Tôi Đã Bán Mình Cho Bạn Trai Cũ

Chương 2

4.

Tôi không có đường phản kháng, hoặc là tư cách phản kháng.

Tôi chỉ biết chết lặng mà thuận theo anh, chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng đúng lúc này Phó Thời Phái lại không có động tĩnh gì nữa.

“Ninh Hội.”

Anh nhìn bộ dáng không chút phản kháng của tôi, đôi mắt như một đầm nước đen không gợn sóng.

“Em coi tôi là cái gì?”

"Chủ nợ của em?"

Tôi há miệng nhưng không giải thích được.

Anh đưa lưng về phía tôi, đứng trước cửa sổ sát đất.

“Em nhìn bộ dáng chết lặng này của em đi.”

Sau đó anh nở một nụ cười rất nhạt, "Giống y như đúc thái độ thờ ơ của em khi tôi cầu xin em đừng chia tay với tôi vậy.”

“Ba năm nay, tôi thường nghĩ, có phải em chưa từng yêu tôi không, nếu không sao em có thể đột nhiên dứt khoát chia tay như vậy.”

Tôi ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn anh.

Bóng lưng cao lớn cao ngất của chàng trai lúc này trở nên cực kỳ cô đơn.

Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại, anh tỏ ra yếu thế trước mặt tôi.

Dáng vẻ phản cảm mà anh ngụy trang mấy ngày trước, đã bị phá vỡ.

Tôi như sống trong hang nhiều năm, lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng.

“Không phải.” Hiếm khi tôi có được dũng khí.

Giải thích rõ ràng đi, Ninh Hội.

Khi bạn phát hiện sau ba năm, bạn vẫn còn yêu anh ấy, vậy đừng tự tạo thêm chướng ngại vật nào đặt vào con đường cả hai cùng bước tới nữa.

Bóng lưng Phó Thời Phái cứng lại.

Tôi nhẹ giọng phản bác, "Vô luận là ba năm trước, hay là bây giờ, em đều không có không yêu anh.”

“Lời chia tay em nói năm đó, có lý do cả.”

Tôi sắp xếp lại từ ngữ, cố gắng muốn kể rõ câu chuyện năm đó cho anh nghe.

Phó Thời Phái chậm rãi xoay người lại, giọng nói có chút khàn khàn.

“Ninh Hội, nhìn vào mắt tôi nói lại lần nữa.”

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, gằn từng chữ: "Vô luận là ba năm trước hay là bây giờ.”

“Phó Thời Phái, em vẫn yêu anh như cũ.”

Ngay khi vừa dứt câu, tôi bị Phó Thời Phái ôm vào trong lòng ngực.

Sức lực của anh lớn đến mức giống như muốn khảm tôi vào trong cơ thể anh vậy.

Khuôn mặt anh chôn bên hõm cổ tôi, dường như tôi cảm thấy có gì đó ươn ướt.

Bên tai là giọng nói trầm thấp của anh.

“Ninh Hội, đừng gạt anh nữa.”

Ba năm qua, tôi đã quen với một trái tim lang thang không có chỗ ở cố định, nhưng vào giờ phút này, phảng phất như tôi đã tìm được đường về.

Những tình cảm bị tôi cố ý che giấu kia, vào giờ khắc này lộ rõ nguyên hình.

Tôi vòng tay ôm eo Phó Thời Phái, không nói gì mà ôm lấy anh.

Như để phát tiết nỗi nhớ suốt ba năm dài, tôi bị Phó Thời Phái đè lên cửa sổ sát đất, tàn nhẫn hôn lên môi tôi.

Anh ấn gáy tôi, điều chỉnh phương hướng để tôi đón ý hùa theo nụ hôn của anh.

Phó Thời Phái lui ra một chút, nâng cằm tôi lên.

“Nói em yêu anh đi.”

“Em yêu anh.”

Vừa nói xong thì đã bị anh nuốt mất lần nữa.

Nụ hôn sâu đến cực hạn, tôi bị Phó Thời Phái ôm chặt vào trong lòng.

Mãi cho đến khi môi bị cắn cho có hơi đau, anh mới chịu buông tôi ra.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy ánh mắt anh trở nên sâu thẳm hơn chút ít.

Lúc anh cúi người lại, tôi đẩy cằm anh ra.

“Đủ rồi.” Tôi nhẹ giọng nói.

Gần như không thở nổi.

Anh im lặng nhìn tôi chăm chú, hơi thở mập mờ dây dưa.

Nhưng không khí này nhanh chóng bị phá vỡ bởi một người đột ngột xông vào.

“Thời Phái, em vừa về…”

Là Du Khuynh.

Một trong những đối tác khởi nghiệp với Phó Thời Phái vào ba năm trước.

Cô ta hơi giật mình mà nhìn chúng tôi, lời nói đang nói dở bỗng dừng lại, nụ cười bên miệng cũng chậm rãi rút về.

5.

"Phó Thời Phái, anh tỉnh lại đi, anh thật sự cho rằng cô ta còn yêu anh sao?"

Tôi dựa lưng vào cửa.

Ngoài hành lang vang lên tiếng nói chuyện của Phó Thời Phái và Du Khuynh.

“Nhìn dáng vẻ nghèo túng của cô ta bây giờ, giờ cô ta lại xuất hiện trước mặt anh, dù là ai đi chăng nữa thì cũng biết ngay cô ta đang suy nghĩ cái gì.”

“Nếu như anh không có địa vị như bây giờ, cô ta sẽ tới tìm anh sao?”

Phó Thời Phái trầm mặc một lát rồi mới nói.

“Tôi nhìn ra được, cô ấy không gạt tôi.”

Ngay sau đó anh lại tự giễu cười một tiếng, nụ cười rất nhạt.

“Nếu lui một vạn bước mà nói, cứ coi như cô ấy đến đây vì tiền, chỉ cần cô ấy có thể ở lại bên cạnh tôi,” Giọng anh rất nhẹ, “Cũng được thôi.”

Mũi tôi hơi cay.

Phó Thời Phái mà tôi biết là một người rất kiêu ngạo.

Cho dù là ba năm trước, khi gặp tình huống khó khăn nhất, anh cũng chưa bao giờ hạ thấp mình trước mặt bất cứ ai.

“Phó Thời Phái!”

“Ba năm nay anh từ chối đủ loại phụ nữ, là vì chờ cô ta sao?”

“Cho dù cô ta nói buông là buông, nói vứt bỏ là vứt bỏ, anh cũng không thể không có cô ta sao?”

Phó Thời Phái không phản bác.

Du Khuynh tức muốn hộc máu, "Anh sẽ hối hận!”

“Em dám cam đoan! Anh sẽ bị cô ta làm tổn thương thêm một lần nữa.”

Tình cảm của Du Khuynh đối với anh vẫn không thay đổi chút nào.

Tiếng giày cao gót lộp bộp càng lúc càng xa.

Lúc Phó Thời Phái trở về, tôi đang ngồi trên sô pha nhìn anh.

Lẳng lặng quan sát.

Rồi chợt ngẩn ngơ cảm thấy, hình như tôi đã nợ anh ba năm.

6.

Dạo gần đây Phó Thời Phái bề bộn nhiều việc, gần như cứ phải xoay vòng vòng.

Tôi còn chưa kịp nói cho anh biết tình cảnh ba năm nay của tôi và sự tồn tại của Châu Châu, thì đã nhận được điện thoại của Cố Mạnh Hòa.

“Ninh Hội, đã tìm được tủy thích hợp cho Châu Châu rồi.”

Tôi kiềm chế niềm vui sướиɠ, vội vã chạy tới bệnh viện.

Tôi sợ đây chỉ là một giấc mơ.

Sau khi xác nhận một lần nữa, cuối cùng tương lai của Châu Châu cũng nhìn thấy hy vọng rồi.

Cố Mạnh Hòa theo tôi đến phòng bệnh.

Tôi nhẹ nhàng khom người ôm Châu Châu, để mặc nước mắt tràn đầy hốc mắt.

“Mẹ, đừng khóc.”

Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Bỗng nhiên Phó Thời Phái xuất hiện ở chỗ này, giật mình đứng ở cửa, lặng nhìn Châu Châu.

Rõ ràng anh đã nghe thấy tiếng gọi mẹ.

Anh đến gần, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm vào Châu Châu.

Một lúc lâu, mới hỏi một câu.

“Cháu mấy tuổi rồi?”

Châu Châu ngoan ngoãn trả lời, "Hai tuổi ạ.”

Tôi kịp phản ứng Phó Thời Phái đã hiểu lầm cái gì.

Tôi nhìn hốc mắt đỏ bừng của Phó Thời Phái, có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

Tôi nên nói với anh như thế nào bây giờ...

Rằng Châu Châu không phải con của anh.