Trở Thành Minh Tinh Từ Vai Diễn Quần Chúng

Chương 5: Kẻ thù lớn nhất trong đời chính là giảm béo

Thẩm Thiên Thanh để lại tiểu trợ lý hỗ trợ Giang Phồn Tinh, còn mình thì vội vàng xử lý các công việc của phòng làm việc. Anh phải đăng ký các nhãn hiệu liên quan đến Giang Phồn Tinh, liên hệ với stylist, nhân viên tuyên truyền và giải quyết nhiều việc vặt khác. Ngoài ra, Thẩm Thiên Thanh cũng liên hệ với cha mẹ của Giang Phồn Tinh và cảm thấy cần thiết phải gặp họ một lần.

Trước đây, Thẩm Thiên Thanh không nghĩ rằng mình cần phải gặp mặt cha mẹ của mỗi nghệ sĩ, nhưng Giang Phồn Tinh đã thuyết phục anh về tầm quan trọng của việc này. Trong trường hợp Giang Phồn Tinh bắt đầu nổi loạn, có lẽ anh sẽ không thể đối phó ngay lập tức, và khi đó, việc có một mối quan hệ tốt với gia đình cậu ta sẽ là một lợi thế lớn.

Một người đại diện có năng lực thường không cần phải đi theo sát nghệ sĩ mọi lúc, mà sẽ đảm nhận các công việc kết nối và quản lý khác. Người theo sát nghệ sĩ thường là trợ lý hoặc các người đại diện cấp thấp hơn.

“Sau khi hoàn thành xong web drama hiện tại, cậu chuẩn bị tham gia khóa huấn luyện kỹ năng biểu diễn và ca múa. Tôi sẽ liên hệ với giáo viên và sắp xếp nhà xe, chung cư cho cậu,” Thẩm Thiên Thanh nói, đã quen với những việc này. ““Nếu có ai mời cậu đóng phim hoặc quay quảng cáo, hãy báo cho tôi trước để tôi xử lý. Đôi khi cậu từ chối trực tiếp có thể dễ gây mất lòng, nhưng nếu tôi đứng ra thì sẽ không như vậy. Cậu đừng tự mình quyết định.”

Rõ ràng, Thẩm Thiên Thanh đã bị Giang Phồn Tinh làm cho lo lắng.

“Ừ, yên tâm đi. Chúng ta sẽ chia đôi thù lao, nên tôi tuyệt đối không làm thay công việc của anh đâu,” Giang Phồn Tinh nghiêm túc cam kết với Thẩm Thiên Thanh. Nếu không phải vì dự án trước liên quan đến tác phẩm lớn đầu tiên của mình, cậu sẽ không tốn nhiều công sức như vậy.

Phòng làm việc Niệm Niệm chỉ ký hợp đồng nghệ sĩ với cậu, còn hợp đồng luật sư là tính tiền riêng, hiểu không?

“Cậu cũng đi nghỉ ngơi đi.” Sau khi Thẩm Thiên Thanh rời đi, Giang Phồn Tinh nói với tiểu trợ lý, “Cậu tên là gì?”

“Anh cứ gọi em là Tiểu Chu,” Tiểu Chu cười nói, “Mấy ngày nay trời lạnh hơn, em đi chuẩn bị thêm vài thứ, xong rồi sẽ nghỉ ngơi.”

“Được rồi, Tiểu Chu, cậu nghỉ sớm đi.” Giang Phồn Tinh không khuyên nhủ thêm, thấy Tiểu Chu thông minh lanh lợi, chờ khi phòng làm việc kiếm được tiền, cậu sẽ đề nghị Thẩm Thiên Thanh tăng lương cho Tiểu Chu.

Hỏi han ân cần không bằng hành động thiết thực.

Ở điểm này, Giang Phồn Tinh lại rất rõ ràng.

Ngày hôm sau, giữa trưa, Giang Phồn Tinh tham gia lễ khởi động máy của đoàn phim, và như thường lệ, cậu được phân một suất ăn có vẻ ngon nhưng thực tế lại nhạt nhẽo như nước ốc với thịt heo kho.

Bộ phim này tạm thời có tên là 《 Công tử, ngươi là của ta 》, một bộ cổ trang làm khá vội vàng, và cứ thế mà bắt đầu quay.

Nữ chính Lưu Ngân Ngân là một nữ diễn viên thường xuyên xuất hiện trong các video ngắn. Kỹ năng diễn xuất của cô tuy không xuất sắc nhưng đủ dùng, và cô có hợp đồng với một công ty lớn. Trước đây, khi Giang Phồn Tinh còn diễn vai quần chúng, cậu đã gặp cô nhiều lần khi cô quay các video ngắn, và họ dần trở nên quen thuộc. Khi biết Giang Phồn Tinh cũng đã ký hợp đồng với một phòng làm việc, hai người mới thực sự thân thiết.

Không có cách nào khác, trong đoàn phim, người có hợp đồng và người không có hợp đồng hầu như không chơi cùng nhau. Điều này giống như sự khác biệt giữa nhân viên chuyên nghiệp và người qua đường bình thường, mọi người đều có thời gian hạn chế và chỉ dành cho những người liên quan đến công việc của mình.

Giang Phồn Tinh trò chuyện với Lưu Ngân Ngân và biết rằng công ty của cô là Mộc Ngu, công ty đã từng gửi hợp đồng với tỷ lệ chia 3-7 cho cậu.

“Công ty của chúng tôi tuy lớn, nên nghệ sĩ cũng rất nhiều. Mỗi nhóm ít nhất ký 50 nữ và 50 nam. Ban đầu chúng tôi định tham gia một chương trình tuyển chọn tài năng, nhưng chương trình này chưa kịp lên sóng đã bị đình trệ do vấn đề về an toàn phòng cháy. Từ đó đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.” Lưu Ngân Ngân thở dài, “Công ty không thể phí công nuôi dưỡng chúng tôi, nên đã phân tán chúng tôi vào các đoàn phim ngắn khác nhau, ai có thể nổi bật thì sẽ được đi diễn những vai lớn hơn.”

“Lúc mọi người ký hợp đồng, không hứa hẹn sẽ cung cấp tài nguyên gì sao?” Giang Phồn Tinh nghi ngờ hỏi, “Không có gì mà mọi người vẫn ký sao?”

“Mộc Ngu là công ty lớn, chỉ cần có thể nổi tiếng, hợp đồng sẽ có mọi thứ. Hơn nữa, trước đó chúng tôi cũng đã được luyện tập ca hát và nhảy múa.” Lưu Ngân Ngân lắc đầu, “Tuy rằng tôi xuất thân chính quy, nhưng chỉ là một sinh viên tốt nghiệp từ một trường nghệ thuật hạng ba, việc ký hợp đồng với công ty đã là rất tốt rồi. Toàn lớp của tôi chỉ có mình tôi được coi trọng, làm sao có thể đàm phán với công ty được? Tiền vi phạm hợp đồng của công ty chúng tôi cũng không quá cao, tương đối mà nói đã là tốt rồi. Tôi nghe nói có những công ty khác còn ghê tởm hơn, chuyên kiếm tiền từ tiền vi phạm hợp đồng.”

“Cậu có điều kiện tốt, nếu ký hợp đồng chắc chắn sẽ được coi trọng hơn chúng tôi.” Lưu Ngân Ngân thở dài nói, “Cậu nhìn tôi, mắt hai mí, mũi, và cằm đều có chỉnh sửa một chút để có thể lên hình ổn hơn. Hiện tại có quá nhiều nữ diễn viên xinh đẹp, rất nhiều người không thể nổi bật. Nếu ngày nào đó lui khỏi giới giải trí, tôi có thể dựa vào những tác phẩm đã quay, mở lớp huấn luyện để có thể kiếm tiền nuôi sống chính mình.”

Giang Phồn Tinh gật đầu, cô gái này tuy không thông minh lắm khi ký hợp đồng, nhưng vẫn có kế hoạch cho tương lai của mình.

“Không sao đâu, biết đâu một ngày nào đó phim của cô lại nổi tiếng.” Giang Phồn Tinh an ủi.

“Cậu cũng cố gắng lên, nghe nói cậu cũng đã ký hợp đồng với phòng làm việc. Thẩm Thiên Thanh là một người đại diện có con mắt tinh tường, những nghệ sĩ anh ta ký hợp đồng đều có tên tuổi trong giới giải trí, chỉ là vận khí không tốt lắm.” Lưu Ngân Ngân không hâm mộ, vì tình hình hiện tại của phòng làm việc Niệm Niệm ai cũng biết, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Nam chính đến đoàn phim vào ngày thứ tư sau lễ khởi động máy.

Vai diễn của Giang Phồn Tinh chủ yếu phối hợp với nam chính, nên khi anh ta chưa đến, cậu chỉ có thể ngồi chơi điện thoại.

“Haiz, sao lại đến sớm thế?” Giang Phồn Tinh có chút bất đắc dĩ, cậu còn định chơi thêm vài trận game để lên bậc Vương Giả.

Khi nam chính vừa đến, thấy Giang Phồn Tinh liền nhíu mày, “Sao cậu vẫn chưa đi hóa trang, thời gian có hạn, đừng lãng phí thời gian của mọi người.”

Giang Phồn Tinh nhìn nam chính và hiểu ngay vì sao mình phải hóa trang. Đối phương nhìn quá hiện đại, chiều cao lại không đủ, đôi giày cao gót của anh ta chắc cũng gần bằng giày cao gót của nữ diễn viên..

Hơn nữa, vừa gặp đã ra oai, quả nhiên, ở đâu cũng có loại người ngốc nghếch như thế này, nghĩ rằng ra oai trước là có thể chiếm thế thượng phong.

“Anh là nhà sản xuất à?” Giang Phồn Tinh nói với giọng mỉa mai, “Không thể nào, chắc không có ai không biết nhà sản xuất và đạo diễn mới là người trả tiền cho tôi.”

"Nhà sản xuất và đạo diễn còn chưa lên tiếng, anh từ đâu ra mà dám chỉ trỏ tôi?" Giang Phồn Tinh trực tiếp trợn mắt, tất cả sự khinh bỉ hiện rõ trên .

Tiểu Chu lập tức đứng thẳng, mang theo túi chuyên dụng của mình.

"Giang ca, ngài trước dán cái miếng dán giữ ấm, lát nữa còn phải hóa trang thay quần áo. Mùa đông lạnh lắm." Tiểu Chu còn chu đáo đưa tới bình cách nhiệt, bên trong đã pha sẵn nước gừng Khả Nhạc không đường.

"Vị nghệ sĩ này, nếu ngài muốn bàn công việc với Giang ca, xin vui lòng liên hệ trực tiếp với phòng làm việc của chúng tôi." Tiểu Chu quay đầu cười tươi nói.

"Cậu…" Nam chính nhìn qua tiểu trợ lý bên cạnh Giang Phồn Tinh, nhận ra rằng tiểu vai phụ này cũng đã ký hợp đồng với công ty, đành phải nhịn xuống.

Không ký hợp đồng thì dễ bắt nạt, nhưng ký hợp đồng rồi thì khó đối phó.

"Tôi sẽ nói với nhà làm phim." Nam chính hừ lạnh một tiếng, bực bội rời đi.

"Giang ca đừng nóng giận, trong giới giải trí có rất nhiều người như vậy. Những nghệ sĩ thực sự nổi tiếng lại rất lễ phép, chỉ có loại nửa vời này mới thích chơi trò đại bài." Tiểu Chu khinh thường cười nói, "Giờ này năm nào rồi, còn có nghệ sĩ chơi trò đại bài sao? Như thế này rất dễ đắc tội với người khác."

Nói không chừng người diễn nha hoàn hay thị vệ bên cạnh sau này lại nổi tiếng không chừng, ai dám tùy tiện đắc tội chứ?

"Tôi đương nhiên hiểu điều này. Tiểu Chu, vừa rồi cậu àm rất tốt, thực sự cho tôi nở mày nở mặt. Nhưng lần sau khi nói như thế với người khác, có thể đừng cười như vậy không?" Giang Phồn Tinh nghiêm túc gợi ý.

"Làm sao vậy Giang ca?" Tiểu Chu không hiểu hỏi lại.

"Cậu vừa cười vừa nói như thế, thực sự giống như vai ác pháo hôi, không may mắn chút nào."

"Vâng, Giang ca." Tiểu Chu cụp đuôi, cậu nghĩ rằng trước đây thấy nhiều trợ lý an ủi nghệ sĩ đều làm như vậy.

"Tôi sẽ bảo Thẩm ca thưởng thêm tiền cho cậu."

"Thật sao, cảm ơn Giang ca!"

Chỉ cần có tiền, mọi chuyện đều dễ giải quyết.

Bộ phim này ban đầu dự định quay trong hai mươi ngày, nhưng sự “siêng năng” của nam chính, Giang Phồn Tinh chỉ mất mười ngày là quay xong tất cả các cảnh của mình. Thực tế là suất diễn của cậu bị cắt giảm đáng kể, đạo diễn cũng chán nản không thèm giận nữa, nhưng theo hợp đồng, thù lao vẫn phải trả, và Giang Phồn Tinh cũng vui vì làm ít việc hơn mà vẫn nhận đủ tiền.

Nam chính thật quá đơn thuần, thực ra anh ta nên để Giang Phồn Tinh quay đủ hai mươi ngày, rồi khi làm hậu kỳ, cắt bớt cảnh của cậu. Như vậy vừa không đắc tội ai, vừa lãng phí thời gian của Giang Phồn Tinh mà không cần trả thêm tiền.

Đáng tiếc, nam chính không hiểu đạo lý này, cho thấy anh ta vẫn chưa biết làm sao để tồn tại trong giới này.

Giang Phồn Tinh cũng lười tranh cãi với đối phương, cậu đi tòa án còn có thể kiếm tiền, còn cãi nhau với kẻ ngốc chỉ thu về sự bực bội.

"Giang ca, Thẩm ca vừa gửi tin tức, phòng làm việc đã chuẩn bị xong chung cư cho anh, anh có thể dọn vào ngay. Chi phí do phòng làm việc chi trả. Các giáo viên kỹ thuật diễn xuất, vũ đạo và thanh nhạc đều đã được tìm, anh sẽ học cùng các nghệ sĩ khác của phòng làm việc. Nếu cần, anh có thể học riêng, nhưng biểu diễn cần có sự đối lập với người khác để biết ưu khuyết của mình." Tiểu Chu tận tình giải thích, giọng nói khá khép nép và lễ phép.

"Tôi biết rồi" Giang Phồn Tinh không khỏi cảm thán trong lòng, Tiểu Chu chắc hẳn đã trải qua nhiều khó khăn khi làm việc với các nghệ sĩ trước đây, đến mức những điều rõ ràng như vậy cũng phải giải thích tỉ mỉ như thế.

"Xe sẽ đến muộn, hôm nay chúng ta phải bắt taxi về trước..."

Với sự giúp đỡ của Tiểu Chu, việc thu thập đồ đạc và trả phòng chỉ mất chưa đến nửa ngày. Giang Phồn Tinh còn mời anh bạn quen biết là anh đại áo rồng đi ăn một bữa, sau đó tạm biệt Hoành Điếm.

Dưới sự trợ giúp của Tiểu Chu, việc thu thập đồ đạc và trả phòng chỉ mất nửa ngày. Giang Phồn Tinh còn đặc biệt mời người bạn quen biết ở đoàn phim đi ăn một bữa, rồi mới tạm biệt và trở về Hoành Điếm.

"Tiểu Chu, tối nay cậu muốn ăn gì? Tôi mời." Vừa đặt hành lý vào căn chung cư 50 mét vuông, Giang Phồn Tinh hài lòng với đãi ngộ của mình. Trợ lý phải theo mình mỗi ngày, quan hệ vẫn nên giữ tốt.

Bao ăn, bao ở, bao huấn luyện, không làm việc cũng có 5000 đồng lương cơ bản, chẳng trách ai cũng muốn vào giới giải trí.

"Giang ca." Tiểu Chu đã sắp xếp gọn gàng mọi đồ đạc và mang ra một cái cân.

"Anh đã vượt quá trọng lượng cho phép, vài ngày nữa là bắt đầu huấn luyện, anh cần phải giảm béo. Thẩm ca nói, anh sẽ vào quay phim tiên hiệp, yêu cần phải gầy để tạo hình cho đẹp, nên từ giờ anh phải bắt đầu chế độ ăn kiêng." Tiểu Chu cẩn thận nói.

"Tôi cao 1m85, nặng chỉ hơn 130 cân, sao còn cần phải giảm béo?" Giang Phồn Tinh ngạc nhiên, cậu nghĩ mình đã đủ cân đối, trên màn ảnh nhìn cũng vừa vặn, không mập chút nào.

"Phim tiên hiệp cần mặc quần áo năm sáu lớp không giống như các thể loại phim khác, hơn nữa trước khi ký hợp đồng anh phải thử trang phục. Không có thời gian nên chỉ còn cách giảm cân nhanh. Trong vòng nửa tháng anh phải giảm 10 cân." Tiểu Chu nhấn mạnh, "Anh có thể ăn trưa thoải mái nhưng tối nay chỉ có rau xà lách, ăn sống hoặc luộc."

Giang Phồn Tinh hiểu ra tại sao Tiểu Chu đột nhiên trở nên lễ phép, vì đang chuẩn bị cho việc này.

Đêm đó, Giang Phồn Tinh đói đến tỉnh giấc.

Không ngờ, Giang Phồn Tinh, người có thể trở thành trụ cột của đội biện luận A đại, giành được vai nam 3 trong dự án S cấp, trò chuyện vui vẻ với đại diện nổi tiếng mà không biết mệt mỏi, lại gần như đầu hàng ngay ngày đầu tiên giảm cân?

Cuộc sống quả nhiên không suôn sẻ, luôn có bất ngờ khiến bạn đau khổ.

Ha hả, các người nghĩ Giang Phồn Tinh sẽ từ bỏ dễ dàng sao?

Không, cậu sẽ đối mặt và vượt qua thử thách.

Giang Phồn Tinh tự an ủi, làm dịu cảm xúc và lấy lại bình tĩnh.

Đói thì cứ đói.

Nếu làm nghệ sĩ mà không gặp khó khăn, nhiều tiền thế này lấy cũng chẳng an lòng.

__________________________________________________________________________

Thẩm Thiên Thanh (dặn dò cẩn thận): Thiếu tinh bột sẽ tính tình bực bội, cậu cẩn thận hầu hạ tôi, trở về tôi sẽ thưởng thêm.

Tiểu Chu: Thẩm ca yên tâm, tôi rất có kinh nghiệm trong việc này.

Giang Phồn Tinh: Tinh thần tôi rất tốt, không hề bực bội ( (╯‵□′)╯︵┻━┻ )