Thẩm Phi Khanh và Lục Khải sững sờ.
Lục Khải chỉ mình và bên cạnh: "Cậu nói hai người chúng tôi?"
"Ừ." Trương Tự lại uống một hớp, ngậm bia nói: "Hai người các anh là trai thẳng sắt thép."
Hai người bị cậu điểm danh lại lần nữa sững sờ.
Thẩm Phi Khanh cười, đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, hỏi: "Cậu sao biết tôi và Lục Khải là trai thẳng?"
Đúng, hai người họ xác thực là trai thẳng.
Lần này đến gay bar giải trí, chủ yếu vì đi chung với Hứa Bạc Tô.
"Ra-đa tiểu thụ." Trương Tự cười nét mặt vui vẻ.
Chẳng hề vì bản thân là 0 mà thẹn thùng.
"Đù, gay các cậu còn có năng lực này?" Lục Khải cười vỗ chân, cảm thấy người bạn mới này má nó thú vị, lật đổ ấn tượng về gay của hắn!
"Vậy cậu ta?" Thẩm Phi Khanh chỉ Hứa Bạc Tô cầm chai bia trong tay, cười híp mắt nhìn bọn họ nói chuyện.
Theo ngón tay của Thẩm Phi Khanh, Trương Tự liếc nhìn bên cạnh: "Anh ấy à, cong thành nhang muỗi."
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Hứa Bạc Tô, Trương Tự đã biết người này thích đàn ông, vì ánh mắt Hứa Bạc Tô nhìn cậu như mang theo móc câu.
Nói thẳng ra là hơi gay trong gay, hoàn toàn không che giấu bản thân có hứng thú với đàn ông.
Lục Khải cười như điên: "Cong thành nhang muỗi? Má nó chứ, ha ha ha!" Lần này không chỉ vỗ đùi mình, còn vỗ mạnh đùi của Thẩm Phi Khanh: "Cậu nghe thấy chưa, cậu ấy nói lão Hứa cong thành nhang muỗi, này cũng có thể nhìn ra được?"
Mà hắn và Thẩm Phi Khanh đã làm anh em với Hứa Bạc Tô hai mươi mấy năm, thế mà gần đây mới biết Hứa Bạc Tô thích đàn ông.
"Kỹ năng đặc biệt." Thẩm Phi Khanh mỉm cười nói một câu, nhưng thật ra tâm tình khá phức tạp.
Hứa Bạc Tô là bạn thân y quen từ bé, y luôn cho rằng thằng oát kia giống y và Lục Khải, là trai thẳng sắt thép.
Kết quả xảy ra quá nhiều chuyện, trước là nhà họ Hứa thả ra tin tức sắp cùng tập đoàn nào đó liên hôn, sau lại truyền ra tin Hứa Bạc Tô từ chối, rời khỏi nhà họ Hứa tự lập nghiệp.
Những người anh em như họ, chỉ có thể mở to mắt nhìn anh em từ trai thẳng sắt thép trở thành tuyệt thế tiểu công, ngay sau đó từ con của trời biến thành kẻ nghèo hèn gì cũng không có.
Sau khi Hứa Bạc Tô rời khỏi nhà họ Hứa, anh em ba người bọn họ lần đầu tiên tụ tập vào tối hôm nay, vì để bày tỏ không có bất kì ý kiến gì về tính hướng của anh em, họ đề nghị đến gay bar nổi tiếng này.
Vừa vặn hôm nay là ngày đầu tiên hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính, rất có giá trị kỉ niệm.
Ví dụ Hứa Bạc Tô có thể ở trong ngày tháng không giống với người khác, tìm được đối tượng đặt vào trong tim, Lục Khải và Thẩm Phi Khanh làm anh em, sẽ vui mừng thay cho Hứa Bạc Tô.
Huống chi kiềm nén nhiều năm như vậy, ai không có nhu cầu chứ.
Về việc đăng ký, họ coi như xem chuyện vui.
Người đàn ông bị Trương Tự khẳng định cong thành nhang muỗi, cười trừ, cánh tay thon dài khoác trên lưng ghế phía sau Trương Tự, trạng thái rất thoải mái.
Chỉ là không dấu vết nghiêng nghiêng về bên người Trương Tự, hình thành tư thế che phủ.
"Cậu rất giỏi, uống một hớp?" Hứa Bạc Tô đưa chai bia qua.
"Được." Trương Tự cũng không ậm ờ, dùng cổ chai đυ.ng vào chai bia của đối phương, ngước cổ lên uống.
Hứa Bạc Tô uống lịch sự hơn cậu, chậm rãi thong thả nốc, mắt ra dấu trả lời người đối diện.
"Nhìn...trúng...rồi?" Lục Khải vừa làm khẩu hình, vừa chỉ chỉ Trương Tự.
Ba một tiếng, Thẩm Phi Khanh vỗ ngón tay kia xuống, nở một nụ cười với Trương Tự: "Cậu trẻ như vậy, hiện tại còn đi học?"
Trương Tự gật đầu: "Phải, khoa tin tức đại học K, sang năm tốt nghiệp."
"Đại học K? Đại học K rất tốt." Lục Khải bối rối, kích động nói: "Tôi cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học K, năm đó thi khó lắm đúng không!"
"Cậu là sinh viên đại học K, vậy tại sao bạn trai cũ của cậu nói cậu không có văn hóa?" Thẩm Phi Khanh nghi ngờ nói, làm việc không lộ dấu vết.
Hứa Bạc Tô vừa quan tâm người bên cạnh, vừa lén lút giơ ngón cái với anh em.
Nâng giá trị thù hận, rất hay.
"Thằng rẻ tiền." Quả nhiên vừa nhắc đến Vu Thư Dương, Trương Tự liền bùng nổ, đặt chai bia lên bàn, cắn răng xoắn tay áo nói: "Ông đây thật sự mắt bị mù mới nhìn trúng loại người ghét nghèo thích giàu ham hư vinh, má nó! Lãng phí thanh xuân!"
Lục Khải cũng lòng đầy căm phẫn nói: "Đúng! Cái loại rác rưởi trong mắt chỉ có tiền và địa vị, xách giày cho anh em tôi cũng không xứng!"
Lôi kéo Trương Tự nói: "Cậu biết anh em tôi chứ? Cậu ta là thái tử trong nhà có quặng mỏ, vừa chung thủy vừa dịu dàng, đàn ông tốt hiếm có, tốt hơn bạn trai cũ cậu một vạn lần!"
Thẩm Phi Khanh đỡ trán...miệng của tên ngốc này y chặn không nổi, mục tiêu quá rõ ràng rồi được chưa?
Nghe không ra ẩn ý bên trong cũng là đồ ngốc!