Tả Vấn ăn xong mì bèn đứng dậy rửa bát, sau đó ngồi xuống nhìn Du Hựu Noãn.
Du Hựu Noãn đói bụng, cảm thấy nỗi ấm ức sắp sôi trào nhưng lại không làm gì được Tả Vấn.
Tả Vấn rửa bát xong định đi vào phòng đọc sách, Du Hựu Noãn nhanh chóng bước tới trước mặt anh, mở rộng hai tay chặn Tả Vấn lại: “Chúng ta nói chuyện đi.”
"Tôi đã nói rõ ràng rồi." Tả Vấn lạnh lùng nói.
Du Hựu Noãn bĩu môi: "Nhưng em vẫn chưa nói xong." Du Hựu Noãn dừng lại, nhìn vào mắt Tả Vấn và nói không trốn tránh: "Em muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này."
Tả Vấn chưa kịp trả lời thì điện thoại di động của anh đột nhiên reo lên. Du Hựu Noãn vừa nóng lòng vừa tức giận: “Không được nghe máy.”
Tả Vấn liếc nhìn Du Hựu Noãn rồi vẫn bắt máy.
Bị bỏ qua trắng trợn!
Du Hựu Noãn nín lại tính tình tiểu thư của mình, lẳng lặng chờ Tả Vấn nghe máy xong.
"Lão Vương đang ở bên ngoài khu dân cư, tôi đưa em đi ra ngoài." Tả Vấn cúp điện thoại, cầm lấy áo khoác.
Du Hựu Noãn định bụng ăn vạ không đi, nhưng cô sợ Tả Vấn không màng tình cảm mà đuổi cô ra ngoài thì xấu hổ chết mất. Hơn nữa nóng vội thì không ăn được đậu phụ nóng, thế nên hôm nay cô chỉ định qua đây để nói chuyện thôi.
Du Hựu Noãn gật đầu, nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm rõ ràng của Tả Vấn, lòng cô lại bắt đầu thấy nghẹn lại.
Đêm lạnh như nước, Du Hựu Noãn cố tình ôm cánh tay mình nhưng đợi rất lâu cũng không thấy Tả Vấn khoác áo khoác ở tay lên vai mình. Cô đành phải quay đầu lại nhìn Tả Vấn, sau đó xoa cánh tay, ám chỉ thế này đã đủ rõ ràng chưa?
“Em đi nhanh lên, lên xe thì không lạnh nữa đâu.” Tả Vấn nói.
Du Hựu Noãn dừng lại và nhìn Tả Vấn, cô tự hỏi, liệu cô có thực sự thích tên đầu gỗ này không? Nếu thật sự như vậy thì chẳng phải những ngày sắp tới sẽ rất đáng sợ sao?
Tả Vấn bước tới chỗ xe đậu rồi dừng lại, nhìn thấy sự do dự trong mắt Du Hựu Noãn, khóe miệng hơi nhếch lên, không phải là cười mà là thái độ mỉa mai.
Du Hựu Noãn thấy vậy, trong lòng dâng lên một ngọn lửa dữ dội, cô hẳn là đoán trước được Tả Vấn cố ý làm vậy. Bây giờ anh có thể thống trị trên thương trường, sao có thể là một người không hiểu lòng người chứ? Có lẽ anh đã nhìn thấu cô từ lâu rồi.
Du Hựu Noãn lại đứng thẳng lưng, ưỡn ngực, bước tới, đứng trước mặt Tả Vấn nhỏ giọng nói: “Nếu anh không cho em cơ hội thì em sẽ tự mình giành lấy.”
Tả Vấn nhướng mày, không nói gì và mở cửa xe cho Du Hựu Noãn.
Tối hôm sau, Du Hựu Noãn kéo vali đến căn hộ của Tả Vấn và gõ cửa lúc mười một giờ, Du Hựu Noãn cảm thấy giờ này chắc chắn Tả Vấn đã ở nhà.
Có điều Du Hựu Noãn gõ nhiều lần nhưng không có người trả lời, cô xác định Tả Vấn không đi công tác nên đành ngồi lên vali chờ Tả Vấn quay lại.
Sau khi nhìn Du Hựu Noãn qua mắt mèo ngoài hành lang, người vợ trẻ đối diện căn hộ của Tả Vấn thì thầm với chồng: "Cái cô gái ngày hôm qua lại đến nữa kìa. Này, chồng à, anh nghĩ mối quan hệ của họ là gì?"
“Hay là vì người đàn ông kia bội tình bạc nghĩa nên cô gái này mới cứ bám riết lấy anh ta không buông nhỉ?” Người vợ trẻ vô cùng tò mò.
Người chồng đặt điện thoại di động đang chơi game xuống và nói: "Không thể nào. Nhìn cô gái kia xinh thế cơ mà, vừa nhìn đã biết là bạch phú mỹ rồi. Có người đàn ông nào lại bội tình bạc nghĩa được?"
Cô vợ trẻ đánh vào vai chồng: "Anh thấy cô ta xinh đẹp nên thích rồi chứ gì? Chính anh cũng khen cô ta là bạch phú mỹ đấy, nhìn thấy túi xách của cô ta chưa? Một cái túi đấy còn đắt hơn cả xe của nhà mình nữa kìa, dẹp mấy cái suy nghĩ trong đầu anh sớm đi.”
“Anh có nghĩ gì đâu chứ?” Người chồng trẻ ôm lấy vợ mình: “Nhưng người đàn ông đối diện quả thực rất may mắn.”
"Thì người ta cũng phải có chỗ nổi bật, cao ráo, đẹp trai, còn có tài xế, sao có thể không may mắn được?" Cô vợ trẻ nói.
“Sao em biết anh ta có tài xế, có tài xế mà còn sống ở khu của chúng ta?” Người chồng trẻ hơi ghen tị: “Có phải em chê anh không kiếm được nhiều tiền đúng không?”
"Không đâu. Người đàn ông đó tuy cao ráo, giàu có, đẹp trai nhưng mặt mũi lúc nào cũng lạnh như tiền ấy, kết hôn với anh ta chắc gì đã sung sướиɠ. Người giàu ai cũng thế cả, cả đời phải nhìn mặt anh ta mà sống. Cứ như chồng em là tốt nhất.” Người vợ trẻ ôm cổ chồng. Cô con gái nhỏ đã ngủ từ lâu, khoảng thời gian còn lại để vợ chồng hàn huyên tâm sự.
Du Hựu Noãn đương nhiên không thể nghe thấy cuộc trò chuyện ở căn hộ đối diện, có điều đêm nay cô chỉ chờ một lúc là Tả Vấn đã trở lại. Khi nhìn thấy cô ngồi trên vali, anh cau mày với vẻ mất kiên nhẫn.
Du Hựu Noãn đứng dậy hỏi: “Anh luôn tan làm muộn thế này à?”
Tả Vấn mở cửa, hơi bực bội nói: “Nếu em rảnh rỗi không có gì làm thì có thể đến công ty làm việc, sớm muộn gì em cũng sẽ phải phụ trách tình hình chung của công ty.”
Du Hựu Noãn giả vờ như không nghe thấy: "Anh uống rượu à? Trên người còn có mùi nước hoa nữa." Du Hựu Noãn khá quen thuộc với mùi nước hoa đó. Những người có khả năng dùng loại nước hoa kia thì điều kiện kinh tế và địa vị cũng đều thuộc hàng tầm cỡ.
Tả Vấn: “Tối nay có tiệc xã giao.”
"Anh không cần dẫn vợ đến tham dự à?" Du Hựu Noãn thẳng thắn hỏi.
Tả Vấn day lông mày, nói: "Tôi gọi lão Vương tới đón em."
"Không, em yêu cầu anh thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nghĩa vụ vợ chồng ở trong phòng." Du Hựu Noãn không biết xấu hổ nói.
Tả Vấn có lẽ đã thực sự bị Du Hựu Noãn làm cho tức giận: "Du Hựu Noãn, tôi thực sự muốn ném em ra ngoài cửa sổ."
Cô cả nhà họ Du là ai chứ, với dáng người cao gầy và đi giày đế bằng, Du Hựu Noãn có thể dễ dàng ngồi lên bệ cửa sổ: "Được rồi, bây giờ anh chỉ cần đẩy ngón tay thì em sẽ ngã xuống luôn đấy. Anh đẩy đi."
Tả Vấn sắp bị Du Hựu Noãn chọc cho tức điên lên, vì vậy anh dứt khoát bỏ qua cô và quay trở lại phòng ngủ.
Du Hựu Noãn nhảy xuống bệ cửa sổ, ngồi xuống ghế sô pha xoa xoa bụng, cơn đau dạ dày hình như lại dẫn đến đau đầu, cô vào bếp rót một ly nước rồi lấy viên thuốc.
Tả Vấn thay quần áo đi ra nhìn thấy Du Hựu Noãn đang uống thuốc, không nhịn được lại cau mày nói: "Cơ thể không thoải mái sao còn đi lung tung làm gì?”
Du Hựu Noãn quay lại nhìn Tả Vấn với vẻ mặt yếu ớt và vô tội: "Em chỉ không muốn mất anh, nếu núi không theo em thì em đành phải đi lên núi thôi."
"Ngay cả khi tôi ly hôn, tôi cũng sẽ làm việc chăm chỉ cho nhà họ Du. Em không cần phải lo lắng. Cả đời tôi sẽ không bao giờ quên ơn nghĩa của ngài Du đối với tôi."
Du Hựu Noãn cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, cuối cùng ngẩng đầu lên nói: “Em đói.”
Tả Vấn thở dài, ai gặp Du Hựu Noãn cũng bất lực: "Đi thôi."
Nụ cười của Du Hựu Noãn trở lại trên khuôn mặt, cô nhanh chóng bước tới và ôm lấy cánh tay của Tả Vấn.
Tả Vấn càng muốn rút tay ra thì Du Hựu Noãn càng ôm chặt hơn, sau hai ba lần khó tránh khỏi việc động chạm đến bộ phận mềm mại nhất trên cơ thể phụ nữ. Mặt Du Hựu Noãn giống như bỏng rát nhưng cô vẫn không buông tay.
Tả Vấn ho nhẹ hai tiếng, không còn cách nào khác là phải từ bỏ chống cự.
Du Hựu Noãn tò mò hỏi: "Nhà hàng còn mở muộn như vậy sao? Em không muốn ăn đồ ăn nhanh."
Tả Vấn đút hai tay vào túi quần, thậm chí không muốn nhìn kẻ vô lại Du Hựu Noãn này lấy một lần.
Du Hựu Noãn tò mò nhìn quầy bán đồ ăn đêm trước mặt, trời đã gần sáng nhưng vẫn nhộn nhịp người, chỗ ngồi đã chật kín. Chỗ ngồi của Tả Vấn và Du Hựu Noãn đã được sắp xếp tạm thời, ông chủ trải bàn gấp lấy từ trong phòng ra để ngoài đường.
Tả Vấn gọi một nồi cháo phi lê cá, một phần cải xoăn xào và một phần dưa góp. Rau củ rất thơm, cháo phi lê cá cũng rất ngon, nhưng sự chú ý của Du Hựu Noãn lại bị cặp đôi trẻ ở bàn bên cạnh thu hút.
Trên bàn của cặp đôi đó có một đĩa thức ăn màu đỏ rực, Du Hựu Noãn nhìn nhìn chăm chú và chắc chắn đó là tôm hùm đất sốt cay, cô gái kia ăn được một miếng mà quạt lưỡi liên tục, chàng trai ngồi cạnh bèn đưa bia để uống cho đỡ cay.
Du Hựu Noãn quay đi, nhìn Tả Vấn: "Món đó là gì vậy? Em thấy nhiều người gọi món này, em cũng muốn thử."
"Em không thể ăn đồ cay." Tả Vấn bình tĩnh nói.
“Nhưng mà, tự dưng em muốn ăn.” Du Hựu Noãn quay đầu gọi ông chủ, chỉ vào tôm hùm đất sốt cay rồi nói: “Cho tôi một phần này, ừm, nửa tá bia nữa.”
"Em không thể uống bia." Tả Vấn nói.
Du Hựu Noãn đáp: “Nhưng anh có thể uống được mà, nhìn món kia có vẻ cay lắm.”
Khi tôm hùm đất sốt cay được mang đến, Du Hựu Noãn đeo găng tay nilon dùng một lần vào, nhìn cô trông như chuẩn bị ăn uống thỏa thích vậy. Nhưng vì thực sự không ăn được đồ cay nên mới bắt đầu Du Hựu Noãn có hơi do dự, ngẩng đầu nhìn đôi bạn trẻ ở bên cạnh thì chàng trai đang cẩn thận bóc vỏ tôm cho cô gái.
Du Hựu Noãn nhìn đi chỗ khác và hít một hơi dài, cô biết rằng mình sẽ không nhận được sự đối xử như vậy từ Tả Vấn. Đôi bàn tay thanh tú của cô cả nhà họ Du cẩn thận bóc vỏ tôm, nhưng cô lại để thịt con tôm đầu tiên vào đĩa của Tả Vấn.
Nếu là người khác thì có lẽ sẽ đều cảm thấy được chiều mà sợ nhưng Tả Vấn chỉ bình tĩnh liếc nhìn Du Hựu Noãn.
Du Hựu Noãn mỉm cười nịnh nọt: "Anh nếm thử xem."
Tả Vấn không từ chối.
Du Hựu Noãn hài lòng nhìn Tả Vấn ăn tôm hùm đất sốt cay, sau đó rót đầy cốc bia của Tả Vấn: "Uống cho đỡ cay."
Phần tôm hùm đất sốt cay gần như đã đi vào hết dạ dày của Tả Vấn, nhưng anh không phải tự tay bóc một con nào, uống nửa tá bia mà không thay đổi sắc mặt, Du Hựu Noãn không ngờ tửu lượng của Tả Vấn lại tốt như vậy.
Du Hựu Noãn cởi găng tay ra, nhìn vết dầu mỡ trên tay với vẻ kinh tởm. Găng tay nilon dùng một lần không thể ngăn được hết dầu cay. Cô dùng khăn tay lau thật mạnh rồi đưa lên chóp mũi ngửi, trề môi chê bai.
Khi tính tiền rồi trở lại chung cư, Du Hựu Noãn chủ động muốn đỡ Tả Vấn trở về phòng, lại thấy Tả Vấn nhẹ nhàng đẩy tay cô ra.
"Du Hựu Noãn, chút bia này đối với tôi không là gì cả, em có thể bỏ ý đồ đó đi." Vẻ mặt Tả Vấn không hề có chút mỉa mai nào, nhưng những lời này lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ Du Hựu Noãn đến mức gần như nhảy dựng lên.
Du Hựu Noãn hét lên vì thẹn quá hóa giận: "Em có ý đồ gì cơ chứ?"
Tả Vấn không nói gì, nhưng đôi mắt anh quá sâu, như thể anh có thể đọc được những gì Du Hựu Noãn đang giấu trong lòng.
Du Hựu Noãn mạnh miệng nói: “Cho dù em có ý đồ gì, cũng là bởi vì anh chưa làm tròn trách nhiệm làm chồng của mình.”
Tả Vấn hơi nhếch môi: “Nếu như em cần thì tôi sẽ cho em tiền trợ cấp hàng tháng, đủ để mỗi đêm em được ngủ với một trai bao hàng đầu. Nếu em sợ bị người ta biết thì có thể bay ra nước ngoài. "
Du Hựu Noãn tức đến mức toàn thân run rẩy, không nói được gì, cầm lấy túi xách lao ra khỏi cửa. Những giọt nước mắt nóng hổi chảy ra từ khóe mắt cô. Việc Tả Vấn có thể nói những lời khó nghe như vậy cho thấy cô quả thực đã làm quá nhiều việc sai trái trong quá khứ, đến mức Du Hựu Noãn thậm chí còn không đủ tự tin để bác bỏ lời nói của anh.
Tả Vấn thở dài, mở cửa đuổi theo xuống lầu, nắm lấy khuỷu tay Du Hựu Noãn.
Du Hựu Noãn quay lại, cô tưởng Tả Vấn đến đây để xin lỗi, dù sao cũng không có người đàn ông lịch thiệp nào có thể nói những lời như vậy.
"Đã quá muộn rồi. Tôi sẽ đưa em về, trừ khi em muốn trở thành tiêu điểm trên mạng xã hội ngày mai." Một người phụ nữ độc thân xinh đẹp rơi nước mắt ở khu chung cư an ninh kém lúc nửa đêm, thực sự rất giống gặp chuyện không may.
Du Hựu Noãn nhìn Tả Vấn qua làn nước mắt mơ hồ: "Tả Vấn, anh đúng là đồ động vật máu lạnh.”
Tả Vấn nhìn Du Hựu Noãn và nói một cách lạnh lùng: "Chẳng có ai sinh ra đã là động vật máu lạnh đâu.
Du Hựu Noãn ngồi trong xe của Tả Vấn, quay đầu nhìn phía cửa sổ, trong xe yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng thở của nhau. Khi xe đến nhà họ Du, cô bước thẳng xuống xe mà không nói thêm một lời.