Áng Mây

Chương 10

Khi Diệp Hi trắc trở lên đến Trung học Lan Sinh, tiếng Anh của cô chắc chắn tệ nhất trường, so sánh trình độ tiếng Anh của cô với các bạn học, chênh lệch giữa người và chó còn lớn hơn.

Vì thế thường xuyên phải mời gia sư và học thêm, vào kỳ nghỉ đông và hè mấy năm cấp hai, cô đều phải học chương trình của năm sau ở lớp học thêm, học thêm xong còn phải luyện hội thoại với giáo viên nước ngoài, buổi tối học từ vựng xong còn phải dịch sách tiếng Anh, đến 12 giờ đêm mới được ngủ, 5 giờ sáng hôm sau lại thức dậy để nghe BBC và chương trình tọa đàm.

Một phen khổ cực qua đi, kỹ năng tiếng Anh của cô dần dần thu hẹp khoảng cách với các bạn học, nhưng cô không được điểm tuyệt đối trong đại đa số các bài thi, có lúc còn thấp hơn điểm tuyệt đối khoảng 15 điểm, lúc này sẽ bị báo cho phụ huynh.

Học kỳ đầu tiên của trung học, Diệp Hi đã vững vàng đứng trong top 10 của khóa, cô đạt điểm tuyệt đối trong hầu hết các môn khác, chỉ duy nhất tiếng Anh là trở ngại lớn, chỉ cần tiếng Anh của cô cách 10 điểm với điểm tối đa, cô sẽ bị giáo viên tiếng Anh gọi vào văn phòng.

Những năm cấp ba, cô lại càng thêm mệt mỏi, bận rộn tham gia các cuộc thi và các khóa học khác nhau, bất cứ khi nào có thời gian rảnh, bố cô sẽ dẫn cô ra nước ngoài, đưa cô đi trung tâm mua sắm, đi Disney, đi nhà hàng, để một mình cô dùng tiếng Anh để nói chuyện với những người khác suốt chuyến đi.

Nghĩ đến những chuyện cũ đã qua, trong lòng cô lập tức trở nên buồn bã, cô cũng không biết mình buồn vì điều gì, có lẽ là buồn vì không được như bố mẹ mong đợi.

Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, cửa phòng bị gõ ba lần, giọng nói của bố cô vang lên sau cánh cửa, thanh âm trầm thấp: "Diệp Hi, sổ từ vựng và tài liệu của con, không phải hôm nay phải học từ vựng sao, sao không xuống tầng lấy?"

Không thể giải thích được cảm xúc trong lòng lúc này, những giọt nước mắt vừa bị kìm nén bỗng trào ra, tí ta tí tách rơi xuống.

Diệp Hi lau mắt, vẻ mặt khôi phục sắc thái bình thường, chậm chạp mở cửa.

Diệp Đức Thịnh đứng ở sau cửa, trên người vẫn mặc bộ quần áo đó, trong tay ông ta cầm đống sách Diệp Hi ném lên người mình, sách và tài liệu photo đã được xếp ngay ngắn.

"Hôm nay muộn quá rồi, ngủ sớm chút, năm nay con mới năm hai, tất thảy đều còn kịp, không cần gấp gáp như thế."

Diệp Hi nhận lấy sách, cố gắng làm cho giọng của mình nghe sao cho tự nhiên mà ổn định: "Con thường cảm giác thời gian quá ít, mà bố cũng biết tiếng Anh của con trước nay không tốt."

Diệp Đức Thịnh mỉm cười, trên mặt hiện ra một tia mệt mỏi rã rời không dễ nhận thấy: "Tuy bố là luật sư, đã thắng vô số vụ kiện, nhưng bố chưa bao giờ thuyết phục được con cả, Diệp Hi, con quá tự phụ."

Diệp Hi ngẩng đầu nhìn ông ta nói: "Con cũng chưa bao giờ thuyết phục được bố."

Hai bố con nhìn nhau hồi lâu, một lúc sau họ cùng bật cười.

"Con trông giống mẹ con, nhưng tính cách lại giống bố, con không thừa hưởng một chút xíu sự hiền lành và mềm yếu nào từ mẹ con cả, con có nhớ tại sao bố phản đối con học luật ngay từ đầu không?"

Diệp Hi đáp: "Đại khái là sợ con không thể khống chế được chính mình, càng ngày càng lún sâu vào con đường làm chuyện xấu."

Diệp Đức Thịnh cười nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Con biết là tốt."

Ông ta nhìn vẻ mặt không vui của Diệp Hi, lại vội vàng nói: "Học xong từ rồi thì mau đi ngủ, trong kỳ nghỉ không cần dậy sớm như vậy, bây giờ không có ai bắt con nghe BBC nữa rồi."

Diệp Đức Thịnh nói xong rồi xoay người rời đi, Diệp Hi đứng sau cửa, nhìn bóng lưng ông ta biến mất ở góc cầu thang.

Cũng không biết từ bao giờ, ông đã không còn ngoảnh đầu nhìn cô khi đi qua góc rẽ như trước.

Diệp hi đóng cửa lại, quay người chạy đến bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn ánh đèn trong phòng của ông ta ở tầng dưới.

Nửa tiếng sau, đèn tắt.

Giây phút này, cô cảm thấy rất cô độc.

Đứa trẻ ồn ào đã không còn nhận được sự lắng nghe và đồng hành của bố mẹ như trước.

- --------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bộ truyện này thật sự rất ảm đạm, tôi đoán lượng sưu tầm sẽ không quá 100 lúc viết xong, tự mình viết văn, có khóc cũng phải viết cho xong T^T