Mộng Hoàng Lương

Chương 9

Lúc tài xế đến đón, thành phố Yến đang có mưa nhỏ.

Mưa thu kéo dài, sắc trời cũng u ám theo.

Mới hai, ba giờ chiều mà mặt trời đã mơ màng ngủ mất rồi. Lương Phong dựa vào ghế sô pha gần như sắp ngủ mất.

Tài xế ở dưới tầng nhấn còi, suy nghĩ của cô lập tức dừng lại sau đó liền đứng dậy.

Cô đứng ở huyền quan mặc thêm một lớp áo khoác đen mỏng rồi ra ngoài.

Tài xế cũng đã quen mặt cô, sau đó thuần thục mở cửa mời cô lên xe.

Lương Phong nói cảm ơn anh ta.

Cả đêm ngủ không ngon lại thêm sáng sớm nay khi thức dậy cô cảm thấy mệt mỏi, nặng nề. Cô hạ kính xe xuống, gió lạnh thổi vào có thể khiến cô tỉnh táo hơn một chút.

Mưa rơi cũng không lớn, những hạt mưa mịt mù rơi trên mặt cô, vừa dịu dàng vừa lạnh lùng.

Tài xế lái xe vẫn luôn đi về phía Bắc của thành phố Yến, xuyên qua trung tâm mua sắm và khu phố buôn bán phồn hoa. Cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự biệt lập.

Lương Phong không hề biết ở trung tâm thành phố phồn hoa này còn có một căn biệt thự cách biệt yên tĩnh như thế. Hai bên là những cây ngô đồng cao lớn giống như một vị thần đứng đó âm thầm bảo vệ, theo tầng mưa phùn mà nhẹ nhàng đung đưa.

Tài xế lái xe đến hầm để xe rồi mời Lương Phong xuống xe.

Lương Phong đi đến cửa chính của biệt thự, còn chưa kịp đưa tay nhấn chuông cửa thì cánh cửa màu đen đã được mở ra từ bên trong.

Đó là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt.

“Mời cô vào.”

Dì ấy cũng gọi là cô, trong lòng Lương Phong cũng mơ hồ biết được, người mở cửa này chắc là người giúp việc của Thẩm Di Châu.

Những người dưới quyền Thẩm Di Châu thật sự đã được “Huấn luyện nghiêm chỉnh”, Lương Phong không nhịn được muốn cười thành tiếng.

Sau đó dì giúp việc lấy một đôi dép bông màu xám nhạt đã được chuẩn bị từ trước trong tủ giày ra, ngồi xổm xuống muốn giúp Lương Phong thay giày.

Lương Phong lùi lại một chút, khom người tự cầm dép: “Để tôi tự làm là được rồi.”

Dì ấy cũng không miễn cưỡng, chỉ cười rồi đứng sang một bên.

“Cô có muốn uống gì không?”

Lương Phong xua tay, ánh mắt cô đảo một vòng nhìn xung quanh ngôi nhà.

“Cho hỏi...?”

Dì ấy lập tức hiểu ý cô, sau đó nói: “Ông chủ ở trên phòng, bây giờ tôi đang tính đưa quần áo ngủ lên trên.”

Lương Phong lập tức hiểu ý của dì ấy.

Anh đang tắm.

Gọi cô đến lúc này, mục đích thật sự đã quá rõ ràng rồi.

Đáy lòng Lương Phong chợt lạnh đi, nhưng nụ cười vẫn nở trên mặt.

“Dì cứ đưa quần áo cho tôi đi.” Cô nói.

“Được, thế cô chờ một chút tôi đi lấy nhé.” Ngay sau đó dì ấy xoay người đi đến một căn phòng khác.

Lương Phong thay dép xong rồi đứng ở huyền quan một lúc lâu. Bên trong phòng ấm áp, làm dịu đi cơn lạnh của màn mưa thu bên ngoài.

Phong cách trang trí của căn biệt thự này được thiết kế theo phong cách Ý.

Mặt sàn lớn được lát bằng gỗ khiến cho không gian càng trở nên đơn giản và mát mẻ hơn, đồ dùng trong nhà đều sử dụng gỗ đào là chính. Nhưng mà bên trong phòng cũng không hề cảm thấy u ám, bởi vì trên các mặt tường là những cửa sổ kim loại sát đất, nhìn xuyên qua là có thể nhìn thấy bãi cỏ phía sau vì màn mưa kia mà trở thành màu xanh đậm.

Không để Lương Phong chờ quá lâu, dì giúp việc nhanh chóng mang đến một bộ quần áo đã được sấy khô, xếp ngay ngắn rồi đưa đến tay Lương Phong.

“Tôi đưa cô đi lên.” Dì vừa nói vừa đi lên phòng.

Lương Phong đi theo phía sau lưng dì giúp việc.

So với tầng một vừa trống trải vừa lạnh lẽo thì tầng hai có hơi thở của người sống nhiều hơn một chút.

Cầu thang nối với phòng khách trên tầng hai, vừa lên đến nơi là có thể nhìn thấy một kệ để đồ trang trí được đặt ngay ngắn, áp sát vào tường, ghế sô pha màu xanh đậm được đặt ngay chính giữa phòng khách, trên bàn trà nhỏ còn có một quyển sách đang khép lại.

“Phòng của ông chủ ở đây ạ.” Dì ấy nhanh chóng đi đến phòng Thẩm Di Châu. Đứng trước cửa và chờ Lương Phong đi tới.

Lương Phong không nhìn nữa, cô bước chậm theo sau: “Cảm ơn.”

Lương Phong nhìn dì ấy đang nhanh chóng xuống tầng, sau đó cô đưa tay đẩy cửa ra.

Một luồng không khí lạnh phả vào mặt.

Lương Phong phát hiện căn phòng này không mở máy điều hòa, chắc là bị Thẩm Di Châu tắt đi.

Quần áo ngủ để trên tay trái, cô xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Còn chưa kịp liếc mắt nhìn phòng của anh thì cô đã nghe thấy tiếng cửa mở.

Sau đó cô đưa mắt nhìn sang.

Trong phòng ngủ vắng lặng, chỉ bật một cây đèn chân cao được đặt gần đầu giường. Lúc này Lương Phong mới ý thức được bây giờ trong phòng rất tối, ngay cả rèm cửa sổ thật dày cũng kéo sát xuống sàn.

Đến gần cửa phòng tắm vừa được mở, cô nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đang đi ra.

Thật ra Lương Phong cũng biết, Thẩm Di Châu tuyệt đối không muốn để người ngoài nhìn thấy dáng vẻ uể oải, mất tinh thần của mình. Lúc anh đưa tay bóp lấy cổ cô, lúc anh cúi đầu hôn môi cô, cô cũng có thể run rẩy cảm nhận được sức mạnh, suy nghĩ muốn phá hủy người khác dưới cơ thể anh.

Nhưng mà khi cô trực tiếp nhìn thấy anh ở trần đứng trước mặt cô, loại cảm giác hoảng sợ khi dưới chân là vực sâu vạn trượng càng trở nên rõ ràng hơn.

Cô vừa cảm thấy kiêng dè sức mạnh của anh, nhưng cũng vừa khát khao sức mạnh đó của anh.

Trong ánh sáng màu vàng đậm, Thẩm Di Châu cười, liếc nhìn Lương Phong đang đứng ở cửa.

Anh từ từ đi đến đầu giường rồi ngồi xuống, không nhanh không chậm đốt một điếu thuốc.

Trong phòng ngủ tối tăm, ngay cả sự im lặng cũng được phóng đại lên rất nhiều.

Mái tóc đen của Thẩm Di Châu còn có chút ẩm ướt, anh lặng lẽ hút nửa điếu thuốc, giống như đang dần lấy lại tinh thần.

Anh ngẩng đầu nhìn Lương Phong.

Cô mặc một chiếc áo khoác màu đen, phần eo bị thắt chặt lại, vạt áo giống như một đóa bách hợp màu đen đang nở rộ.

Mắt cá chân vừa nhỏ vừa dài.

Tóc đen mày đen, trái lại có một chút hùng hồn liều chết.

“Đến đây.” Thẩm Di Châu nói.

Cuối cùng Lương Phong cũng từ trong mơ tỉnh lại, cô đi đến trước mặt Thẩm Di Châu.

Thẩm Di Châu đưa tay kéo cô vào lòng, bàn tay không cầm thuốc lá luồn ra phía sau ôm lấy cô. Anh còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Lương Phong mở miệng trước: “Không mặc quần áo vào trước sao, tôi sợ anh thấy lạnh.”

Trái lại cô thì trông giống như đang quan tâm anh có thấy lạnh hay không.

Nụ cười trên mặt Thẩm Di Châu cũng trở nên suy tư hơn: “Mặc rồi thì chút nữa cũng phải cởi thôi, cần gì phải phiền phức thế?”

Lương Phong cũng cười: “Cũng đúng.”

Cô nói xong cũng đưa mắt nhìn xuống, để mặc cho anh muốn làm gì làm.

Thẩm Di Châu đưa tay tháo thắt lưng của cô ra, nút áo của cô cũng chẳng phải loại phức tạp gì, nhưng anh chưa từng nhìn thấy qua kiểu này bao giờ.

“Tự em làm sao?”

Lương Phong nhìn xuống, bây giờ cô mới biết anh đang nói áo khoác của cô.

“Ừm.”

Thẩm Di Châu không nói gì, anh nhướn mày, sau đó tháo thắt lưng của cô ra ném sang một bên.

Áo khoác màu đen bị cởi, lộ ra phần da thịt trắng nõn ở bên trong. Cô mặc một chiếc váy dệt kim dài, cổ áo hình chữ V làm lộ một mảng da thịt trắng nõn bên trong.

Bỗng nhiên mất đi một lớp bảo vệ, Lương Phong chợt cảm thấy rét lạnh. Nhưng bên trong phòng mờ tối, có lẽ Thẩm Di Châu cũng không thấy rõ mặt cô đã cắt không còn giọt máu nào rồi.

Sau khi Lương Phong đặt tay trái bị thương của mình lên vai của anh, tay phải không biết để đâu nên đành đặt trên đùi của mình.

“Sợ à?” Anh hỏi.

Tim Lương Phong đập nhanh hơn, khẽ gật đầu: “Có được không?”

Thẩm Di Châu giống như bị cô chọc cười: “Tại sao lại không được?”

Cánh tay anh dùng thêm chút sức, muốn kéo Lương Phong lại gần hơn.

Hơi thở nhẹ nhàng của anh phả vào cổ của cô, làm cho da cô không thể khống chế được mà run lên từng đợt.

Hết lần này đến lần khác anh cứ như đang cố ý làm vậy, không cho phép cô né tránh.

Quả thật Lương Phong không thể chịu nổi loại “Khổ hình” như thế này, cô quay đầu chôn mặt lên vai của anh.

Ngay sau đó cả người cô cũng bị đè xuống mặt chăn bông mát lạnh.

Lương Phong nhắm hai mắt lại.

Ngón tay vô thức vuốt ve sau lưng anh, cảm nhận l*иg ngực đang phập phồng lên xuống của anh. Giọt nước mát lạnh từ tóc anh chảy xuống, chảy xuống phần ngực mềm mại của cô.

Mặt hồ rộng lớn nuốt lấy cả người cô, cả người không khống chế được bị kéo xuống trầm luân vào trong đó.

Trên mặt nước phía xa xa truyền đến thứ ánh sáng mềm mại, cũng ở giây phút này, cái hôn giữa răng và môi hòa lẫn này của anh đã kéo cô ngược trở về với bóng tối.

Khí trong người cũng đã mất hết từ lâu, cô định thích nghi với cảm giác nghẹt thở này. Cũng thích ứng với sức mạnh không kiềm chế này của anh.

Ý thức cũng dần trở nên rối loạn hơn.

Lương Phong cũng thả tay ra.

Cả người cô như đang từ từ chìm xuống trong hồ nước, giống một con cá trong bể kính trong suốt.

Nhưng không hề giống như cô đã nghĩ, quấn quýt đến chết đi.

Thẩm Di Châu thả cô ra.

Không khí lại một lần nữa chen vào giữa hai người bọn họ.

Lương Phong từ từ mờ mắt ra.

Cách nhau gần thế à.

Cô thấy Thẩm Di Châu bởi vì không đủ ánh sáng mà chìm vào trong đêm lạnh, dưới đôi mắt thâm sâu là sống mũi cao, anh càng mang vẻ lạnh lùng hơn. Dựa quá sát vào nhau, cô lại có cảm giác như sắp bị thương rồi.

Lương Phong đưa mắt nhìn sang chỗ khác: “... Sao lại không tiếp tục?”

Thẩm Di Châu cười lên, ngồi dậy khỏi người cô: “Bị thương còn ra trận, làm khó em rồi.”

Lương Phong nghiêng đầu nhìn tay trái của mình.

Vết thương mới được băng bó kỹ lưỡng lúc sáng nay chẳng biết đã bị rách ra từ lúc nào, máu tươi đã nhuộm đỏ cả mảnh vải. Giờ phút này nhìn thấy, cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn.

Cô nhẹ nhàng giật giật ngón tay: “Không đυ.ng tay vào là được rồi.”

Thẩm Di Châu cũng đã mặc quần áo ngủ xong xuôi: “Ở đây chờ đi.”

Anh nói xong cũng mở cửa xuống tầng.

Lương Phong vẫn nằm trên giường của anh như lúc đầu.

Mặt tường trống không, da thịt cô lộ ra giống như có thể cảm nhận được từng trận gió thổi trong căn phòng.

Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

“Tôi đến giúp cô băng bó vết thương nhé.”

-

Dì giúp việc lại giúp Lương Phong băng bó vết thương lần nữa.

Thẩm Di Châu về lại phòng nói cô lên giường cùng anh ngủ một lát. Lúc này đã là bốn, năm giờ chiều, không phải là thời gian thích hợp để đi ngủ gì cả.

Nhưng mà thật sự là Lương Phong cũng có chút không chịu nổi, cô gật đầu một cái, nằm xuống bên cạnh Thẩm Di Châu.

Rèm cửa sổ không biết đã kéo ra một góc từ khi nào, cũng có một cửa sổ lớn sát đất ở ngay đấy.

Bên ngoài bầu trời âm u, hình như còn đang mưa.

Lương Phong không nằm sát vào Thẩm Di Châu, giữa chăn bông mềm mại đã tạo thành một khoảng cách an toàn giữa hai người họ. Cô lén giương mắt lên nhìn, anh đã nhắm hai mắt lại, hơi thở đều đều.

Trời mưa yên tĩnh như thế, dường như trong không khí đều là ẩm ướt và lạnh lẽo.

Sự lạnh lẽo và bồn chồn vừa rồi đã bị chiếc giường ấm áp và chăn đệm xua tan.

Không biết vì lý do nào, trong lòng Lương Phong lại cảm thấy yên lòng đến lạ.

Ở bên cạnh Thẩm Di Châu lại cảm thấy yên lòng, thật sự khó mà tưởng tượng được.

Chắc là bởi vì cô vừa mới “Sống sót sau tai nạn”.

Hơi thở cũng trở nên ổn định hơn, đầu óc cô lúc này thế mà lại có chút tỉnh táo.

Một loại buồn phiền không nói rõ thành lời đang im lặng lớn dần trong lòng của cô.

Rõ ràng anh đã làm cho cô cảm thấy sợ hãi. Nhưng anh thật sự có thể “Thả cô đi như một con ngựa”.

Lương Phong tự hỏi không biết đây có phải là cái gọi là “Hội chứng Stockholm” (*) hay không. Nhưng cô cũng biết anh không phải là loại xã hội đen gì đó. Nếu thật sự nói ai là kẻ thủ ác bày mưu hại người, có lẽ cô sẽ là người đầu tiên bị bắt quả tang.

(*) Hội chứng Stockholm: hay còn là “Quan hệ bắt cóc” là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm. Những cảm xúc nói trên của “nạn nhân” thường được xem là vô lý, vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua. Hệ thống quản lý dữ liệu bắt cóc của FBI ước tính có 5% nạn nhân có biểu hiện của hội chứng Stockholm.

Suy nghĩ miên man trong căn phòng yên tĩnh khiến cô cảm thấy buồn ngủ, Lương Phong nhìn thấy Thẩm Di Châu quay đầu nhìn mình.

Hình như anh hơi cau mày như đang muốn hỏi cô làm gì thế ---

Lương Phong im lặng đến gần anh.

Nhẹ nhàng hôn anh.

Đôi môi mềm mại nhưng lạnh như băng, tỉ mỉ hôn lên môi anh.

Cánh tay cô cũng tự nhiên vòng qua cổ của anh.

Mưa rơi ngoài cửa sổ càng ngày càng lớn hơn, bãi cỏ xanh biếc từ từ biến thành màu xanh đậm.

Lá cây ngô đồng vang lên xào xạc.

Nhưng bên trong phòng rất yên tĩnh.

Không khí ấm áp sưởi ấm cơ thể của hai người.

Cánh tay anh cũng vì thế mà càng siết chặt hơn.

Một lát sau, anh nhàn nhạt hỏi cô: “Tay này của em thì mấy ngày mới tốt lên thế?”