Ba Ngày Ở Quỷ Trạch

CHương 10

"Sao lại muốn kết đội với tôi?" Hai người cùng nhau rời khỏi nhà ăn, Tống Viêm không kiềm lòng được mà hỏi.

"Ừm... Chắc là cảm thấy cậu khá hợp mắt." Ngô Kiêu như đã vạch ra sẵn hướng đi, dẫn Tống Viêm ghé ngang qua tầng 1.

"Hợp mắt sao? Lần này không phải do hệ thống thưởng tiền à?" Tống Viêm nhìn lướt qua những bức tranh l*иg khung mạ vàng trên hành lang, không khỏi nhớ đến cảnh tượng đêm hôm đó.

Ngô Kiêu nghe xong lại cười nhẹ: "Tôi nói cậu không tin à?"

Tống Viêm chưa kịp trả lời đã nghe thấy Ngô Kiêu nhỏ giọng nói: "Có người thưởng tiền còn hào phóng hơn nhiều so với hệ thống nữa kìa..."

"Cái gì?" Tống Viêm nhất thời không nghe rõ, nhưng cậu lại nhanh chóng bắt được điều gì đấy từ trong ánh mắt của Ngô Kiêu.

"Ặc, tôi nói là tôi thích lấy việc giúp người khác làm niềm vui, cảm thấy cậu hợp mắt hữu duyên nên mới hợp tác thôi." Ngô Kiêu nhướng mày, tròng mắt liếc đến phía trước bên phải, Tống Viêm theo bản năng muốn nhìn theo, nhưng vừa tính thực hiện thì trong lòng lại rung lên một cái, lập tức làm như không có chuyện gì mà nhìn về phía bên kia cửa kính thủy tinh. Truyện Mạt Thế

Quả nhiên, từ phía bên kia cửa kính cậu thấy được một bóng hình chợt lóe qua.

"Nếu vậy thì... cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi lần này." Tống Viêm áp chế đống suy nghĩ trong lòng, đuổi theo Ngô Kiêu, vì để không lộ ra bất kì sơ hở nào, ngoài miệng cậu ráng cưỡng ép đổi đề tài: "Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"

"Tôi nghĩ cả ngày hôm qua cậu không rảnh rỗi gì mấy, chắc là đã thăm dò xong hết xung quanh tòa lâu đài này rồi đúng không." Ngô Kiêu thấy mục đích của mình đã đạt được, không thèm ám chỉ mập mờ gì nữa, dựa theo câu hỏi của Tống Viêm để nêu lên trọng tâm.

"Đúng vậy, trên cơ bản là tôi đã quan sát hết mọi căn phòng có thể quan sát rồi, nhưng lúc đó tôi đi lang thang không có mục tiêu cụ thể, nên không có phát hiện gì mới." Tống Viêm hồi tưởng lại sự việc ngày hôm qua, rất không hài lòng với thành quả của mình.

"Đi quanh quẩn không mục tiêu, quả thật người mới rất dễ đi lang thang vô định, coi thường manh mối đơn giản nhất." Ngô Kiêu dựa theo nguyên tắc lấy tiền làm việc, hết sức kiên nhẫn: "Vậy giờ tôi cho cậu một mục tiêu."

"Còn nhớ hai câu xuất hiện trên Tượng đài Khai Sáng lúc trước không?"

Tống Viêm ráng hồi tưởng, rặn ra từng chữ trong câu: "Chim dạ oanh núp dưới tán lá vàng, ánh trăng chiếu rọi hoa hồng màu máu."

"Tán lá vàng trong đó có nghĩa là gì đây?" Ngô Kiêu nhìn Tống Viêm, "Đưa ra một lời suy đoán đơn giản táo bạo nhất, tên Lewis của Nam tước dịch thẳng sang tiếng Anh còn có nghĩa là lá cây, đúng không."

"Cho nên tán lá vàng đang ám chỉ đến tòa lâu đài này ––" Tống Viêm nhanh chóng phản ứng lại: "Cho nên, anh nghĩ rằng chúng ta nên đi tìm manh mối dưới tầng hầm ngầm sao?!"

Ngô Kiêu không thể không gật đầu: "Hôm qua tôi đã tìm hết mấy phòng ở tầng 1 rồi, hôm nay chúng ta phải nắm chặt thời gian, tranh thủ tìm ra manh mối càng sớm càng tốt."

Tuy đã có hướng đi sơ bộ, nhưng công việc lục soát của bọn họ lại không hề thuận lợi, chỉ có thể dùng cách đơn giản thô bạo nhất là gõ thử sàn nhà hoặc các vách tường, dựa vào âm thanh để đoán xem nơi đó có mật thất nào hay không.

Hơn nửa buổi sáng đã qua, Tống Viêm bắt đầu xoa xoa vùng bụng khó chịu và vùng eo vì thường xuyên cúi gập mà đau xót, cũng may là bây giờ đứa bé trong bụng chưa quá lớn, nhưng vẫn không thể không lo rằng nếu cậu vẫn mãi bị nhốt trong hệ thống Ba ngày hung trạch này, thì những ngày tháng sau khi thai nhi lớn hơn sẽ không biết nên làm thế nào.

"Bây giờ còn sót lại hai căn phòng cuối cùng, một cái là phòng khách, một cái là thư viện." Sau khi lục soát xong một căn phòng, Ngô Kiêu và Tống Viêm quay lại hành lang, nhìn toàn cảnh tầng 1 của tòa lâu đài, cuối cùng còn xót lại hai căn phòng.

"Nếu cả hai căn phòng cuối cùng này vẫn không có... Vậy chỉ còn hai khả năng." Tống Viêm dựa lên vách tường hành lang, tạm nghỉ ngơi: "Một là, suy đoán của chúng ta đã sai ngay từ đầu, sự việc không có liên quan tới tầng hầm, hai là –– manh mối nằm trong một phòng nào đó mà chúng ta từng lục soát, tiếc là chúng ta đã bỏ qua."

Cho dù là khả năng nào thì bọn họ đều không mong muốn điều đó.

"Khoan đã, lục soát cho xong hai căn phòng cuối cùng rồi tính sau." Ngô Kiêu lúc nào cũng thong dong tiêu sái thì giờ phút này cũng có hơi nản lòng, nhưng vẫn tiến đến vị trí hai căn phòng cuối cùng: "Chọn một trong hai đi, vào phòng nào trước?"

Tống Viêm chống lên vách tường, cử động cái eo tê mỏi, tùy ý nói: "Thư viện đi, phòng nào trước cũng như nhau cả thôi."

Ngô Kiêu không có ý kiến, hai người cùng nhau tiến vào thư viện.

Ngoài dự đoán, trong thư viện ngoại trừ hai người bọn họ còn có một người nữa.

"Thiếu gia David." Một cô hầu gái dáng người nhỏ xinh đang đứng bên cửa sổ, chà lau mấy khung ảnh l*иg kính treo trên tường thư viện, nhìn thấy hai người đi vào thì có hơi ngượng ngùng khom lưng chào.

Tuy Tống Viêm và Ngô Kiêu không ngờ nơi này sẽ có NPC, nhưng cũng rất nhanh chóng nhập vai vào nhân vật.

"Ngài Nam tước sai tôi dẫn thiếu gia David đến đây tìm vài quyển sách." Tống Viêm nghiêm túc nói với cô hầu gái nhỏ.

Cậu chỉ muốn làm cameo đi ngang sân khấu một chút, để cô hầu gái nhỏ kia đừng làm phiền bọn họ nữa, nhưng người tính không bằng trời tính, cô hầu gái cứng ngắc ngẩng đầu lên, đỏ mặt nhìn bọn họ, vừa nhiệt tình vừa ngượng ngùng hỏi: "Xin hỏi có cần tôi hỗ trợ hai người không ạ?"