“Cô Bạch, sao bà còn chưa đi nữa?” Một ông lão gầy gò cầm kiếm thái cực đi tới, khi ông nhìn thấy rõ khuôn mặt Du Hựu Noãn thì hơi ngẩn người: “Hựu Noãn?”
“Ba.” Lúc này Du Hựu Noãn đã xác định rõ được rằng đây chính là ba mẹ chồng của cô.
Tả Duệ thu lại nét kinh ngạc trên khuôn mặt: “Ừm, về nhà trước đã.”
Du Hựu Noãn kéo vali đi theo ba mẹ chồng tới nơi họ đang sống. Đó là một khu nhà xây bằng gạch và xi măng đã cũ, ánh sao hòa với ánh đèn màu cam chiếu vào cửa sổ khiến cô cảm thấy như một lần nữa được nhìn thấy khu nhà Lục Viên.
Trên thực tế, nơi này là nhà ở dành cho giáo viên, là đãi ngộ năm đó của mẹ chồng cô, Tả Vấn đã trưởng thành ở đây.
“Cô Bạch, cô bé này là ai thế? Là họ hàng của chị à? Cô bé xinh đẹp quá nha.” Một bà bác tươi cười chào hỏi Bạch Tuyên, nhưng ánh mắt thì dán vào người Du Hựu Noãn không rời. Khu nhà này có rất ít người trẻ tuổi, đừng nói tới một cô gái trẻ trung, xinh xắn như cô.
Bạch Tuyên khẽ “Hừ” một tiếng.
Du Hựu Noãn lịch sự mỉm cười với bác gái mập đang nhìn mình.
“Cô gái xinh đẹp này là vợ của Tả Vấn nhà cô Bạch sao?” Bác gái thấy Bạch Tuyên có vẻ bối rối nên quyết định phải hỏi cho ra nhẽ.
Trong xóm nhỏ, Tả Vấn vốn nổi danh là thiên tài từ khi còn bé. Anh cũng là người đầu tiên trong khu được nhận vào trường đại học đứng đầu cả nước và đi du học, với những thành tích đó, anh đương nhiên là con rể được lòng các bác gái khu nhà này.
Bao năm qua, nuối tiếc lớn nhất của những người thuộc xóm nhỏ là chưa từng gặp được vợ của Tả Vấn, mọi người đều muốn nhìn xem cô gái kia xứng với Tả Vấn chỗ nào.
Bạch Tuyên không đáp lại nhưng sắc mặt của bà ấy viết rõ hai chữ “không vui”. Còn nhớ năm đó lấy về, nàng “dâu thảo” này đã từ chối gọi bà ấy một tiếng mẹ. Ban đầu, bà ấy đâu có đồng ý để Tả Vấn cưới Du Hựu Noãn, nhà họ Du ngoài tiền ra thì có gì đặc biệt? Nhất là cái cô Du Hựu Noãn này, trừ khuôn mặt ra, đúng là chẳng còn gì.
Bác gái mập thấy Bạch Tuyên không vui thì không hỏi thêm gì nữa, chỉ cười ha hả, lấy cớ mua nước tương rồi rời đi.
Nhà Tả Vấn ở tầng năm, đèn hành lang mờ ảo, cầu thang thì chật hẹp, Du Hựu Noãn không biết tại sao ba mẹ chồng Tả Duệ và Bạch Tuyên của cô lại không chuyển đi, họ cũng đâu có thiếu tiền đâu.
Sau khi Du Hựu Noãn bước vào, cô liền nhìn căn nhà một lượt. Căn nhà rộng khoảng 50 mét vuông, chia làm hai gian, phòng khách vô cùng nhỏ, ngoài ra còn kiêm chức năng phòng ăn. Trừ cái TV tạm coi là mới, những đồ vật khác trong nhà đều có dấu vết của thời gian. Khi bước vào đây, Du Hựu Noãn cảm giác cô vừa xuyên không vào bộ phim [Khát vọng] những năm 80, 90.
“Mời ngồi.” Bạch Tuyên rót nước cho Du Hựu Noãn, bà ấy coi cô như một vị khách xa lạ.
“Con cảm ơn ạ.” Du Hựu Noãn cầm cốc nước nhưng không hề có ý định uống nó.
Ba người ngồi trong phòng, không khí yên lặng đến xấu hổ, Bạch Tuyên là người lên tiếng đầu tiên: “Ông Tả, ông sang nhà bên cạnh tìm ông Kim chơi cờ đi.”
Ba của Tả Vấn trước kia là một công chức, sau khi ông về hưu, việc ông ấy thích nhất là đánh cờ tướng.
Sau khi Tả Duệ đi, Bạch Tuyên mới lạnh lùng nói với Du Hựu Noãn: “Nói đi, lần này cô tới tìm chúng tôi có chuyện gì?”
Du Hựu Noãn nắm chặt cốc nước, hơi lo lắng nhìn Bạch Tuyên, có lẽ dạo gần đây cô thường cùng chị Huệ xem rất nhiều phim truyền hình dài tập về quan hệ mẹ chồng nàng dâu nên chợt cảm thấy căng thẳng đến lạ. Cô đáp: “Mẹ, con chỉ muốn xem nơi Tả Vấn đã lớn lên chút thôi ạ.”
Bạch Tuyên không tin tưởng lý do của Du Hựu Noãn lắm: “Muốn tới là tới thế à, cô không thể gọi trước cho chúng tôi một tiếng sao?”
Du Hựu Noãn bị Bạch Tuyên nói vậy thì khá xấu hổ: “Con…”
Bạch Tuyên khoát tay một cái: “Tôi không muốn nghe chuyện của cô, tôi cũng không quản được gì đâu, năm ấy Tả Vấn muốn kết hôn với cô, tôi đã không cản nổi nó, vậy hôm nay chuyện hai người muốn ly dị, tôi sẽ không xen vào.”
Mặc dù Du Hựu Noãn đã xấu hổ tới mức muốn chôn đầu vào ly nước kia nhưng bây giờ không phải lúc rút lui, cô thẳng thắn trả lời bà ấy: “Mẹ, con muốn níu kéo cuộc hôn nhân của chúng con.” Cô cả đã quen việc thích gì nói đó, không thích vòng vo.
Quả nhiên là xảy ra chuyện, sớm không đi, giờ mới biết tới nhờ giúp đỡ còn có ích gì? Bạch Tuyên nhìn Du Hựu Noãn là lại thấy phiền lòng. Mỗi dịp cuối năm, Tả Vấn đều một mình về nhà, hàng xóm đều nhìn nhà bà ấy với ánh mắt khác thường. Bạch Tuyên cảm thấy bà ấy chịu đựng quá đủ rồi, gái thành phố thì sao, cô chủ nhà giàu thì như nào? Một chút đức tính tốt đẹp của phụ nữ Trung Quốc truyền thống cũng không có.
Nhiều năm như vậy, Du Hựu Noãn có gọi được cho hai ông bà già này cuộc nào không? Chuyện này còn bỏ qua được. Nhưng mỗi lần Tả Vấn về nhà, khi bà ấy hỏi về Du Hựu Noãn, đáy mắt con trai bà ấy luôn không giấu được sự cô đơn, lần nào nhìn thấy, Bạch Tuyên đều cảm nhận tim mình như quặn thắt lại.
Tả Vấn có thể lừa người đời, nhưng sao lừa được bà ấy, người mẹ đã nuôi anh khôn lớn.
“Sao phải níu kéo? Tôi chỉ hy vọng cô có thể buông tha cho Tả Vấn nhà chúng tôi. Dù gia đình cô giàu sang quyền quý, nhưng cô không phù hợp với con trai tôi đâu.” Đời này, điều Bạch Tuyên tự hào nhất là đứa con trai Tả Vấn của bà ấy.
Du Hựu Noãn có hơi ngượng, chẳng qua là cô cũng không trông mong gì việc Bạch Tuyên có thái độ tốt với cô. Cô im lặng một hồi mới cất lời: “Mẹ, con có thể xem phòng của Tả Vấn được không ạ?”
Đây là nghe không hiểu lời từ chối của bà ấy à? Bạch Tuyên cảm thấy da mặt Du Hựu Noãn dày thật sự. “Em họ của Tạ Vấn đang ở phòng của nó, Tiểu Manh không thích người khác đυ.ng vào đồ của con bé.” Bạch Tuyên đáp. Em họ Tả Vấn đang học ở thị trấn khác, ở nhờ nhà họ Tả.
“Con chỉ nhìn một chút thôi, con không đυ.ng vào bất kỳ đồ vật nào đâu ạ.” Du Hựu Noãn hết sức hạ thấp bản thân.
Lúc này Bạch Tuyên mới bất đắc dĩ gật đầu.
Du Hựu Noãn mở cửa phòng Tả Vấn, Bạch Tuyên đúng là không gạt cô, bên trong có một chiếc giường đơn trải ga hình hoa nhí, hiển nhiên không phải sở thích của Tả Vấn. Trên giá sách còn có một cây xương rồng tròn tiểu Manh nuôi làm cảnh, những cuốn sách được bọc bằng giấy màu lòe loẹt, đúng phong cách thôn quê.
Không được thấy hình ảnh hồi bé của Tả Vấn trong phòng, Du Hựu Noãn thất vọng dựa vào cửa.
Mà trong căn phòng bên cạnh, Bạch Tuyên đang gọi điện thoại cho Tả Vấn.
“Con với Du Hựu Noãn thế nào rồi?” Bạch Tuyên không chút quanh co truy hỏi Tả Vấn.
Trong bóng tối, giữa ngón tay Tả Vấn lóe lên ánh đỏ, anh giơ tay xoa xoa lông mày, hít một hơi đáp: “Rất tốt ạ.”
“Rất tốt nên nó chạy về nhà?!” Bạch Tuyên cao giọng nói.
Tả Vấn nhất thời không phản ứng kịp, một lát sau anh mới nhận ra nhà mà Bạch Tuyên đề cập tới là nhà ở quê anh, Tả Vấn liền ngồi thẳng dậy, dí điếu thuốc vào cốc nước để dập tắt, có chút không tin nổi mà hỏi lại: “Cô ấy về quê ạ?”
“Phải, hai đứa đang cãi nhau vì chuyện ly hôn đúng không?” Bạch Tuyên hỏi: “Chuyện này đáng lý ra nên diễn ra từ lâu rồi, con cũng lớn rồi, đâu còn bé bỏng gì. Lần này mẹ cấm con mềm lòng với nó, nếu con lại như thế, mẹ cũng khinh thường con…”
“Mẹ.” Tả Vấn ngắt lời Bạch Tuyên: “Cô ấy đã nói gì với mẹ sao?”
“Nó còn nói được gì, đến nhờ người ta giúp còn làm giá, quả là cô chủ nhà giàu.” Bạch Tuyên hừ nhẹ, nói: “Mau chóng ly hôn đi, nhà chúng ta chỉ là cái miếu, không có chỗ cho tượng Phật lớn như nó đâu con à.”
“Con sẽ gọi điện cho cô ấy.” Tả Vấn đáp lại bà ấy. Cả tuần nay, từ hôm ở khu nhà Lục Viên, Du Hựu Noãn đã biến mất không thấy tăm hơi, tuy vậy nhưng Tả Vấn không để trong lòng. Dù sao thì cô cả họ Du đó giờ chỉ có khoảng ba phút nhiệt tình với một thứ, chẳng qua lần này anh không ngờ rằng Du Hựu Noãn lại chạy tới quê anh.
“Tối nay mẹ sẽ bảo nó tìm nhà nghỉ nào đó, mẹ không muốn nhìn thấy mặt nó. Con nói xem nó còn mặt mũi để tới nhà chúng ta sao?” Bạch Tuyên đầy tức giận nói.
Trong khu phố này không có khách sạn, nhà nghỉ đều do hộ gia đình kinh doanh, khách thuê tốt xấu hỗn tạp, có lẽ Bạch Tuyên nóng giận nên nhất thời nói vậy.
“Mẹ!” Tả Vấn hơi sốt ruột hô lên.
“Cúp đây.” Bạch Tuyên cúp điện thoại, sau đó nhìn điện thoại mà khẽ mắng: “Thằng không có tiền đồ.”
Thời điểm Bạch Tuyên từ trong phòng đi ra, bà ấy thấy Du Hựu Noãn đang ngồi khép nép trên ghế sa lông: “Tối nay cô tính ngủ chỗ nào? Đã thuê nhà nghỉ chưa?”
Du Hựu Noãn lắc đầu, trên web đặt phòng không có chút thông tin nào ở cái khu phố nhỏ này thì thuê kiểu gì?
“Nhà tôi không có chỗ chứa cô, cô muốn ở lại thì ngủ ở sa lông đi.” Bạch Tuyên không đuổi Du Hựu Noãn, nhưng vì giữ thể diện nên bà ấy sẽ không xuống nước với cô.
Người có học thức phải dùng bạo lực bằng trí tuệ.
Du Hựu Noãn đồng ý.
Điện thoại trong tay Bạch Tuyên vang lên, bà ấy xoay người vào phòng nghe máy.
“Mẹ, ngày mai con sẽ bay về quê.” Tả Vấn nói.
Bạch Tuyên có hơi khó tin mà nhìn di động, suýt chút nữa bà ấy đã đập nát cái máy này. Lúc Tả Duệ về, ông ấy nhìn Bạch Tuyên ngồi trên giường với vẻ bực tức, hỏi: “Sao bà lại để Hựu Noãn ngủ ở sô pha, không phải Tiểu Manh đã về nhà của nó rồi sao?” Tiểu Manh chính là em họ của Tả Vấn.
“Tôi không đuổi nó ra ngoài là tốt với nó lắm rồi.” Bạch Tuyên khoanh tay, thể hiện rằng đừng ai làm phiền bà ấy.
Tả Duệ ôm vai bà ấy khuyên nhủ: “Cô Bạch à, việc này không giống bà chút nào, coi như Hựu Noãn là người lạ thì bà cũng không thể đối xử như thế được phải không?”
Bạch Tuyên đẩy tay Tả Duệ ra: “Con trai ông ngày mai về đây đấy.”
Tả Duệ hơi ngạc nhiên: “Tả Vấn nói vậy à?”
“Không nó thì ai? Một năm nó về được đúng một lần. Bây giờ, vợ nó hôm nay chạy đến đây, ngày mai nó đã về, ông nói xem có phải đã nuôi ra đứa có hiếu với gái không?” Bạch Tuyên tức đến tim quặn đau, bà ấy lặp lại: “Có phải không?”
Tả Duệ cười nói: “Ôi chao, bảo sao cô Bạch nhà chúng ta hôm nay sao lại cáu kỉnh, thì ra là ghen với Hựu Noãn à?”
Bạch Tuyên bị Tả Duệ nói như vậy, vừa muốn phản bác nhưng liền suy nghĩ lại, cũng cảm thấy hơi nực cười: “Thì sao nào? Tôi khổ cực nuôi nó lớn là để nó chạy theo sau con gái nhà khác à?”
Bạch Tuyên không phải người ngang ngược vô lý, nhưng bà ấy lại quá tức giận với Du Hựu Noãn, người làm mẹ ai lại không xót con, bà ấy thở dài nói: “Tôi đi xem nó một chút, làm nó tủi thân thế kia, mai sau nó lại dày vò Tả Vấn nhà ta.”
Tả Duệ gật gật đầu: “Đúng đó.”
Bạch Tuyên mở hé cửa phòng, thấy Du Hựu Noãn đang gọi điện.