Lương Phong rất hiếm khi thấy Thẩm Di Châu tự lái xe, chiếc áo khoác sẫm màu của anh được để ở ghế sau, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro.
Lương Phong đứng ở bên ngoài xe, một tay vịn cửa xe mở cửa ghế lái phụ, một tay cầm ly cà phê. Trận mưa vội vàng đến khi nãy làm người cô có chút ẩm ướt, ánh mặt trời đang ló dạng lần nữa, chiếu xuống gương mặt mộc trắng nõn của cô.
Trên làn da trắng như sứ ấy có những vệt nhỏ màu vàng nhạt do bị ánh sáng chiếu vào.
Thẩm Di Châu bỗng nghĩ đến lúc này cô sạch sẽ giống như một bông hoa lan Nam Phi nhỏ (*).
(*) Hình hoa lan Nam Phi:
Mà sau đó trong đầu anh cũng xuất hiện hình ảnh bông hoa lan Nam Phi này bị bẻ gãy, nghiền ép, vò nát thành nước. Vì thế nụ cười anh cũng trở nên sâu hơn.
“Lên xe.” Anh nói.
Lương Phong đứng ngoài xe cười thành tiếng, cô nói: “Nhưng có thể để tôi lên phòng sửa soạn một chút được không? Cũng đã đến cửa nhà tôi rồi.”
“Còn thiếu gì cứ nói dì giúp việc đi mua.” Thẩm Di Châu cảm thấy đây chẳng phải chuyện gì lớn lao cả.
“Nhưng tôi vẫn muốn thay một bộ quần áo khác.” Lương Phong vẫn bình tĩnh như cũ, sau đó kiên trì nói, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần: “Anh lên trên ngồi một chút đi, tôi rót cho anh ly nước từ từ uống.”
Cô nhìn thấy hành lý từ sân bay đang ở ghế ngồi phía sau, đoán chắc anh vừa mới từ Luân Đôn trở về còn chưa kịp nghỉ ngơi.
Thẩm Di Châu cười cười nói: “Được.”
Xe tắt máy, anh đi theo phía sau Lương Phong lên phòng.
“Không cần thay giày đâu, anh ngồi trên ghế sô pha trước đi, tôi đi rót nước cho anh.”
Lương Phong vừa vào đến cửa nhà đã cởϊ áσ khoác xuống, sau đó đi chân trần đến nhà bếp. Nước nấu khi sáng vẫn còn ấm, cô lấy một chiếc ly sạch từ trong tủ ra.
“Anh nghỉ ngơi trước đi, tôi tắm rồi thay bộ quần áo khác, nhanh thôi.”
Lương Phong vừa bỏ ly xuống bàn trà nhỏ rồi chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Thẩm Di Châu nắm cánh tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng kéo một cái, Lương Phong lảo đảo ngã ngồi vào lòng Thẩm Di Châu.
Mắt cô vẫn không nhìn vào mắt anh, hơi thở của anh bắt đầu xâm nhập vào mũi của cô.
Vào giờ phút này khi không mặc áo khoác, trên người cô chỉ còn một chiếc đầm dài bằng lụa mỏng màu trắng.
Bởi vì thiếu khí nên cơn choáng váng cũng kéo đến. Cổ Lương Phong nóng rực lên, bắt đầu đổ mồ hôi.
Một lát sau, Thẩm Di Châu ghé sát vào phía sau tai cô.
Cô không nhịn được muốn tránh đi, nhưng trong mắt của Thẩm Di Châu lại trở thành một thứ gia vị hoàn hảo.
Ánh sáng chói mắt đánh bay ý thức ra nơi khác nhưng vào giây tiếp theo bản năng đã kéo trở về.
Lương Phong không nhịn được lên tiếng: “Nhà tôi không có…”
Thẩm Di Châu vẫn đùa mà trả lời cô: “Tôi cũng không muốn đi vào.”
…
Trần nhà trắng như tuyết trở thành cảnh tuyết duy nhất có thể nhìn thấy được trong cuộc hành trình dài này, việc nhìn lâu cũng mang đến ảo giác gần như mù tuyết (*).
(*) Mù tuyết: Là triệu chứng mù tạm thời do ánh sáng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh vào võng mạc của mắt. Khả năng phản xạ của tuyết đối với ánh sáng mặt trời cực kỳ cao, đạt tới gần 95%, nhìn thẳng vào tuyết cũng giống như nhìn thẳng vào mặt trời, vì triệu chứng này thường xảy ra ở những người leo núi, cánh đồng tuyết và những người thám hiểm vùng cực nên gọi là mù tuyết. Các triệu chứng tương tự cũng có thể xảy ra ở những người thợ hàn không mặc thiết bị bảo hộ.
Giống như đã thật sự đi đến một nơi toàn là khoảng tuyết dài vô tận, chỉ cảm giác được giữa răng và môi là hơi thở nóng rực.
Lương Phong nghiêng người chôn mặt trong ghế sô pha nghỉ ngơi, cảm nhận được ngón tay ướŧ áŧ của anh vén mái tóc dài vì mồ hôi mà dán sát lên mặt của cô.
Cuối cùng Thẩm Di Châu hôn lên gò má cô một cái rồi đứng dậy rời khỏi sô pha.
Ngay sau đó, nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy nho nhỏ.
Lương Phong từ từ mở mắt ra, lúc này tim cô mới như được cho phép mà bắt đầu đập lại.
Cô từ từ vươn tay lên sờ gò má ấm nóng của mình.
Sau giây phút tim đập như trống ngắn ngủi đó, cuối cùng cô cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Mọi thứ dường như không đến mức khó chấp nhận như cô nghĩ, mà ở một khoảnh khắc nào đó cô cũng không cách nào phủ nhận rằng mình thấy hài lòng.
Khi tiếng nước hoàn toàn dừng lại, Lương Phong cũng kéo váy xuống rồi đứng lên lần nữa.
Thẩm Di Châu từ từ trở về ghế sô pha, anh ôm Lương Phong vào lòng, sau đó cúi đầu nhìn cô.
Lương Phong cũng cúi đầu, không biết nói gì.
Bỗng nhiên Thẩm Di Châu nhích lại gần nói vào bên tai cô: “Bây giờ tay sạch sẽ rồi…”
Lương Phong bỗng ngẩng đầu, nghĩ anh còn muốn.
Nhưng chỉ nghe thấy Thẩm Di Châu cười khẽ, giống như đang đùa dai. Cuối cùng vỗ nhẹ sau lưng cô.
“Đi thu dọn một chút đi rồi chúng ta đi.”
-
Lương Phong đi tắm rửa, sau đó thay một bộ đồ lót màu đen đơn giản. Cô thật sự hơi do dự không biết mình có nên đổi sang một bộ nhiệt tình hơn chút không, nhưng kiểu nhiệt tình này đúng lúc khiến cô cảm thấy “Xấu hổ”. Hoặc là cô vẫn còn lại một chút ý thức về đạo đức.
Bên dưới là chiếc váy liền một màu, bên ngoài mặc thêm một cái áo khoác màu nâu nhạt, lộ ra đôi chân mảnh khảnh.
Lúc ra ngoài, cô đi một đôi giày cao gót đế nhọn, mũi nhọn trưởng thành.
Mới vừa tắm xong nên còn thoang thoảng mùi hoa hồng nhạt, lúc Thẩm Di Châu ôm lấy cô cũng ngửi đầu cô một chút. Anh cúi đầu, nhìn thấy gương mặt được trang điểm nhạt của cô.
Ngón tay cái của anh khẽ nhúc nhích, anh kìm nén cơn xúc động muốn lau đi vết son của cô.
Hai người ra ngoài, Thẩm Di Châu trực tiếp lái xe đến biệt thự của anh. Lương Phong theo anh lên tầng đi vào phòng ngủ.
Lần này rèm cửa sổ bên trong đã kéo ra, ánh sáng trong phòng đầy đủ, sáng rực. Lương Phong cởϊ áσ khoác để lên tay vịn sô pha, sau đó đưa tay tìm khoá kéo của chiếc váy.
Thẩm Di Châu đến gần cô, hơi khom lưng xuống nhìn thẳng vào cô. Trong mắt anh không hề che giấu ý châm chọc: “Vội vàng không thể chờ thế à?”
Ngón tay Lương Phong hơi chậm lại: “Tôi nghĩ là…”
“Nghĩ là gì?” Thẩm Di Châu đứng thẳng người dậy rồi đi đến phòng tắm: “Nghĩ là trong đầu tôi chỉ toàn mấy thứ như động vật nguyên thủy, đưa em về đây chỉ để làm chuyện kia à?”
Trong lòng Lương Phong thầm trả lời là đúng vậy. Tay cũng vì thế mà thõng xuống hai bên.
“Em muốn ăn gì thì đi nói với dì đi, tùy tiện ngồi một chút, lát nữa ăn cơm trưa đã.” Thẩm Di Châu nói xong mấy lời này thì biến mất ở ngay cửa phòng tắm.
Rõ ràng trên đường đi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, cũng bước một chân vào cửa rồi, nhưng hết lần này đến lần khác người nói tạm dừng đều là anh.
Lúc này, chờ đợi lại biến thành một loại đau khổ khác, cô thà tình nguyện xem anh như một cơn lũ và mãnh thú ăn thịt cô ngay bây giờ còn hơn.
Lương Phong mất một lúc để vật lộn với suy nghĩ của chính mình, sau đó cô ngồi xuống ghế sô pha trong phòng ngủ, ánh mắt vẫn liếc về phía phòng khách để đầy sách kia.
Bước chân cũng không kiềm chế được mà đi đến đó.
Lần trước đến xem nhưng vì quá sợ hãi nên không có thời gian xem kỹ, bây giờ Lương Phong mới có cảm giác thoải mái, nhàn nhã đứng xem. Cô cẩn thận nhìn từng nhóm sách một, nhìn thấy sách mình thích thì lật xem vài trang.
Đi đến đầu bên kia của kệ sách, phía bên phải cuốn “Guns, Germs, and Steel” là quyển sách Lương Phong đã từng nghe nhắc đến, đó là “Thiên đường đã mất”. Bành Vũ đã từng đề cử cuốn tiểu thuyết này với cô, liên quan đến hai người cùng phản bội gia đình của mình, là câu chuyện kể về đôi nam nữ lầm đường lạc lối.
Cô nghe Bành Vũ nói qua tình tiết của truyện, dù Bành Vũ nói cuốn sách này miêu tả rất tỉ mỉ những chuyện liên quan đến tình yêu và du͙© vọиɠ, nhưng Lương Phong chưa từng trải qua những chuyện này.
Khi đó cô không nghĩ tình yêu vô đạo đức có thể có triết lý nào đáng suy ngẫm, đó chỉ là cách nói hoa mỹ để che đậy sự xấu xa mà thôi. Nhưng cô đang sống dưới đôi mắt của Thẩm Di Châu, cô ôm theo rất nhiều mục đích để đến gần anh, thứ ranh giới cuối cùng về mặt đạo đức kia đã cách xa cô từ rất lâu rồi.
Ma xui quỷ khiến làm Lương Phong rút quyển sách kia ra.
Khi cô mở trang đầu tiên ra chuẩn bị đọc thì bỗng nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng của Thẩm Di Châu.
“Ăn cơm trước đã, lát rồi đọc.”
Gò má của Lương Phong nhanh chóng nóng bừng lên, sau đó cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra để sách về lại chỗ cũ.
Cô xoay người, bình tĩnh đáp: “Được rồi, đến ngay.”
Cơm tối là các món Nhật, các loại hoa văn màu nâu nhỏ tròn được sắp xếp tinh xảo trên đĩa. Bên tay phải có một chai rượu còn chưa mở. Dì hỏi muốn món chính là cái gì, Thẩm Di Châu muốn ăn mì soba.
Lương Phong nói cô không ăn món chính, chỉ uống chút rượu nhạt là được rồi.
“Ăn nhiều một chút.” Thẩm Di Châu như có như không nhìn cô.
Một bên của phòng ăn được sơn một mảng lớn màu xanh đậm, không biết là để tạo không khí hay vì điều gì khác, chỉ có chiếc đèn chùm dài treo phía trên bàn ăn được bật lên, chiếc chao đèn tối màu hình ô đã hoàn toàn hạn chế ánh sáng giữa hai người, giống như dùng ánh sáng và bóng tối để tạo ra một ranh giới ảo ảnh.
Vì vậy khiến cô cảm thấy mình và anh càng tiếp xúc gần gũi hơn.
Tông màu vàng ấm áp chiếu xuống lông mi của anh, tạo ra bóng mờ nhẹ dưới mắt anh. Điều này làm dịu đi rất nhiều sự lạnh lùng trong mắt anh mà Lương Phong thường thấy.
Ngay sau đó suy nghĩ cũng trở nên rời rạc hơn.
Lương Phong đưa tay nhận lấy ly rượu ô mai dì mới rót, cô uống một hớp nhỏ. Hỏi ngược lại anh: “Uống chút không?”
Nụ cười Thẩm Di Châu càng sâu hơn, cánh tay vượt qua bàn, nắm lấy cổ tay Lương Phong, kéo cô tiến lại gần.
Giống như cố ý làm như thế, anh đặt môi lên vị trí cô vừa uống, dùng một hơi uống cạn sạch một chút rượu còn thừa trong ly.
Ngón tay buông xuống, Thẩm Di Châu nhướn mày: “Mùi vị không tệ.” Rồi sau đó giơ tay lên để dì rót cho anh một ly.
Cơm tối cũng coi như thoải mái, Thẩm Di Châu ăn uống rất thanh đạm. Đầu mùa đông trời lạnh, anh vẫn ăn từng viên đá trong món mì soba. Mà Lương Phong vì uống chút rượu nên người có hơi nóng.
Suy nghĩ cũng vì thế mà trở nên sống động hơn và cô cũng không cần quan tâm đến lý trí nữa, đây chính là kết quả mà cô muốn.
Sau khi hai người ăn cơm tối xong thì lên tầng. Vốn dĩ Lương Phong tưởng rằng sẽ trực tiếp đi đến phòng ngủ, nhưng Thẩm Di Châu lại dừng lại ở kệ sách trong phòng khách trên tầng hai.
Lương Phong dừng chân ở cửa: “Không trở về phòng ngủ à?”
“Chẳng phải khi nãy em còn chưa xem xong sách hay sao?” Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn cô: “Mang về phòng ngủ từ từ xem.”
Hai tai Lương Phong đỏ bừng lên nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: “Tôi cũng chỉ tùy tiện cầm lên thôi, không có gì muốn xem cả.”
Thẩm Di Châu nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười như đã hiểu rõ.
Cái loại cảm giác lạnh cả sống lưng đó lại lần nữa đổ xuống người Lương Phong, cô nhìn Thẩm Di Châu lấy quyển “Thiên đường đã mất” từ trên kệ sách xuống.
“Tôi cũng cảm thấy hứng thú nữa.” Giọng anh ướŧ áŧ trầm thấp, thú vị nhìn về phía Lương Phong: “Hay là lát nữa em đọc quyển này đi.”
Từ sớm anh đã có kế hoạch riêng của mình rồi. Giờ phút này Lương Phong có thể khẳng định chắc chắn.
Cô phải biết rằng mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ từ lâu rồi.
“Tôi không muốn đọc trong phòng ngủ.” Cuối cùng cô cũng nhẹ giọng kiên trì nói.
Người Lương Phong cứng đờ đứng ở trước cửa phòng ngủ, nhìn thấy Thẩm Di Châu ném sách lên trên ghế sô pha dài.
Cô vừa muốn im lặng thở dài nhưng lại nhìn thấy Thẩm Di Châu ngồi vào bên cạnh.
Anh ung dung nhìn Lương Phong đang đứng ở cửa, mi mắt cong lên chớp một cái rồi vỗ vào vị trí bên cạnh sô pha nói: “Thế đến đây ngồi đi, ngồi đây đọc.”
Thật ra giọng nói của anh không hề có chút cưỡng ép nào, nhưng mà giọng nói này làm người khác không thở nổi, đủ để bóp nghẹn cổ họng của Lương Phong.
Anh đang đợi Lương Phong trả lời.
Lương Phong vui vẻ uống chút rượu, suy nghĩ đã chẳng còn tỉnh táo nữa rồi.
Chẳng bằng cứ giả vờ như đang say, cũng quấn quýt với nhau như thế.
Bước chân âm thầm đi về phía ghế sô pha.
Thẩm Di Châu kéo nhẹ cô, cô cũng chỉ ngồi lên ghế sô pha.
Mới vừa cầm được quyển sách kia thì phát hiện tay của Thẩm Di Châu đã ôm lấy bụng cô rồi nhấc cô lên, anh còn nhân tiện để hai chân của cô lên ghế sô pha.
Gần như chỉ trong chớp mắt, Lương Phong đã hiểu được câu nói kia của anh:
“Tay em tốt hơn chưa?”
Bởi vì lúc này cô phải đặt tay lên lớp nhung mềm mại của ghế sô pha để chống đỡ cơ thể gần như sắp ngã xuống.
Lương Phong vừa muốn quay đầu lại thì bỗng nhiên cảm nhận được sự lạnh lẽo thấm vào làn da phía sau lưng bị lộ ra ngoài của cô.
Ánh mắt đảo ngược về, Lương Phong cảm thấy Thẩm Di Châu cách cô có chút xa.
Không cần nhìn nữa, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang đánh giá từ trên xuống dưới cô một lần.
Việc thưởng thức con mồi mang đến cho mình giây phút vui sướиɠ, giống như người thợ săn cảm nhận được sức mạnh tối cao và khả năng kiểm soát hoàn toàn.
Các đường màu đen ngăn cách tuyết trắng và mang lại sự tương phản mạnh mẽ.
Không phải tơ tằm, không có hoa văn. Những đường cong của cô là một bức tranh tuyệt đẹp, đủ để khiến người khác phải xiêu lòng.
Dường như không chịu nổi ánh mắt mãnh liệt này, Lương Phong khẽ cử động, cô đang định nói thì nghe thấy giọng điệu gần như ra lệnh của Thẩm Di Châu:
“Đọc.”
…
Chút men rượu tồn tại trong cơ thể đã trở thành thứ giúp đỡ tốt nhất, lửa hừng hực cháy lên, Lương Phong cũng tỉnh táo hơn.
Khó khăn lắm mới lật đến nội dung bên trong của cuốn sách, một tay cô giữ sách, một tay miễn cưỡng chống đỡ lấy thân thể để không đến mức phải nằm hẳn xuống.
Ánh mắt nhìn tới đâu, giọng nói đọc theo tới đó.
“... Ở một khoảng thời gian khác, tình yêu cũng đang thay đổi không ngừng.”
Giọng nói bởi vì không biết sợ hãi mà phát ra không ngừng rung động, không khí lạnh như băng từ nơi nào đó chui vào người cô…
“... Không có tình yêu nào là mãi mãi.”
Ngón tay Lương Phong cũng run rẩy.
“... Mọi người đều bị dạy dỗ theo hướng truyền thống, yêu một người thì phải toàn tâm toàn ý vì người đó.”
Cô giống như lần nữa đi vào trong nền tuyết vô tận kia, từ lạnh như băng đến ảo giác nóng bỏng, ngay cả thời tiết lạnh nhất cũng như ngọn lửa rực cháy.
“Sự thật là… bạn cũng không thể chối bỏ được sự thay đổi chính là một loại tồn tại chân thật.”
Khoảnh khắc dừng lại, ánh mắt cô lướt qua mảnh thủy tinh đen nhánh phía trước.
Trong bóng tối vô tận, cô nhìn thấy dáng người cao lớn của anh, đường ranh giới mơ hồ cũng không thể xem nhẹ cảm giác áp bức mà anh đem lại.
“... Đây chẳng phải là hành động có ý nghĩa lắm sao, là yêu… cuối cùng đều sẽ biểu hiện ra.”
Cô vừa nói xong, bỗng có cảm giác giống như bị ai đó đẩy xuống vực thẳm sâu vạn trượng.
Lương Phong nhắm chặt hai mắt lại.
Cô giống như biến thành một tấm giấy lớn rơi xuống biển.
Từ trong ngọn lửa đỏ thắm như đốt cháy cô, đốt thành một cái động không ngừng mở rộng.
Tiếng gió cũng xuyên qua ngực cô sau đó biến thành vô số mảnh vỡ tan nát, biến thành đống tro bụi không có sức nặng từ từ lơ lửng trong không trung.
Điều lóe lên trong đầu cô là câu cuối cùng cô định đọc nhưng chưa đọc:
“Ở cực đối diện của một xã hội văn minh và phát triển, con người chúng ta cũng chẳng khác gì động vật cả.”
-
Lương Phong chìm trong giấc mộng.
Năm lớp 12 ấy cô từ trường học trở về nhà, sau đó Nghiêm Sâm đưa cô đến bệnh viện. Trong phòng bệnh, cô nhìn thấy Lương Trân từ dáng vẻ khoẻ mạnh và xinh đẹp như bao ngày thường bỗng trở thành một thi thể lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cô ngã ngồi trên nền nhà màu xám tro khóc lớn, nhưng không thể phát ra bất cứ một âm thanh nào.
Thường Mãn Đức ra khỏi phòng bệnh, dùng sức đá cô: “Nếu không phải do mày muốn đi ra nước ngoài học, thì mẹ mày có thể cãi nhau với tao được sao?”
Lương Phong đứng dậy lao tới đánh Thường Mãn Đức, vừa lớn tiếng gào thét: “Là ông đánh chết mẹ tôi! Là ông đánh chết mẹ tôi! Tôi muốn gϊếŧ chết ông! Thường Mãn Đức tôi muốn gϊếŧ chết ông!”
Sau đó cô lại bị Thường Mãn Đức tát một cái ngã nhào xuống đất.
Nghiêm Sâm ôm chặt lấy cô: “Tiểu Phong! Tiểu Phong! Em phải tỉnh táo lên.”
Lương Phong khóc đến kiệt sức, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Tôi không có, tôi không muốn ra nước ngoài học, tôi không muốn phải ra nước ngoài học. Tôi không học nữa, tôi không học nữa. Nghiêm Sâm, tôi không học nữa.”
Thẩm Di Châu từ trong cơn buồn ngủ tỉnh dậy, anh nghe thấy bên cạnh có tiếng khóc. Anh nhìn sang thì thấy Lương Phong tựa vào trong góc tường.
Ngọn lửa vô hình từ trong lòng anh tăng nhiều thêm. Anh đưa tay kéo Lương Phong đến gần mình.
“Nếu em không đồng ý thì có thể từ chối từ lúc mới bắt đầu. Bây giờ mới khóc, có phải còn tính một lát nữa sẽ…”
Nhưng anh còn chưa nói hết câu, chợt phát hiện Lương Phong từ từ mở mắt ra với vẻ ngạc nhiên.
Nước mắt dính đầy khoé mắt cô, trong mắt còn có chút mê man. Giống như người mới vừa kiềm chế khóc thút thít không phải cô.
Thẩm Di Châu khẽ cau mày, giọng cũng nhẹ nhàng lại. Lúc anh đang tính hỏi có chuyện gì xảy ra thì nhìn thấy Lương Phong như ý thức được gì đó, đưa tay lau khô tất cả nước mắt của mình.
Giọng cô hơi trầm thấp nói: “À không có gì, vừa nãy tôi mơ thấy ác mộng thôi.”
Cô nói xong cũng quay người đi không hề có chút do dự nào.
Trong phòng ngủ, rèm cửa sổ che kín hết tất cả ánh sáng. Giờ phút này chỉ có thể thấy được đầu vai gầy gò của Lương Phong lộ ra ngoài chăn. Tư thế và vị trí ngủ của cô dường như muốn cách anh thật xa.
Cô không thể nào giả vờ một cách chân thật như thế, chắc là một ác mộng rất đau lòng.
Lương Phong giống như một tờ giấy lớn trắng tinh, cho dù có một giọt mực nào rơi xuống cũng sẽ nhanh chóng khuếch tán, không thể nào xem nhẹ được.
Suy nghĩ của cô rất nhạy cảm, hiện tại Thẩm Di Châu cũng đồng ý với những lời này.
Ngọn lửa vô hình đã tắt. Biết cô cũng không phải đang hối hận.
Yên lặng một lát, anh đưa tay kéo Lương Phong vào trong lòng.
“Hay là nói cho tôi nghe thử hôm nay em đã nằm mơ thấy cái gì được không?” Thẩm Di Châu xoay người cô lại, ngón tay lau đi khóe mắt chưa khô của cô: “Là tôi ăn thịt em, hay là tôi lại làm chuyện xấu gì sao?”
Giọng anh nghe như rất cưng chiều, trong bóng tối còn được phóng đại hơn gấp mấy lần.
Hơi thở ấm áp từ ngực anh truyền đến, Lương Phong không nhịn được mà mù quáng chìm vào, cô vừa mở miệng cũng nghe thấy được giọng mũi dày đặc của mình: “Tôi mơ thấy cảnh mẹ tôi rời khỏi tôi.”
Lời vừa nói xong, Lương Phong lập tức cảm thấy hối hận.
Bọn họ không phải mối quan hệ có thể thảo luận về vấn đề này, hoàn cảnh xung quanh quá ấm áp và yên tĩnh khiến tính cảnh giác của cô vơi bớt đi. Vì thế cũng khiến cô nói ra những lời không nên nói.
“Không sao đâu, anh cứ xem như tôi chưa nói mấy lời thế đi.” Lương Phong ngẩng đầu lên, cô dựa vào ánh sáng yếu ớt để phân biệt cẩn thận vẻ mặt của anh: “Tôi không nên kể khổ với anh, sau này sẽ không.”
Nhưng mà Thẩm Di Châu lại cảm thấy chuyện này có vẻ buồn cười, hỏi cô: “Em kể khổ với tôi khi nào chứ?”
Sau đó anh kéo tay Lương Phong ra khỏi chăn, ngón cái nhấn lên cổ tay cô một cái thì nghe thấy tiếng hít thở của Lương Phong.
Trước đó cô cố chấp lấy cổ tay mình chống đỡ toàn bộ sức nặng của cơ thể, bởi vì nghe anh nói cô phải đọc liên tục không cho phép dừng. Nếu đổi lại thành người khác thì hẳn là đã buông bỏ binh khí nằm bò trên đất, hoàn toàn thuận theo những trận cuồng phong bão tố phía sau lưng rồi.
Chỉ có cô cố chấp chống đỡ, từng chữ từng chữ đọc hết nội dung.
Không biết cô nghe lời anh thật hay là giả vờ chống đỡ như thế nữa.
Giờ phút này, trái lại cô đã khiến Thẩm Di Châu cảm thấy cô thú vị.
Hơi thở của anh đến gần bên tai Lương Phong, nhỏ giọng nói: “Bây giờ tôi có thể chắc chắn, Lương Phong cô không phải nhát gan, mà gan của cô còn rất lớn nữa.”
Lương Phong mím chặt môi, một lúc sau cũng không biết nói gì nữa.
Cô chỉ muốn rút tay của mình ra khỏi tay của anh thôi.
Ngón tay Thẩm Di Châu buông lỏng, cô vừa muốn rút tay ra đã bị Thẩm Di Châu kéo lại lần nữa.
Lương Phong đυ.ng vào ngực anh, ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn không thể cưỡng lại của anh.
Nhưng không còn sự bạo lực và vẻ cao ngạo như trước nữa, mà giống như băng tuyết lặng yên tan chảy. Không hiểu vì sao Lương Phong cảm thấy nụ hôn này còn có chút tiếc nuối.
Ngực cũng vì thế mà run rẩy theo.
Cô nghe anh nói: “Lần sau không muốn đọc thì đừng đọc nữa.”
-
Thời gian cũng sắp đến cuối năm, phòng làm việc cũng bắt đầu phát hành những sản phẩm mới vào lúc cuối năm này.
Lương Phong ngừng đăng những tin mới lên Weibo của mình, tập trung bận rộn cho chuyện của phòng làm việc. Mấy bộ đồ bông mới nhất xảy ra vấn đề về vải vóc khiến cô ngày nào cũng chạy đi chạy lại giữa phòng làm việc và xưởng may để so sánh rồi cùng sửa đổi.
Gió tháng mười hai lạnh như mũi đao vô hình, lạnh đến cắt da cắt thịt nhưng không nhìn thấy máu.
Lương Phong đang ngồi ở một góc nhà máy chờ người mẫu ảnh của ngày hôm nay. Trong nhà máy không có hệ thống sưởi, không khí lưu thông biến thành dòng nước đá trong suốt, nhẹ nhàng chảy qua bắp chân của Lương Phong.
Phần dưới người của cô đã lạnh như băng, áo choàng bằng lông vừa dài vừa dày cũng khó mà chống đỡ nổi cái thời tiết giá rét này.
Lương Phong thở ra một làn hơi lạnh, có mấy đồ lặt vặt xung quanh che đi các kẽ hở thì cô mới miễn cưỡng đứng lên đi mấy bước.
Điện thoại di động chợt đổ chuông, cô mở ra xem thử, cuối cùng lại không ngờ là Triệu Khinh Hoà đã lâu không liên lạc. Cô ấy chụp một tấm poster. Lương Phong mở ra thì thấy một tin tức về việc học viện thời trang Luân Đôn nhận sinh viên. Chắc bởi vì lúc tư vấn cô đã nói, nên Triệu Khinh Hoà mới âm thầm gửi cho cô.
Lương Phong gửi lời cảm ơn.
Triệu Khinh Hoà nhanh chóng trả lời lại: Cô có định xin nhập học vào tháng hai không?
Lương Phong: Không có.
Triệu Khinh Hoà: [Ngạc nhiên] Tôi nghĩ lần trước cô đến là vì muốn nhập học vào tháng hai chứ? Người thuê nhà chung với bạn tôi cũng vừa khéo chuyển đi vào tháng hai, tôi còn muốn giới thiệu cho cô đó.
Ngón tay Lương Phong dừng trên màn hình một lát, môi cô bởi vì lạnh mà mất đi huyết sắc, suy nghĩ cũng càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Lương Phong: Bên chỗ tôi đang gặp một chút vấn đề, có thể không kịp để tháng hai nhập học.
Triệu Khinh Hoà trả lời rất nhanh, cô ấy giống như đọc hiểu lời Lương Phong nói, cũng không hỏi thêm nữa.
Triệu Khinh Hoà: Được, không sao cả. Nhưng mà nếu như sau này cô có cần tôi giúp gì thì đều có thể liên lạc với tôi. Hy vọng cô sớm ngày giải quyết được vấn đề.
Lương Phong: Cảm ơn.
Cuộc nói chuyện này kết thúc rất nhanh.
Lương Phong nhanh chóng bỏ điện thoại vào lại trong túi, giống như muốn kiềm chế những suy nghĩ của mình, ánh mắt cô nhìn ra những mảng xào xạc vắng lặng ngoài cửa sổ.
Những cành cây rậm rạp trơ trụi nhô lên bầu trời nhợt nhạt, thậm chí Lương Phong còn không biết vì sao mà lần trước mình lại đi đến buổi hội thảo đó. Dù biết rõ mình sẽ không bao giờ quay trở lại để đi học được nữa, nhưng khi nhìn thấy thông báo trên truyền thông, cô vẫn ma xui quỷ khiến mà nhấn đăng ký.
Vì thế tim mới đau âm ỉ.
Hai chân đang cứng đờ cũng nhắc nhở cô, cô vẫn còn đang làm việc qua ngày để nuôi gia đình, cô còn nhất định phải kiếm được đủ tiền để đưa Lương Trân đi, cô còn phải giúp Nghiêm Sâm lấy được thứ đồ mà anh ta mong muốn.
Cô là một con chim đang bị hãm sâu hai chân vào bùn, làm sao có thể bay được.
Ánh mắt từ từ nhìn xuống.
Lương Phong lại lần nữa ngồi lại trên ghế.
Cách đó không xa có một người công nhân đang may mẫu quần áo dựa trên thiết kế của cô và những loại vải mới mang đến. Lúc này điện thoại của cô lại reo lên.
Nhưng mà lần này là điện thoại của Thẩm Di Châu.
Lương Phong hít sâu, giọng nói còn mang theo chút ý cười: “A lô.”
“Đang ở đâu đấy?”
“Xưởng may.”
“Ở đó làm gì?”
Lương Phong cười: “Người đi làm không ở xưởng may thì ở đâu đây?”
“Gửi địa chỉ sang đi.”
“Rất xa.”
“Gửi đi.”
“Được.”
Cuộc gọi nhanh chóng bị cúp máy, Lương Phong gửi địa chỉ. Ước chừng ba mươi phút sau, cô nghe thấy tiếng còi rõ ràng ở cửa nhà máy.
Cô nhoài người ra nhìn, hóa ra là xe của Thẩm Di Châu.
Cô đành phải đi theo tài xế.
Sau khi lên xe thì Lương Phong gọi điện nói xin lỗi với Bành Vũ. Bành Vũ nói không sao, bảo cô nếu có việc gì thì cứ đi trước, Lương Phong nói cảm ơn tận mấy lần.
Tài xế không chịu nói đi đâu nên Lương Phong chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi vượt qua đường cao tốc ngoại ô, xe hướng về trung tâm thành phố, Lương Phong vốn tưởng rằng mình đi đến nhà Thẩm Di Châu, không ngờ tài xế lại đỗ xe ở bãi đậu xe ngầm của một tòa nhà văn phòng cao cấp.
Lương Phong mím chặt môi, không biết cuối cùng Thẩm Di Châu đang tính toán chuyện gì. Trong bãi đỗ xe trống trải, chỉ cần tùy ý nhìn là có thể thấy chiếc xe hơi đắt tiền. Các nút bấm của thang máy trong suốt được dán nhãn vàng dày đặc hiển thị tên của các công ty toạ lạc trong tòa nhà văn phòng này.
Lương Phong nhìn thoáng qua thấy đây đều là những thương hiệu nổi tiếng quen thuộc, sau đó cô càng im lặng hơn. Cô lặng lẽ đi theo tài xế lên tầng 48, sau đó bước vào một studio trống rỗng.
Người lái xe đẩy cửa bước vào, trước mặt là một không gian rộng lớn mà Lương Phong không thể đo lường hết bằng mắt được, tấm kính từ trần đến sàn cao hàng chục mét không thể nào che được ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào.
Nó lớn cỡ nào, vài trăm mét vuông hay một nghìn mét vuông?
Sàn gỗ sáng màu được sắp xếp gọn gàng, những bức tường trắng như tuyết đã hoàn thiện khiến căn phòng tràn ngập ánh nắng. Mọi thứ đều ấm áp và tươi sáng, Lương Phong cảm thấy hình như mình vì một lý do nào đó đã biến thành một quả bóng bay, cả người lâng lâng như muốn bay lên.
Điện thoại lại reo.
Lương Phong không cần nhìn tên.
“Vào trong đi, bên trong có một giá sách.”
Lương Phong làm theo chỉ dẫn của anh, đi vào bên trong. Trong phòng làm việc trống trải vang lên tiếng bước chân lanh lảnh, cuối cùng dừng lại ở một chỗ rẽ.
“Em có thích nó không?” Anh hỏi.
Lương Phong đứng đó rất lâu mà không nói gì.
Trên bức tường cách đó không xa là một giá sách giống hệt chiếc giá sách trong phòng khách trên tầng hai nhà Thẩm Di Châu.
Hầu hết các ngăn của giá sách vẫn còn trống, nhưng hàng kệ ở giữa lại xếp dày đặc hàng chục cuốn sách mới.
Ngực cô như có cơn sóng trào, gần như khó lòng kìm nén nổi, sau đó cô lại cẩn thận xem qua từng cuốn sách.
… “Nếu em thích thì mua mới, sách cũ có lợi ích gì?”
Anh không phải thuận miệng nói, mà là anh nhớ rất rõ.
Khóe mắt cô nóng lên và hơi thở cũng trở nên nặng nề. Dáng vẻ hiện giờ của cô đều đã bị điện thoại ghi hết lại.
Thẩm Di Châu cười khẽ, anh hỏi: “Xem qua bảng tên trên cửa chưa?”
Lương Phong kiềm chế sự nghẹn ngào trong giọng nói của mình, cô nhỏ tiếng nói: “Còn chưa.”
“Thế bây giờ đi xem đi.”
Nhịp tim bắt đầu đập loạn xạ, một khả năng mà Lương Phong thậm chí không dám nghĩ tới. Cô cắn chặt răng để khiến bản thân mình không hoàn toàn bị mất mặt.
Từ từ đi xuyên qua phòng làm việc trống trải, cô đẩy tấm cửa kính cô vừa đẩy ra để đi vào.
Trên bức tường bên phải là tấm bảng màu vàng có tên của studio.
Trên đó có khắc rõ ràng:
[Studio thời trang Lương Phong].
Ánh mắt cô hoàn toàn mờ đi.
Lương Phong vụng về dùng tay che mắt, cố gắng đè nén cảm giác quay cuồng và không chân thực này.
Cô không dám nhìn lâu và cũng không dám tin đây là sự thật.
“Thích không?” Anh lại hỏi.
Cô dùng sức gật đầu, quên cả việc phải nói chuyện. Nhưng tiếng thở hổn hển đã thay cô trả lời.
Thẩm Di Châu cười rồi nói: “Thích là được.”
Lương Phong lau đi nước mắt trên mặt, sau đó cẩn thận sờ vào bảng tên.
Giọng cô nghẹn ngào: “... Anh không sợ tôi khiến anh mua bán lỗ vốn à?”
“Tôi không quan tâm đến điều đó.”
“... Thế anh quan tâm đến điều gì?”
Một khoảng im lặng qua đi.
Cô nghe Thẩm Di Châu nhẹ nhàng gọi tên cô.
“Lương Phong.”
Câu anh nói sau đó khiến trái tim cô rơi xuống vực sâu vạn trượng. Cô nghe thấy anh khẽ cười, nói:
“Đừng cắt vào tay nữa, tôi sẽ đau lòng.”