Sau Khi Thất Tình Tôi Liền Kết Hôn

Chương 10

Trương Tự ngước nhìn trần nhà khách sạn không có đèn lớn, ngơ ngác chớp mắt: "Tôi là ba anh, a không...anh là ba tôi..."

Vì chỉ có ba bên cạnh, cậu mới dám thả lỏng bản thân, không sợ bại lộ bí mật.

"Cậu say rồi..." Hứa Bạc Tô lấm bẩm, kéo chăn cho cậu, giọng điệu cứng rắn nói: "Nhanh ngủ."

Đợi người này ngủ, anh còn phải trở về nghỉ ngơi.

Ngày mai văn phòng có việc.

"Nhưng...không tắm sao có thể ngủ..." Trương Tự dùng trạng thái say khước, nói lời nghiêm túc chính trực: "Ba tôi nói mỗi ngày đều phải tắm, nếu không sẽ bị bệnh."

"A..." Nghe thấy lời cực kì ấu trĩ, Hứa Bạc Tô phát ra tiếng cười bất lực, kiên nhẫn uốn nắn người thanh niên sau khi say rượu tâm trí tuổi tác lùi lại: "Ba cậu lừa cậu đó, một ngày không tắm cũng sẽ không bị bệnh."

"Sẽ." Trương Tự quả quyết.

"..." Hứa Bạc Tô và Trương Tự mặt đối mặt, hai người giằng co không nhường nhau: "Được rồi." Cuối cùng Hứa Bạc Tô thỏa hiệp, thanh âm trầm thấp nói một câu: "Tôi mang cậu đi tắm."

Đàn ông cao gần 1m9, nhẹ nhàng nhấc lên ôm lấy thanh niên thân thể mảnh khảnh, đi đến phòng tắm: "Ngồi yên." Hứa Bạc Tô đặt Trương Tự trên bồn rửa tay, đâu vào đấy giúp đối phương cởi bỏ trói buộc.

Trương Tự đầu óc không tỉnh táo không hề phòng bị.

Bảo giơ cái gì thì giơ cái đó, rất nghe lời.

"..." Tay Hứa Bạc Tô bỗng nhiên ngừng lại, cúi đầu ngơ ngác hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi nhìn thoáng qua, cảm thấy bản thân nhất định đã nhìn nhầm.

Sao có thể chứ...

Trương Tự là nam.

"Tôi ôm cậu đến trong bồn tắm tắm." Hứa Bạc Tô hít sâu một hơi, đưa thanh niên không thể tự mình lo liệu được vào bồn tắm, dùng vòi hoa sen rửa ráy.

"Thơm thơm." Trương Tự mắt cũng không mở ra, duỗi lòng bàn tay về phía Hứa Bạc Tô.

Hứa Bạc Tô sững sờ một lát rồi hiểu rõ ý của Trương Tự, nhanh chóng thả vòi sen xuống, từ bên cạnh bóp sữa tắm đưa qua cho Trương Tự.

Quỷ say rượu làm như thật đặt ở dưới mũi ngửi một lát, mới xoa lên người.

Hứa Bạc Tô không chế không được ánh mắt mình, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay Trương Tự, lúc càng gần tưởng tượng của anh, anh bỗng nhiên nhìn đi chỗ khác, nới lỏng cổ áo khiến cả người khó chịu.

10 giây, là thời gian Hứa Bạc Tô giữ lại cho Trương Tự.

Sau 10 giây anh quay đầu lại.

Rất nhiều năm sau này, Hứa Bạc Tô mỗi lần nhớ lại tình cảnh ấy đều cảm thấy kí ức hãy còn mới mẻ.

Ánh mắt chịu chấn động quá lớn, thậm chí Hứa Bạc Tô căn bản không chú ý đến vòi sen từ trong tay rớt xuống, bị Trương Tự nhặt lấy, coi như không có ai bên cạnh tự do phát huy...

Mọi người đều biết, người uống say không thể ngâm mình trong bồn tắm.

Mực nước ngày càng cao, Trương Tự bắt đầu thấy không thoải mái, trên mặt lộ ra nét mặt khó chịu.

Hứa Bạc Tô tỉnh táo lại, sắp xếp tâm tình, vớt Trương Tự từ trong bồn tắm đưa đến bên giường.

Sau khi mở điều hòa, trong phòng trở nên lạnh, Trương Tự co trong chăn, nắm ngón tay Hứa Bạc Tô.

"Ngủ đi." Hứa Bạc Tô hạ giọng nói, ngón tay rút ra từ trong tay Trương Tự.

Được rồi, hiện tại đã tắm xong, quỷ say cũng yên tĩnh, Hứa Bạc Tô biết bản thân nên lập tức rời đi, mà không nên tiếp tục do dự và nán lại nữa.

Gặp dịp thì chơi trên bàn rượu, chỉ là con đường gϊếŧ thời gian và giải phóng áp lực.

Sau khi trời sáng, anh vẫn là Hứa Bạc Tô một mình gánh vác trách nhiệm phía trước.

"Anh còn chưa kể chuyện cho tôi..." Từ sau lưng truyềnđến thanh âm mơ hồ không rõ của Trương Tự.

"Anh còn chưa kể chuyện cho tôi..." Từ sau lưng truyền đến thanh âm mơ hồ không rõ của Trương Tự.

Hứa Bạc Tô dừng chân, trong lòng mưa to gió lớn, trăm ngàn cảm xúc, nhưng vẫn phớt lờ, tiếp tục đi về phía trước.

"Hứa Bạc Tô?" Ý thức thanh niên bỗng tỉnh táo lại, thành công nhớ được cái tên này, nhưng, cậu vẫn không rõ, đây là ai?

Bởi vì tiếng gọi của thanh niên, tay người đàn ông đã chạm đến nắm cửa, nhận mệnh thu tay về, thừa nhận bản thân không muốn rời khỏi căn phòng.

"Cậu cố ý?" Người đàn ông luôn bị giữ lại đi không được, trở về bên giường, từ trên cao nhìn xuống thanh niên nét mặt mơ màng: "Nếu cậu giả vờ say, vậy tôi nói một tiếng xin lỗi cậu, lời trên bàn rượu đều là gặp dịp thì chơi, cậu đừng xem là thật."

Nói xong câu này, Hứa Bạc Tô không dám ngẩng đầu nhìn nét mặt Trương Tự: "Tôi đi rồi." Nói xong quay người đi.