"Em sang nhà cô Bạch xin ít nước tương, chị ấy thậm chí còn không biết tương nào là tương nhạt tương nào là tương ngọt. Bình thường chắc chị ấy chẳng bao giờ nấu ăn luôn quá, hầy, em không ngờ Tả Vấn lại thương vợ đến mức không để chị ấy vào bếp." Quách Hiểu Linh tiếp tục đâm một con dao vào ngực Quách Hiểu Trân.
Quách Hiểu Trân rất muốn bóp chết Quách Hiểu Linh.
"Chị, chị bỏ cuộc đi. Em thấy anh Lý thật ra rất tốt mà." Quách Hiểu Linh cầm một quả táo lên ăn, tiếng "rắc" đã đánh thức cõi lòng tan nát của Quách Hiểu Trân.
"Tả Vấn cũng về à?" Quách Hiểu Trân hỏi.
"Không, chị ấy về một mình. Em nghe bác gái Vương ở tầng một nói hôm qua chị ấy về đây rất muộn."
Suy cho cùng, Quách Hiểu Trân cũng là phụ nữ ngoài ba mươi, cái nhìn của cô ta về vấn đề này sâu sắc hơn một học sinh trung học như Quách Hiểu Linh một rất nhiều: "Sao cô ấy lại về một mình vào lúc này?"
"Làm sao em biết được?" Quách Tiểu Linh lại gặm một miếng táo.
“Nói với mẹ là trưa nay chị sẽ về ăn cơm.” Quách Hiểu Trân nói xong liền xuống giường vội vàng gội đầu, dùng máy uốn tóc chỉnh lại mái tóc rồi thay một bộ váy mới tốn cả một tháng lương của cô ta, lên xe trở về khu phố nhỏ.
Quay lại nhà họ Tả, sáng nay, sau khi Bạch Tuyên ra ngoài mua đồ, Du Hựu Noãn đã cho hàng xóm quanh đây một chai tương ngọt, một chai dấm, một gói muối và một nắm mì. Sau đó cô mới nhận ra rằng trong khu phố này không có nhiều hoạt động giải trí, rạp chiếu phim duy nhất đã phá sản cách đây mười năm, có một sân khiêu vũ thưa người tập, và cô được mọi người coi như một “siêu sao” trong khu, dĩ nhiên không phải vì khuôn mặt của cô, mà là vì cô mang danh vợ của Tả Vấn.