Chương 3
Nguồn: hatdauthan.wordpress.comViên tiên sinh luôn không vui
Viên Thụy nghỉ ngơi mấy ngày, công ty gọi điện kêu cậu tới để nhận trợ lý mới, lấy kịch bản phim thần tượng, tiện thể thông báo cho cậu thời gian và địa điểm lớp kỹ năng diễn xuất cấp tốc.
Lần trước lúc cậu trả trợ lý đẹp trai kia về, công ty hỏi có chỗ nào không hài lòng, cậu nói đừng chọn người đẹp trai quá —— Quả nhiên trợ lý mới lớn lên nhìn vô cùng bình thường, là chủng loại ném vào đám đông liền lập tức không nhận ra.
“Cậu chớ xem thường Tiểu Triệu, tư lịch[1] so với cậu có khi còn dày dặn hơn.” Người đại diện Lý Linh Linh giới thiệu, “Cậu ta trước kia là trợ lý Lương Tỳ, cậu biết Lương Tỳ không?”
[1] tư cách và sự từng trải
Viên Thụy vội vàng gật đầu nói: “Biết, anh ta ở tầng trên tôi, thường thấy lắm.”
Lý Linh Linh cũng rất kinh ngạc, nói: “Thật sao? Năm ngoái anh ta hết hợp đồng liền rời khỏi công ty chúng ta, sau đó tôi cũng không gặp lại.”
Viên Thụy lấy điện thoại ra vào album cho cô xem, “Mấy ngày trước còn chạm mặt trong thang máy, tôi còn xin chụp ảnh chung nữa đó.”
Lý Linh Linh vừa ghé đầu qua xem, vừa nói: “Cậu cũng đừng quá khúm núm với anh ta, tuy rằng cậu không nổi như bằng, nhưng mọi người đều là người trong giới… Đây là cái gì!!”
Viên Thụy luống cuống trượt qua hình khác, lúng túng giải thích: “Sai rồi sai rồi, không phải tấm này.”
Lý Linh Linh quát: “Nhanh xóa mấy tấm ảnh này đi! Đem icloud thủ tiêu vĩnh viễn luôn đi! Nếu điện thoại bị mất hay tài khoản bị hack, cậu thắt cổ đi là vừa!” Cô là người Thượng Hải, lúc giật mình nổi giận liền nói tiếng địa phương.
Viên Thụy xấu hổ cúi đầu, nói rằng: “Tôi lại không quá nổi, không ai hack tôi đâu…”
Lý Linh Linh mặt đỏ bừng, cũng không biết là bởi vì nghệ sĩ của mình đi con đường không nên đi, hay là bởi vì nhìn mấy tấm hình “mát mẻ” kia mà xấu hổ.
Công ty trang sức Vân Xương.
Ở trong phòng làm việc chơi trò bắn cá Trịnh Thu Dương nhận được mấy tấm ảnh Viên Thụy gửi tới, nhất thời tinh thần rung lên, lập tức gọi lại.
Viên Thụy: “Nhận được ảnh chưa? Anh giữ cho tốt nha.”
Trịnh Thu Dương hít hít cái mũi có chút nóng, nói: “Viên Tiểu Thụy, em học xấu.”
Viên Thụy nhỏ giọng nói: “Em không có ý gì khác.”
Trịnh Thu Dương cười nói: “Anh hiểu, em xong việc chưa? Anh đến đón?”
Viên Thụy nói: “Thật sự không có ý gì khác!”
Trịnh Thu Dương lẩm bẩm nói: “Đến khách sạn lần trước? Chỗ đó thảm sạch lại không rát da, cửa sổ sát đất còn lớn hơn.”
Viên Thụy còn muốn giải thích: “Thật sự không phải!!”
Trịnh Thu Dương nói: “Đứng dưới lầu công ty em chờ, anh lập tức đến.”
Chỉ là không nỡ bỏ mấy tấm hình kia thôi mà, Viên Thụy giãy dụa một phen, vẫn là nói: “Vậy… Được rồi.”
Cúp máy xong, Trịnh Thu Dương mặc áo khoác cấp tốc, cầm chìa khóa hấp tấp về sớm, trong công ty cũng không ai hỏi hắn đi đâu.
Ba hắn tuổi tác cao không muốn lao tâm lao lực nữa nên năm ngoái đã về hưu, công ty trang sức hiện tại trên thực tế đã thuộc sự quản lý của anh trai Trịnh Thiệu Dương. Đối với người anh cùng cha khác mẹ này hắn không có tình cảm gì, còn chán ghét lẫn nhau, cũng may Trịnh Thu Dương là một người bẩm sinh không có dã tâm, cả ngày chỉ vẽ vời thiết kế trang sức, bộ dáng cứ cà lơ phất phơ không lý tưởng, Trịnh Thiệu Dương cũng không để hắn vào trong lòng.
Viên Thụy cầm kịch bản, nói với trợ lý mới: “Triệu Chính Nghĩa, tôi phải về nhà, cậu buổi chiều không cần đi cùng tôi, tôi đi gặp bạn.”
Triệu Chính Nghĩa vội nói: “Viên ca đừng khách khí như thế, gọi tôi Tiểu Triệu là được. Vậy sáng sớm ngày mai tôi đến đón anh, 9h30 lên lớp, 8h40 bắt đầu đi, có cần tôi sáng gọi điện thoại gọi anh dậy hay không?”
Viên Thụy nói: “Tôi tự thức được, chị Linh Linh nói địa chỉ của tôi cho cậu chưa?”
Triệu Chính Nghĩa cười nói: “Kim Bích phải không, chỗ đó tôi quen thuộc nhất.”
Viên Thụy cũng cười một tiếng, “Đúng rồi, cậu trước kia là trợ lý Lương Tỳ, anh ta cũng ở đó.”
Triệu Chính Nghĩa nhếch môi cười, có vẻ thật thà.
Viên Thụy còn muốn hóng chuyện bát quái của Lương Tỳ, nhưng chỉ mới quen, lại cảm thấy như vậy không tốt lắm, không thể làm gì khác hơn là nói: “Tôi có rất nhiều chuyện không biết, cậu là tiền bối, sau này phiền cậu chiếu cố.” Nói xong liền vô cùng nghiêm túc cúi mình chào hắn.
Triệu Chính Nghĩa thụ sủng nhược kinh nhảy về phía sau nửa bước, sốt sắng nói: “Viên Ca, đừng như vậy, tôi chỉ là một trợ lý nhỏ.”
Viên Thụy đứng lên, nói: “Tôi cũng chỉ là tiểu minh tinh.”
Triệu Chính Nghĩa bị ánh mắt thuần khiết của cậu nhìn trong lòng có chút kích động, chân thành nói: “Sau này nhất định sẽ có nhiều nhiều người yêu thích anh, anh sẽ trở thành đại minh tinh.”
Viên Thụy xấu hổ nói: “Sẽ không, khán giả chỉ mù nhất thời, không mù được cả đời.”
Triệu Chính Nghĩa: “…”
Vội vã giải quyết bữa trưa, Viên Thụy cùng Trịnh Thu Dương ở khách sạn lăn lăn thảm lông trải sàn, Trịnh Thu Dương vốn còn muốn đẩy cậu đến trước cửa sổ, cậu bị dọa đến liên tục rít gào chống cự, dù sao ban ngày bên dưới người xe đông nghẹt, Trịnh Thu Dương cũng chỉ lộ vẻ tức giận từ bỏ, ở trên thảm vạch cậu ra giải tỏa mấy tư thế, còn tìm góc độ tốt chụp mấy chục tấm.
Bởi vì sau khi ăn xong món điểm tâm quá mức mỹ vị, giấc ngủ trưa hôm nay cũng trở nên sảng khoái ngọt ngào, Trịnh Thu Dương còn đang thiên mã hành không[2] trong mộng đẹp lưu luyến quên đường về, liền bị lắc mạnh tỉnh dậy.
[2] ngựa thần lướt gió tung mây
“Về nhà ngủ, không trả phòng sẽ bị thu phí một ngày đó.” Viên Thụy ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên cạnh anh, nói “Nhanh nhanh nhanh, mặc quần áo vào.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy đem áo sơ mi đưa cho hắn, vẻ mặt đau khổ nói: “Lần sau không tới nữa, tiền đi “ấy ấy” quá xa xỉ.”
Trịnh Thu Dương suýt nữa hộc máu, oán hận nói: “Không phải nói eo muốn gãy sao? Không nghỉ ngơi cho tốt còn nghĩ này nghĩ nọ?”
Viên Thụy mặt nhăn đến lợi hại: “Thật sự muốn gãy rồi, anh dùng sức quá, còn lớn như vậy.”
Trịnh Thu Dương lòng hư vinh đàn ông được thỏa mãn, yên lặng nuốt máu trở lại.
Viên Thụy xoa eo đứng lên nói: “Công ty mới cấp cho em trợ lý mới, không đẹp trai chút nào.”
Trịnh Thu Dương khoác áo sơ mi rồi mặc quần vào, đứng ở trên giường đeo thắt lưng, nói: “Vậy thì tốt, đỡ cho em phải dại trai.”
Viên Thụy giúp anh kéo lại áo, tiện tay sờ sờ cơ bắp trên đùi anh, mặt lập tức lộ vẻ mê trai.
Trịnh Thu Dương thấy vậy buồn cười, ngồi xổm xuống hôn cậu, nghiêm trang nói: “Em càng ngày càng nổi, sau này paparazi cả ngày săn em, cơ hội dùng tiền để “bắn pháo” của chúng ta cũng không nhiều, phải quý trọng mới đúng, được lần nào hay lần đó.”
Viên Thụy nhíu nhíu mày, an ủi: “Không sao, em sớm muộn cũng sẽ hết thời.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn bị manh đến cả người run run, chìa tay ôm hun cậu.
Viên Thụy giãy giụa nói: “Mau mặc vớ mang giày! Lố giờ bây giờ!” (Đ: Em không những tự ti còn hay phá không khí =))))
.:.