Mùa Thu Quay Trở Lại

Chương 5: Thay Đổi?

Triệu An Kỳ về đến nhà, mệt mỏi nằm xuống sofa. Trong lòng cậu bây giờ vô cùng hỗn loạn, cuối cùng thì cũng hiểu được tâm lý của những nạn nhân bị quấy rối.

Sợ hãi, ngại ngùng, không dám đối mặt, khó chịu. Đó là những gì An Kỳ cảm thấy lúc này. Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ, cậu chưa từng chịu đựng những thứ đó. Tuy cậu là gay đi chăng nữa, nhưng cái cảm giác lúc đó thật ghê tởm.

Ngay lập tức An Kỳ cảm thấy buồn nôn, vội vã chạy vào nhà vệ sinh. Sau khi nôn xong vẫn chưa đỡ, cậu chán nản đi lên phòng và ngủ một mạch tới chiều.

______________

Những ngày sau đó, thay vì ngủ trong giờ học thì Nguyễn Nhật Minh lại tỉnh táo và hăng hái trong tiết toán. Nếu không học thì thôi, nhưng khi đã nghiêm túc thì cậu học sinh trở nên đáng sợ.

Nhật Minh đặt ra vô vàn câu hỏi cho giáo viên, Triệu An Kỳ cả tiết học tranh luận với cậu ta, các học sinh bên dưới chỉ biết tròn mắt nhìn.

An Kỳ cũng không hiểu tại sao từ một kẻ lười biếng lại biến thành một người như này, nhưng dù sao cũng tốt hơn là để cậu ngủ.

______________

Vào một buổi sáng ngày chủ nhật, Triệu An Kỳ đang tập thể dục thì có tin nhắn tới. Cậu mở ra xem thì là của Nguyễn Nhật Minh.

"Tôi có thể sang nhà thầy không? Có bài này tôi không hiểu."

An Kỳ dùng khăn lau mồ hôi trên mặt, nhìn điện thoại. Cậu lưỡng lự, nhưng thái độ của Nhật Minh mấy ngày nay vô cùng tốt nên đã đồng ý. Cậu nhắn địa chỉ cho học sinh và tiếp tục tập.

Tiếng chuông của nhanh chóng vang lên, An Kỳ cả cơ thể đã vã mồ hôi, thở hổn hển bước ra cửa nhìn thì đúng là Nguyễn Nhật Minh. Cậu cho cổng mở rồi dọn dẹp đồ đạc, khi Nhật Minh bước vào, trên người An Kỳ chỉ mặc đồ tập.

"Em vào trong ngồi đi, tôi vừa tập thể dục nên giờ đi tắm."

Nhật Minh bất giác nhìn lên làn da trắng của thầy giáo, cơ bụng nhỏ chứ không quá rõ ràng nhưng vẫn săn chắc. Đầu ngực ửng hồng thay vì như một số người đàn ông khác.

Thấy thiếu niên không nói gì, An Kỳ lên tầng và đi tắm. Nhật Minh để cặp xuống sofa, đảo mắt khắp căn nhà. Ngôi nhà khang trang rộng rãi, khác với căn phòng trọ nhỏ bé của cậu.

"Chỉ là giáo viên thôi mà sao có nhà lớn thế này."

Nhật Minh không khỏi thắc mắc, một người trẻ như Triệu An Kỳ, là giáo viên lương ba cọc ba đồng lại có nhà ở trung tâm thành phố.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu thiếu niên, ngồi không chờ đợi làm cậu chán nản, tay chân táy máy, cậu đi lên tầng, tìm ra nhà tắm ở cuối dãy. An Kỳ đang ngâm mình trong bồn tắm, theo thói quen không khoá cửa vì sống một mình. Bất chợt cách cửa mở toang, cậu giật mình nhìn ra phía ngoài cửa, là Nguyễn Nhật Minh.