Trương Tự vốn nghĩ đã không được thì thôi, quan điểm sống khác nhau vui vẻ đến vui vẻ rời đi, nhưng Vu Thư Dương má nó chia tay thì chia tay, còn hăng hái dẫm cậu, cậu không cam tâm.
"Ê? Lời của mày có ý gì?" Trương Tự quay đầu, đẩy bạn trai cũ cao hơn cậu nửa cái đầu: "Cuộc đời của tao tao thích sống thế nào thì sống thế đó, mày dựa vào cái gì ở nơi đông người chỉ tay múa chân với tao? Tao mời mày làm giáo viên hướng dẫn cuộc đời tao sao?"
Vu Thư Dương bị đẩy giơ tay lên, bày tỏ bản thân không có ác ý: "Em đừng thẹn quá hóa giận, tôi chỉ nói sự thật, tôi chia tay với em không phải hoàn toàn vì người nhà không đồng ý, chủ yếu em khiến tôi không nhìn thấy tương lai, tôi không muốn lúc tôi ở bên ngoài liều mạng, em ngay cả tôi đang làm gì cũng không rõ."
"Câm miệng!" Trương Tự giận đến mức muốn tạt một ly rượu cho thằng khốn này, thằng cha này đã quyết tâm muốn dẫm cậu đến cùng chứ gì?
Lúc này, trong quán bar đều đang xem náo nhiệt.
Cũng thú vị, ngày quan trọng như vậy, người khác đều chúc mừng, hai người này đang ồn ào chia tay?
"Nói đúng rồi, khoảng cách hai người quá lớn không nên chung chỗ..."
"Đẹp cũng không thể xem thành cơm không phải..."
"Trong nhà 1 khá có tiền đi..."
Nghe thấy mọi người xung quanh đang thầm thì, Vu Thư Dương nhún nhún vai, không tiếp tục nói gì nữa.
"A..." Tâm tình Trương Tự rất tồi tệ, vì bản thân có mắt không tròng, lý trí nói cho cậu biết, lúc này nên cao ngạo rời đi mới là giải pháp tuyệt vời nhất, nhưng cậu không cần lý trí, cậu là một bé thụ điên khùng: "Vu Thư Dương, mày nói không có người thích người vừa nghèo vừa không có văn hóa như tao phải không? Mày mở to mắt chó của mày ra đi."
Vu Thư Dương nhíu mày: "Em muốn làm cái gì?"
Tuy gã làm khó Trương Tự, nhưng không có ác ý với Trương Tự, không hy vọng nhìn thấy tình cảnh mất khống chế.
Trương Tự không quan tâm cái thứ tào lao như bạn trai cũ, trực tiếp ôm cánh tay đi lên tầng hai, đứng ở chỗ mọi người đều có thể nhìn thấy, chống lên lan can, lớn giọng nói: "Tôi, Trương Tự, 21 tuổi, vừa nghèo vừa không có văn hóa, nhưng có một tấm chân tình hừng hực, chân thành tuyển bạn trai từ 20 đến 25 tuổi, ồ không, ông xã! Ngày mai dám cùng tôi đến cục dân chính đăng ký."
Lời vừa nói ra, quán bar lại sục sôi!
Tiếng huýt sáo cùng với tiếng đùa bỡn kèm theo tiếng vỗ tay đồng thời vang lên.
"Em gái nhỏ, đừng chơi lớn như vậy--"
"Đẹp thế, ai dám lên--"
Trương Tự chống tay lên lan can, tìm được người vừa rồi gọi cậu là em gái thô tục nói: "Em gái má nó, giúp ba tao đưa mẹ tao lên trời." Kèm theo ngón giữa thon dài và trắng nõn.
"Ha ha ha ha ha..."
"Đệt, đanh đá, chọc không nổi chọc không nổi."
Vu Thư Dương sắc mặt khó coi, đến tầng dưới gào to: "Cậu xem cậu bây giờ thành bộ dạng gì rồi? Đừng quậy nữa được không?"
Ai cần gã quản.
Trương Tự tiếp tục chống lan can, không có sức sống từ bàn bên cạnh hốt lên một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa gào to: "Ông đây là xử nam, bỏ qua thôn này thì không có cửa hàng này nữa đâu."
"Ha ha ha ha ha ha..."
Lời này vừa nói ra, tầm nhìn của tất cả mọi người đều đang nhìn về Vu Thư Dương hiển nhiên là 1.
Số 0 nóng bỏng phía trên là xử nam, này không phải nói 1 không được sao?
Sắc mặt Vu Thư Dương lúc xanh lúc đỏ, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống: "Trương Tự! Cậu câm miệng!" Gã không ngờ Trương Tự còn có thể khiến gã khó xử như vậy, nhưng chân tướng rõ ràng là Trương Tự không cho gã làm, mà không phải gã không được!
"Chà..." Nụ cười trên mặt Trương Tự y hệt tiểu ác ma.
Nói thật, có lúc cậu cảm thấy bản thân thật đáng sợ, rõ ràng một phút trước tình cảm còn khá tốt với Vu Thư Dương, một giây sau có thể khiến người tức giận đến chết.
Vu Thư Dương nói: "Cậu biết cậu bây giờ là bộ dáng gì không? Cậu giống một thằng hề nhảy nhót, không có ai sẽ coi lời cậu nói là nghiêm túc, mà cậu còn hồ đồ, đắc chí! Đây chính là nguyên nhân tôi không cần cậu!"
Trương Tự ném hạt dưa, má nó, cậu thật sự tức giận!
"Phải không?" Còn chưa đợi Trương Tự tìm được thứ gì thuận tay ném xuống dưới nện chết thằng ngu bạn trai cũ, tình cảnh bỗng nhiên xảy ra biến hóa không ngờ.
Một bóng dáng thon dài đi đến bên cạnh Trương Tự, chỉ thấy anh dáng người cao, khí chất hơn người, mở miệng nói ra lời khiến người ngạc nhiên: "Về vấn đề này theo tôi nghĩ, nghèo không phải vấn đề, không có văn hóa cũng không phải vấn đề, dựa vào bản thân có chút văn hóa nói lời cay nghiệt không nể tình nghĩa mới có vấn đề."
Xung quanh vang lên tràng cười, được, đến một người miệng càng độc hơn.
Trận náo nhiệt hôm nay chắc chắn phải xem.