Ba Ngày Ở Quỷ Trạch

Chương 21

"Lúc mới tham gia chắc cậu cũng có nghe qua rồi, cậu sẽ có tiền vàng cũng như giá trị sinh mệnh."

"Tiền vàng sẽ giúp cậu xoay sở chi tiêu trong Nhà lớn, cũng có thể dùng để đổi vật phẩm, tiêu hết tiền thì cùng lắm là biến thành người vô gia cư thôi."

"Nhưng giá trị sinh mệnh thì khác," Ngô Kiêu bước thêm một bước, lại giải thích: "Cậu có thể xem giá trị sinh mệnh là thời gian mà cậu còn để có thể ở lại Nhà lớn, mỗi một ngày trôi qua, giá trị sinh mệnh sẽ bị trừ đi một ít, cho đến khi giá trị sinh mệnh trở về 0, cậu sẽ hoàn toàn bị xóa sổ."

"Mặt khác, lúc trước tôi có từng đề cập qua, trong trò chơi, nếu người chơi gϊếŧ người chơi khác không phải kẻ hiến tế thì sẽ phải chịu sự trừng phạt, giá trị sinh mệnh sẽ bị trừ đi. Người bị gϊếŧ có bao nhiêu giá trị sinh mệnh, thì người ra tay sẽ bị trừ đi bấy nhiêu."

"Vậy sao mấy anh lại vẫn muốn gϊếŧ Hồ Hàm? Lỡ đâu bị trừ sạch hết thì làm sao bây giờ?" Tống Viêm theo bản năng nghĩ đến chuyện khi đó.

"Bị trừ hết sao..." Ngô Kiêu đột nhiên cười, phất phất tay nói: "Khi đó nếu gϊếŧ được Hồ Hàm, tôi cùng lắm chỉ bị quy chụp là đồng phạm, không trừ bao nhiêu đâu, còn Quỷ Mặt Sắt ––"

"Cho dù hắn có gϊếŧ sạch hết đám người chúng ta, thì giá trị sinh mệnh của hắn cũng không bị trừ hết đâu."

Đề tài lại quay trở về người mặt sắt, Tống Viêm trầm ngâm một lát, rồi hỏi: "Nói như vậy, anh ấy đã chơi rất nhiều lần? Hoặc là nói, anh ấy đã tham gia trò chơi này rất lâu rồi sao?"

"Quỷ Mặt Sắt là tên điên có tiếng, chưa bao giờ nhìn thấy bóng dáng hắn trong Nhà lớn," Ngô Kiêu nói: "Còn thời gian hả, cái này tôi không rõ lắm, có điều nghe nói hình như là được 3 4 năm rồi?"

Tống Viêm căng thẳng, tiếp tục hỏi: "Anh ấy... vẫn luôn là dáng vẻ như bây giờ sao?"

"Cái này thì tôi càng không biết, tôi mới đến đây hơn 1 năm trước thôi, từ lúc tôi nhìn thấy hắn thì hắn đã như thế rồi."

"Được rồi, tôi đi đổi đồ một lát." Tống Viêm còn muốn hỏi gì đó, nhưng Ngô Kiêu lại ngừng chân, bọn họ đã đi đến góc nhà, nơi tiếp giáp giữa hai bức tường, nơi đó có một căn nhà màu đỏ mọc ra từ trong góc.

Ngô Kiêu chỉ vào căn nhà đỏ: "Đây là nơi để đổi vật phẩm, cậu muốn vào xem thử không?"

Tất nhiên là Tống Viêm không từ chối, đi theo Ngô Kiêu vào căn nhà đỏ đó.

Không gian trong căn nhà đỏ kia không khác với siêu thị bình thường là bao, lúc mới đi vào, vật phẩm trên kệ cực kì bình thường. Nhưng càng đi vào trong, vật phẩm càng phức tạp.

Các loại vũ khí nóng lạnh, vật phẩm hỗ trợ sinh tồn, có rất nhiều thứ Tống Viêm chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng giá tiền có vẻ không ổn cho lắm, với số tiền trong túi thì Tống Viêm chỉ có thể tham quan mà thôi.

Còn Ngô Kiêu, ngay từ lúc bắt đầu đã có chủ đích mà đi về một phía. Tống Viêm đi dạo một chốc, sau đó quay lại bên cạnh hắn, phát hiện giỏ mua sắm của hắn đã chất đầy đồ, nhưng chỉ có duy nhất một loại vật phẩm.

"Nước tăng lực?" Tống Viêm khó hiểu hỏi: "Anh mua nhiều như vậy làm gì đấy? Anh dùng hết sao?"

Ngô Kiêu lắc đầu, nói: "Không phải cho tôi dùng, Tiểu Nguyễn nhà tôi sức khỏe không tốt lắm, mấy thứ này là mua cho em ấy."

Ngô Kiêu nói như vậy, Tống Viêm càng thêm tò mò đối với Tiểu Nhuyễn của đối phương.

Mà sự tò mò này ngay lúc tính tiền lại càng tăng thêm.

"Chào ngài." Ở cuối ngôi nhà là từng hàng từng hàng quầy thu ngân, nhân viên thu ngân bên quầy đang thanh toán tiền hàng đâu vào đấy, rất ngăn nắp.

Tống Viêm nhìn thoáng qua nhân viên thu ngân, bọn họ mặc đồng phục làm việc giống hệt nhau, đội mũ và đeo khẩu trang cũng y hệt nhau... nhưng những phần da thịt lộ ra khỏi khẩu trang lại đầy những vết sẹo sâu hoắm.

"Bọn họ cũng là người chơi sao?" Trong lúc thanh toán tiền hàng, Tống Viêm nhỏ giọng hỏi.

"Không, không phải," Ngô Kiêu vừa quay đầu lại nói với Tống Viêm, vừa đưa tay nhận hóa đơn tính tiền: "Bọn họ chắc hẳn là NPC."

"Quý ngài, vật phẩm của ngài tất cả gồm 32 bình nước tăng lực, tổng cộng là 1600 đồng vàng."

"Mắc dữ vậy?" Tống Viêm ngạc nhiên nhìn Ngô Kiêu, Ngô Kiêu lại vô cùng bình thản dùng ngón cái ấn dấu lên hóa đơn, xem như giao dịch hoàn thành.

"Mắc gì mà mắc," Ngô Kiêu xách đống nước tăng lực đó, quay đầu nói với Tống Viêm: "Được rồi, đi nhanh lên, trời sắp tối rồi đó."

Cho đến khi bước đến cửa, Tống Viêm vẫn còn tò mò về Tiểu Nhuyễn của Ngô Kiêu là kiểu người như thế nào, vì sao lại cần nhiều nước tăng lực như vậy.

Nhưng đến khi ra khỏi cửa hàng, cậu lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.

Chiếc đèn tròn vẫn nằm chính giữa trần nhà, nhưng giờ phút này nó lại biến thành màu cam vàng như mặt trời sắp lặn. Toàn bộ Nhà lớn nhìn như đang chìm vào hoàng hôn.

"Tôi nói là đi nhanh lên, buổi tối ở đây lộn xộn ghê lắm."