Ba Ngày Ở Quỷ Trạch

Chương 13

"Đây là, "Tống Viêm bước nhanh đến, Ngô Kiêu kéo tấm vải đen kia xuống: "Dương cầm."

Lại là một cây dương cầm, cây này giống hệt như cây đàn ở thư viện, là một cây piano upright.

Tống Viêm mân mê chất gỗ màu xám nâu của cây đàn, nhưng không dùng rìu tàn nhẫn chẻ nó ra như hai lần trước.

"Không chỉ có dương cầm, còn có nhạc phổ." Ngô Kiêu từ phía trên cây đàn to lớn lấy xuống một quyển sách nhỏ đã sờn cũ, đáng tiếc Tống Viêm không hề hiểu những nốt nhạc hay khung nhạc phức tạp trên đó, nhưng cậu lại đọc hiểu dòng chữ uốn lượn nghệ thuật kia.

"Hiến cho ta đóa hoa hồng vĩnh hằng duy nhất."

"Anh biết đọc nhạc phổ không?" Tống Viêm ngẩng đầu, hỏi Ngô Kiêu.

Ngô Kiêu gãi đầu, nhét cây súng Eptigon vào bên hông, khó xử nói: "Ừm... đại khái thì cũng biết đọc chút ít."

"Đọc hiểu được thì đàn thử đi." Tống Viêm đặt nhạc phổ lên đàn, ý bảo Ngô Kiêu trổ tài thử xem.

"Tôi... từ lúc 7 tuổi tôi đã không còn quan tâm tới cái thú vui này nữa rồi." Ngô Kiêu kháng cự đứng đực mặt ra, nhưng cuối cùng vẫn đầu hàng trước ánh mắt của Tống Viêm, kéo ghế ra, cực kì nhọc nhằn mà đọc hiểu bản nhạc: "Cậu biết đó, cây đàn này là đồ cổ từ mấy trăm năm trước, có hơi khác so với cây đàn hồi đó của tôi..."

"Bởi vậy, có đàn ra thứ âm thanh quỷ quái gì thì cũng đừng trách tôi à." Nói xong thì tâm không cam tình không nguyện đặt ngọn nến lên đàn dương cầm, lật nắp đàn lên, đặt ngón tay lên những phím đàn trắng như ngà voi.

Biểu cảm ban đầu của Tống Viêm nghiêm túc trầm trọng nhưng mang theo sự mong chờ, dần dần chuyển thành nhẫn nhịn đối với tạp âm.

"Ầm ầm ầm," Cuối cùng Tống Viêm cũng không nhịn nổi nữa mà ra tay ngăn lại những ngón đàn của Ngô Kiêu. Lúc trước cậu chưa bao giờ nghĩ đàn dương cầm lại có thể bắn ra thứ âm thanh chó hú thảm thiết như thế, thậm chí cậu còn cảm giác được thằng nhãi con trong bụng kể cả khi đối mặt với hầu gái như xác chết kia vẫn có thể tâm hòa khí lặng, nhưng giờ phút này cũng đang bắt đầu lên án: "Anh có chắc anh không đọc sai nhạc phổ của người ta chứ?"

"Đương nhiên là không!" Ngô Kiêu đúng lý hợp tình mà nói, hắn vươn tay chỉ vào một hàng hợp âm đọc cho Tống Viêm: "Cậu nhìn nè, chuyển sang nhạc số thì là 55216 ––"

Nghe thấy Ngô Kiêu đọc nốt nhạc thành mấy con số, Tống Viêm lại càng thêm tuyệt vọng, nhưng vẫn không nề hà gì mà phất tay: "Ok ok ok, cái đoạn anh vừa mới đọc ấy, đàn đoạn đó cho xuôi tai trước đi. "

"Cái này thì dễ." Lần này thì Ngô Kiêu tràn ngập tự tin, bắt đầu nhọc nhằn đàn ra một khúc nhạc ngắn.

Hắn càng đàn càng thuận tay, dần dần cũng miễn cưỡng đàn được một khúc nhạc lọt tai, Tống Viêm nghiêm túc nghe, càng nghe càng cảm thấy khúc nhạc này có hơi quen quen.

"Hình như tôi đã từng nghe đoạn nhạc này ở đâu rồi ––" Tống Viêm cau mày rặn nhớ, nhưng còn chưa nói xong đã bị Ngô Kiêu cắt ngang.

"Cầm rìu cho chặt, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng," Ngô Kiêu không quan tâm trang giấy cũ nát yếu ớt như thế nào, thẳng tay xé ba tờ cầm phổ nhét vào áo, một tay khác thì lưu loát xách cây Eptigon ra: "Rồi, xoay người lại, nhìn phía sau lưng cậu."

Chỉ vài câu ngắn ngủi, Tống Viêm không kịp cân nhắc xem chuyện gì đang xảy ra thì cơ thể đã theo bản năng nắm chặt cây rìu chặt gỗ nặng trịch, xoay người lại.

Ngọn nến duy nhất trên đàn dương cầm lẳng lặng cháy, ánh lửa thấp bé, một phần ánh nến như bị bóng tối cắn nuốt.

Mà ở bên ngoài vùng sáng, một, hai, ba... vô số bóng người không lẳng lặng đứng ở đó, cho dù không nhìn thấy được mặt mũi ra sao, nhưng Tống Viêm vẫn có thể cảm giác được, ánh mắt tràn đầy sát khí của bọn họ vẫn luôn đặt lên người mình và Ngô Kiêu.

"Cậu đoán xem, bọn họ tới đây làm gì?" Hiếm có người nào được như Ngô Kiêu, trong hoàn cảnh này lại vẫn có thể lắm mồm lắm miệng làm dịu bầu không khí.

Đáng tiếc làm vậy cũng chẳng được gì, trong khoảng khắc âm nhạc ngưng lại, từng bóng người lập tức tiến từng bước lên phía trước, dưới ánh nến, Tống Viêm cuối cùng cũng có thể mơ hồ thấy được bộ dạng của họ.

Đó là những bộ thi thể có mức độ thối rữa khác nhau, cơ thể của bọn họ có người xanh tím, có người sưng phù, có người thối rữa mục nát, cũng có bộ thi thể chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu. Có điều, bọn họ vẫn mặc bộ quần áo từ lúc sinh thời, màu trắng của áo sơmi bị nước mủ tanh hôi nhuộm vàng, da thịt lỏng lẻo rụng rời rơi rớt theo từng bước đi.

Bọn họ làm gì ở đây? Bọn họ còn có thể làm gì đây? Câu hỏi này không cần phải vắt óc suy nghĩ, bởi vì ngay sau đó hành động của bọn họ đã trả lời cho câu hỏi này.

Nếu ba ngày trước, có người nói với Tống Viêm rằng cậu sẽ cầm theo một cây rìu đi chém người, chắc chắn Tống Viêm sẽ cho rằng tận thế đã tới, cậu bất cẩn lọt vào bầy xác sống. Nhưng thực tế là cậu đang ở trong một tòa lâu đài ma cổ xưa mang phong cách thời Trung cổ đi chém người hầu.

Cho dù là hoàn cảnh nào thì cũng rất hoang đường.

Tống Viêm chưa bao giờ biết chém người, cho dù là nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến.

Vì vậy cho dù đã chuẩn bị tâm thế sẵn sàng, nhưng đến khi thực sự đối mặt với những xác chết người hầu kia, cậu chỉ có thể nhắm mắt vung rìu bổ về phía xác sống cách gần mình nhất.

"Tống Viêm, qua đây!" Tình hình bên Ngô Kiêu ổn hơn một chút, dù sao hắn cũng là một tay già đời, cây Eptigon trong tay tuy khá cũ nhưng lực sát thương vẫn ở cấp thượng hạng. Hắn nhanh nhẹn lướt qua đám xác chết, súng Eptigon chỉ có thể giải quyết một cái xác trong mỗi lần bắn, đã vậy còn phải ngừng giữa đường để lắp đạn, nhưng vẫn nhanh chóng vọt tới bên cạnh cửa gỗ.

Nhưng bên phía Tống Viêm không thuận lợi như vậy, cậu cố hết sức bổ rìu vào đám xác sống đang nhào về phía cậu, chất lỏng tanh hôi bắn ra. Chưa kịp lau gương mặt bị bắn đầy máu mủ đã phải giơ rìu lên bổ xuống, nhưng chưa xử lý xong con trước mặt thì lại có một con khác xông tới. Cây rìu gỗ trong tay vốn có hơi nặng nề, độ sắc bén vẫn có hạn, ban nãy chẻ đôi cây dương cầm và cửa gỗ còn dễ, nhưng đến khi chẻ người thì lại cực kì khó khăn.

Cứ tiếp tục như vậy, Tống Viêm nhanh chóng bị đám xác sống người hầu đó vây quanh.

―――――