Khi một người phụ nữ thất tình, nếu không muốn khóc thì rất có thể họ sẽ bắt đầu ăn quá nhiều hoặc quẹt thẻ tín dụng như điên.
Du Hựu Noãn đương nhiên là người sau.
Cô ngồi trên ghế sô pha, dùng ngón tay lướt nhẹ các bức ảnh để xem qua các phong cách mới của các nhà thiết kế trong trong gian phòng làm việc này. Có tiếng chuông cửa vang lên, đến khi đối phương cất tiếng thì cô mới ngẩng đầu.
"Hựu Noãn, trùng hợp quá." Hướng Dĩnh mỉm cười vẫy tay với Du Hựu Noãn, bên cạnh cô ta là Quan Triệu Thần đang đút tay trong túi quần. Khi nhìn thấy Quan Triệu Thần, trong mắt nhân viên tư vấn bỗng tỏa ra ánh sao hồng sáng lấp lánh.
Hôm nay Quan Triệu Thần ăn mặc rất giản dị, anh ta mặc một chiếc áo phông cổ tim màu trắng hơi lộ xương quai xanh, toát lên vẻ ngoài vừa lạnh lùng vừa gợi cảm. Vốn xuất thân là một người mẫu nam nên dáng người của Quan Hựu Thần rất xuất sắc, chẳng trách giới truyền thông gọi anh ta là vũ khí hạ gục gái trẻ và vợ trẻ trong nháy mắt.
Có điều Du Hựu Noãn lại cau mày với vẻ bực bội, cứ nhìn thấy Quan Triệu Thần là cô rất khó chịu, trong đầu không khỏi nghĩ tới cảnh tượng không thể chịu nổi lần trước.
"Cô Hướng, quần áo của cô đã sửa xong rồi, cô có muốn thử không ạ?" Nhân viên tư vấn mỉm cười nói với Hướng Dĩnh.
Hướng Dĩnh gật đầu với Du Hựu Noãn: “Tôi đi thay quần áo trước, cô và Triệu Thần nói chuyện trước đi.”
Quan Triệu Thần nhìn Hướng Dĩnh vào phòng thay đồ rồi ngồi xuống bên cạnh Du Hựu Noãn: "Hựu Noãn, em thấy khỏe hơn chưa?"
Lần gặp mặt gần nhất vẫn gọi cô Du một cách xa lạ, thế mà giờ đã biến thành Hựu Noãn thân thiết vậy rồi, Du Hựu Noãn lại bĩu môi trong lòng. Sau khi nghe Quan Triệu Thần nói, Du Hựu Noãn gật đầu: "Tôi rất khỏe, nhưng tôi vẫn không nhớ được những chuyện đã xảy ra trước đây."
Quan Triệu Thần nói: "Lần trước em làm anh sợ lắm đấy. Thật ra không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra cũng không phải chuyện xấu."
Du Hựu Noãn quay lại nhìn Quan Triệu Thần, cảm thấy trong lời nói của anh ta như có ẩn ý gì đó. Tuy rằng Du Hựu Noãn không nhớ được quá khứ nhưng với người có một cái đầu giỏi tưởng tượng thì cô có thể đoán được hầu hết những câu chuyện trong quá khứ.
Đơn giản là Du Hựu Noãn cô đây, sau khi kết hôn với Tả Vấn thì cảm thấy anh thật buồn tẻ và nhàm chán nên đã không nhịn được mà nảy sinh mối quan hệ nɠɵạı ŧìиɧ với Quan Triệu Thần. Còn việc Quan Triệu Thần hẹn hò với Hướng Dĩnh trước hay sau vụ tai nạn ô tô của cô thì không biết, mà cô cũng không muốn biết.
"Đúng là không phải chuyện xấu." Du Hựu Noãn bình tĩnh nói.
“Gần đây tôi có ra mắt một bộ phim mới, muốn mời em đến xem lễ công chiếu có được không?” Quan Triệu Thần nói.
Đôi mắt đào hoa của Quan Triệu Thần không ngừng ám chỉ nhưng Du Hựu Noãn lại cảm thấy có chút ghê tởm, người đàn ông này đang hẹn hò với Hướng Dĩnh lại muốn chơi trò mập mờ với mình, chẳng lẽ thật sự ức hϊếp cô không nhớ chuyện cũ hay sao?
“Không được.” Du Hựu Noãn đứng dậy: “Thay tôi xin lỗi Hướng Dĩnh nhé, tôi còn có việc phải đi trước.”
Du Hựu Noãn ra bên ngoài hít thở không khí trong lành. Nước hoa trên người Quan Triệu Thần khiến cô cảm thấy tức ngực. May mắn thay trên người Tả Vấn chỉ có mùi sữa tắm và nước cạo râu sảng khoái.
Vốn là ra ngoài để thư giãn, Du Hựu Noãn lại không nhịn được mà nghĩ tới Tả Vấn, cô quay đầu nói với tài xế lão Vương: “Đi đến khu nhà Lục Viên.”
Khu nhà Lục Viên là khu dân cư cũ mà Tả Vấn đang ở.
Du Hựu Noãn không xuống xe mà chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy ông bà cụ đang cầm cặp sách của cháu trai cháu gái rồi dẫn chúng về nhà.
Trẻ con cãi nhau ầm ĩ, vừa vui vẻ vừa hoạt bát.
Người lao động tri thức trẻ tuổi đang bước vào khu dân cư với đồ ăn tiện mua dọc đường.
"Chú Vương, chú nghĩ tại sao Tả Vấn lại thích sống ở đây?" Du Hựu Noãn lẩm bẩm.
Lão Vương cười nói: “Có lẽ cảm giác được nơi này có hơi thở của cuộc sống, nhà họ Du lại quá trầm lặng.”
"Hơi thở của cuộc sống?" Du Hựu Noãn lặp lại.
Lần này Du Hựu Noãn không đến tìm Tả Vấn nữa, khi trở lại nhà họ Du, cô lập tức vào phòng tìm kiếm thông tin của Tả Vấn trên mạng.
Những năm gần đây, Tả Vấn hiếm khi xuất hiện trên tin tức, có thể hiểu rằng anh đã trở nên kín tiếng hơn. Tất nhiên, cũng có thể nói là truyền thông ngày càng nể nang anh hơn. Lần trước từng xảy ra việc một tạp chí tin đồn đã tung tin về vụ bê bối giữa anh và một nữ diễn viên mới nổi, có điều tới sáng ngày hôm sau đã bay sạch không tìm thấy một bài viết nào nữa.
Cuộc phỏng vấn với Tả Vấn mà Du Hựu Noãn tìm kiếm là từ bảy năm trước, khi đó Tả Vấn đang rất hăng hái, anh mới thành lập công ty riêng và đạt được thành công lớn với dự án đầu tiên. Cuối năm anh còn được thị trưởng tặng giấy khen là một trong mười thanh niên xuất sắc nhất thành phố.
Du Hựu Noãn đọc đi đọc lại cuộc phỏng vấn nhiều lần. Câu trả lời của Tả Vấn rất ngắn gọn và súc tích, nhưng câu hỏi cuối cùng thực sự rất đáng suy nghĩ. Người phỏng vấn hỏi anh ước mơ lớn nhất trong đời là gì.
Câu trả lời được mong đợi có lẽ là đạt đến những tầm cao mới trong sự nghiệp, mà lúc đó Tả Vấn mới hai mươi tám tuổi, lẽ ra anh phải tràn đầy nhiệt huyết và ra sức cống hiến cho đất nước mới phải. Nhưng câu trả lời của Tả Vấn lại là mong muốn có được một cô con gái và mỗi khi về nhà sẽ luôn có một bữa ăn nóng hổi đang chờ đợi anh.
Câu trả lời của Tả Vấn thật sự rất giản đơn, khiến mọi người đều cảm thấy anh không nói thật.
Nếu Du Hựu Noãn vẫn còn ký ức thì cô có thể nhớ những gì cô nói về Tả Vấn khi đó: "Đúng là cái đồ nhà quê, có mặc long bào vào cũng không giống hoàng đế."
Mà lúc này, ngón tay của Du Hựu Noãn gõ lên mặt bàn, nghĩ đến khu nhà Lục Viên nơi Tả Vấn sống, lại xem cuộc phỏng vấn này, cô đột nhiên cảm thấy mình hình như hơi hiểu được nội tâm của Tả Vấn. Dù luôn tích cực tiến tới nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ về xuất thân bình thường của mình. Nội tâm của anh vẫn gắn bó với kiểu...
Kiểu sinh hoạt tràn đầy sức sống. Không có những bữa tiệc kéo dài, không có những bữa tối trang trọng, không có biệt thự lạnh lẽo và không có người vợ phản bội...
Sau khi Du Hựu Noãn rời khỏi phòng làm việc, cô ngơ ngác ngồi trong phòng khách trên tầng hai cho đến khi chị Huệ đi lên và tắt đèn.
"Cô chủ, sao cô không về phòng?" Chị Huệ hỏi.
Du Hựu Noãn nói: "Chị Huệ, chị đã gặp ba mẹ của Tả Vấn chưa?"
Chị Huệ sửng sốt trước câu hỏi của Du Hựu Noãn, sau đó lắc đầu.
"Ba mẹ anh ấy chưa từng đến đây sao? Khi em kết hôn với anh ấy, ba mẹ anh ấy cũng không đến đây à?" Du Hựu Noãn hỏi.
Chị Huệ do dự một lúc rồi lắc đầu.
Du Hựu Noãn nhìn thấy vẻ mặt của chị Huệ có gì đó khác thường: "Chị Huệ, chị đừng nói dối em. Hay là lúc đấy xảy ra chuyện gì không vui sao?"
Chị Huệ hơi khó xử trả lời: “Cô chủ, chuyện xảy ra đã mười năm rồi, tôi thực sự không nhớ rõ lắm. Hơn nữa lúc đó cô chủ còn quá trẻ.”
Du Hựu Noãn gần như tuyệt vọng về bản thân mình, trước đây cô toàn gây ra chuyện gì vậy?
"Vậy chị có nhớ ba mẹ Tả Vấn sống ở đâu không?" Du Hựu Noãn hỏi lại.
“Tôi không biết.” Chị Huệ nói.
Thật sự là hỏi một câu thì ba câu không biết, Du Hựu Noãn đành phải để chị Huệ rời đi. Tuy nhiên, một việc đơn giản cỏn con như này không làm khó được cô cả nhà họ Du. Cô đã bỏ ra năm trăm đô la để tìm ra địa chỉ và thông tin của ba mẹ Tả Vấn.
Ba mẹ Tả Vấn vẫn sống ở thị trấn nhỏ phía nam nơi anh sinh ra. Sau khi Du Hựu Noãn xuống máy bay, đầu tiên cô ngồi xe đến thành phố cấp tỉnh nơi có thị trấn, sau đó lại chuyển xe đến huyện và cuối cùng mới đến thị trấn nhỏ.
Thị trấn có nhiều tuyến đường thủy đan xen, rợp bóng cây xanh và rất yên tĩnh. Tại quảng trường xanh có rất nhiều cô chú đang nhảy múa theo phong cách dân tộc rực rỡ nhất.
Bây giờ Du Hựu Noãn đã có chút hiểu biết về điệu nhảy quảng trường rồi. Điệu nhảy quảng trường ở khu nhà Lục Viên khá chậm rãi, nhưng những người già ở đây có vẻ khá năng động, nhảy nhót rất hăng hái, thậm chí còn nhảy nhanh hơn cả người trẻ tuổi.
Du Hựu Noãn kéo hành lý của mình và đứng ở rìa quảng trường nhìn một lúc lâu. Cô nhìn đồng hồ, giờ này chắc ba mẹ Tả Vấn đang tập thể dục ở quảng trường này.
Tám rưỡi tối, các nhân tài khiêu vũ trên quảng trường bắt đầu tản dần.
Một bác gái khoảng chừng năm mươi tuổi, tóc xoăn lưa thưa, mặc đồ tập thể dục và cầm một chiếc quạt màu hồng đi ngang qua Du Hựu Noãn chợt quay đầu lại nhìn cô mấy lần, lúc này mới khó tin cất tiếng: “Hựu Noãn?”
Du Hựu Noãn nhìn kỹ người kia hơn qua ánh đèn trên quảng trường và phát hiện người này rất giống mẹ chồng trong ảnh. Cô cũng có chút không chắc chắn nói: "Mẹ ạ?"
Bạch Tuyên sửng sốt, không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, bà lại nhìn thấy cô con dâu kiêu ngạo ở đây, lại còn nghe thấy cô gọi mẹ nữa chứ.