Ba Ngày Ở Quỷ Trạch

Chương 18:

Một mình hắn ở trong phòng gia sư, chơi đi chơi lại bản nhạc tử thần này bên xác người yêu, cho đến khi bị Vệ Phương dùng nó để gϊếŧ chết hắn.

Vệ Phương run rẩy nhìn người đang từng bước tiến đến gần mình, vươn tay nắm chặt góc áo của Hồ Hàm, cô ta tựa như đồ điên mà lên tiếng chất vấn: "Sao lại khai ra, không phải đã quyết định hợp tác với nhau sao!"

"Hợp tác?" Tống Viêm nhíu mày, không khỏi nghi ngờ trình độ hiểu biết của mình đối với trò chơi: "Người chơi bình thường có thể hợp tác với kẻ hiến tế sao?"

"Đương nhiên ––" Hồ Hàm nhìn Tống Viêm nhẹ nhàng cười cười, biểu tình vẫn dịu dàng như trước, nhưng ngay sau đó lại giơ cây kiếm ngắn trong tay lên, tàn nhẫn đâm thẳng vào cổ Vệ Phương!

"Đương nhiên là không được rồi."

Vệ Phương có nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân mình sẽ bị chính tay Hồ Hàm đâm sau lưng, nhưng hết thảy đã không còn kịp nữa rồi, cô chỉ có thể hoảng hốt nhìn Hồ Hàm, máu tươi trào ra như suối.

"Đây cũng là một lời nói dối mà thôi." Hồ Hàm giơ tay lau vết máu bắn lên mặt, cười nhẹ: "Vốn dĩ muốn nhìn thử xem con dê non này có thể chạy được bao xa, tiếc thật đấy, tôi thật sự rất thất vọng. "

Tống Viêm ngạc nhiên nhìn Hồ Hàm thẳng tay tước đi sinh mạng người khác, nhanh chóng làm rõ suy nghĩ của mình. Có thể ngay lúc Mạnh Mộng chết, hoặc sớm hơn nữa, Hồ Hàm đã đoán ra được Vệ Phương chính là kẻ hiến tế, sau đó hư tình giả ý nói rằng mình có cách để hợp tác với kẻ hiến tế, lừa gạt sự tín nhiệm của Vệ Phương, hơn nữa còn dẫn lối cho cô ta gϊếŧ Lý Bá Cường và Triệu Khánh An... Cuối cùng, ngay tại thời khắc công bố chân tướng, quay ngược lại giải quyết Vệ Phương.

"Anh làm vậy là có mưu đồ gì!" Tận mắt chứng kiến tình trạng thê thảm của người đã từng là bạn tốt, Cao Vân Vân hét lớn.

"Mưu đồ gì, mưu đồ làm cho trò chơi thú vị hơn mà thôi." Hồ Hàm vứt cơ thể đang còn giãy giụa của Vệ Phương sang một bên, đang tính bước một bước, một thanh hắc đao dài chợt chắn trước mặt hắn, cho dù hắn đã cố gắng tránh đi thì vẫn bị sượt qua sườn mặt.

Hồ Hàm ngước mắt nhìn người mặt sắt, cười khẽ: "Sao lại muốn gϊếŧ tôi? Tôi cũng là người chơi mà, chúng ta không phải là kẻ thù, nhất là –– với anh."

"Anh mà là người chơi cái gì, hôm nay không gϊếŧ anh, ngày mai nói không chừng lại bị anh gϊếŧ, Quỷ Mặt Sắt, anh nên loại bỏ mầm tai họa này sớm chút đi!" Ngô Kiêu không thèm nương tay với Hồ Hàm, rút cây Eptigon bên hông ra, giơ lên ngắm bắn.

"Cẩn thận! Phía sau!" Đúng lúc này, Tống Viêm đột nhiên hô to, người mặt sắt cảnh giác xoay người, theo bản năng giơ đao lên chặn lại, trong nháy mắt chặt đứt một bàn đang dần dần phân hủy.

Vệ Phương vừa mới chết vài phút trước lại bất ngờ đứng lên, làn da trong nháy mắt đã biến thành màu than chì, từng tấc da cứ như lá khô mà nhanh chóng khô héo mục nát, ngước đôi mắt tối om lên, trong miệng lại phát ra âm thanh quái dị: "Tao muốn hiến tế hết đám bọn mày cho quỷ thần ––"

Ngô Kiêu nhanh chóng đổi mục tiêu, liên tục nã vài phát đạn lên người cô mới tạm thời ép cô đến sát vách tường. Còn Hồ Hàm thì nhân cơ hội chạy thẳng về hướng hành lang tối om.

"Không còn nhiều thời gian nữa đâu, kẻ hiến tế đã chết, cánh cổng* của hung trạch này đã mở, bây giờ phải nhanh chóng rời khỏi đây!" Hạ Phồn nhìn lướt qua Vệ Phương đang thối rữa, nắm tay Cao Vân Vân đang hoang mang không biết làm sao, tiên phong chạy đến cửa cầu thang.

*Lưu ý: cánh cổng này không phải cổng lâu đài, nó là cổng để thoát khỏi trò chơi

Cùng hư thối với Vệ Phương còn có tòa lâu đài cổ tráng lệ nguy nga trước mặt này, thảm trải sàn thì rách nát, pho tượng sụp đổ, tro bụi mon men lấp đầy từng ngóc ngách đã từng rất ngăn nắp, hết thảy mọi thứ đều biến trở lại thành bộ dạng ban đầu như cậu đã thấy vào đêm hôm đó.

"Đi thôi." Người mặt sắt giơ thanh đao chặt đầu Vệ Phương, sau đó bước nhanh đến trước mặt Tống Viêm, nhanh nhẹn khom lưng rút một thanh katana dài khoảng một thước từ trong giày ống ra, nhét vào tay cậu: "Cầm, đi nhanh lên!"

Tống Viêm chạy tới nắm chặt thanh katana, cùng người mặt sắt và Ngô Kiêu chạy tới cửa cầu thang.

Với khoảng cách mấy chục mét ngắn ngủi, hành lang trước mắt đã hoàn toàn đổ vỡ, bức màn màu đỏ sậm vẫn che lấp ánh trăng như trước. Nhưng phía sau bức màn, dần dần hiện ra bóng người mơ hồ.

Một bàn tay xương xẩu xé rách bức màn, muốn chộp lấy đám người đang hốt hoảng tẩu thoát, nhưng lại bị người mặt sắt chém rớt.

Nhưng rất nhanh sau đó, bàn tay xương thứ hai, thứ ba cũng duỗi ra theo, rậm rạp che kín toàn bộ hành lang, mà nối đuôi bàn tay xương, càng lúc càng nhiều xác sống người hầu chen chúc chui ra khỏi bức màn.

Hai người Hạ Phồn chạy đầu tiên bị cản trở nên giảm tốc độ, Tống Viêm theo sát sau lưng người mặt sắt, vừa vung thanh katana chém về phía bộ xương vừa mới chui ra, vừa nhanh chân chạy thoát.

Nhìn thấy cửa cầu thang đã ở ngay trước mắt, ý chí chiến đấu của đám người cũng tăng vọt lên, cắn răng vung đao chém gϊếŧ, cuối cùng cũng vọt lên cầu thang dẫn dến tầng 1, nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cho bọn họ không thể không dừng chân.

Cánh cổng lớn màu đen đang ở phía bên kia đại sảnh chờ bọn họ đẩy ra, nhưng toàn bộ tầng 1 đã bị nhồi đầy xác sống người hầu mà đám Tống Viêm từng thấy dưới căn phòng bí mật kia.

Những xác sống đó như nhận ra bọn họ đã đến, lập tức như sóng biển đánh úp về phía họ.