Phòng Phát Sóng Mỹ Thực Cổ Địa Cầu

Chương 2

"Anh ơi đừng làm em sợ, mau tỉnh lại đi."

Tô Diệp Mộ mơ mơ màng màng bị tát hai phát vào mặt, mắt nheo lại ngẩng đầu lên nhìn, còn chưa kịp nhìn rõ gì, thì thấy thái dương đau nhức, sau đó đập đầu vào bàn, một đoạn kí ức không thuộc về cậu xuất hiện trong đầu, đau đến mức cậu rêи ɾỉ.

Chủ nhân của đoạn ký ức này tên là Tô Diệp Mộ, là một tên ngốc, năm nay 23 tuổi, có một người em gái; cha mẹ bọn họ đã qua đời, chỉ để lại hai người sống nương tựa lẫn nhau. Điều khiến Tô Diệp Mộ khϊếp sợ chính là hiện tại là năm 3120 theo tinh lịch, trái đất hơn 3000 năm trước bị thiên thạch rơi xuống, dẫn tới toàn cầu bị nhiễm phóng xạ không thể sinh sống được nữa, nhân loại mang theo những vật không bị nhiễm phóng xạ, ôm hạt giống và vật phẩm thừa ngồi trên phi thuyền vội vàng rời khỏi trái đất, cuối cùng rời dải Ngân Hà, sau đó họ tìm thấy tinh hệ mới là sao Hải Vương, đáp xuống đây để tiếp tục sinh sống.

Trước mắt chính quyền nhân loại phân thành hai khu vực là Liên Bang và Đế Quốc; Liên Bang là từ mười tám chủ tinh tạo thành chính quyền, phía dưới còn có vô số tinh cầu nhỏ khác. Đế Quốc còn lại tiếp tục sử dụng Hoa Hạ theo hệ thống kế vị đế quốc, có nội các trực thuộc, so với Liên Bang ngang bằng sức mạnh.

Trước mặt Tô Diệp Mộ là hành tinh gọi là Seer tinh, cách hành tinh chủ Đế Quốc không quá xa, nhưng vị trí địa lý hơi xa hệ thống biển nên thuộc sở hữu trở nên khó khăn, do đại chiến vừa đi qua, Seer Tinh vì quá nhỏ bé, lại không có nhiều tài nguyên, vô luận là Đế Quốc hay Liên Bang cũng chằng thèm ngó ngàng tới, xem như vùng đất không người quản. Nhưng vị trí nó gần với hành tinh chủ Đế Quốc, cũng không ai dám nói độc lập, cứ thế bị lưu đày ở đây.

"Anh tỉnh rồi!"

Tô Diệp Mộ còn đang tiêu hoá đóng ký ức thì cổ áo bị xách lên, một bàn tay vươn tới, không chút lưu tình mà vỗ vào mặt Tô Diệp Mộ "bạch bạch", gương mặt Tô Diệp Mộ lập tức đỏ ửng lên

"A, đau!" Tô Diệp Mộ vội che mặt lại, nhíu mày nhìn cô bé gầy trơ xương trước mắt. Thoạt nhìn chỉ có 11-12 tuổi, mặt trái xoan, xương gò má nhô ra, chỉ có hai con ngươi đen toả sáng lấp lánh, khá xinh đẹp nhưng quá gầy.

Đây là em gái Tô Diệp Mộ, Tô Tiểu Nam. Nhưng Tô Diệp Mộ cậu xuyên không, xuyên đến thế giới 2000 năm sau. Vậy vị nguyên chủ kia đâu? Đã chết rồi sao?

Tô Tiểu Nam thấy Tô Diệp Mộ tỉnh dậy, thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên cạnh cậu, sờ đầu anh trai cô: "Về sau nếu em không ở nhà, anh đừng ra khỏi nhà biết không?"

Hôm nay cô đi tới bãi rác tìm đồ, thì Giang Tiểu Dư cách vách chạy tới nói anh trai cậu ta đánh nhau với tên ngốc to lớn, cô bé sợ hãi kéo người máy cũ kỹ chạy đi, khi trở về nhà thì anh trai cô bé nằm bất động trên đất, nhìn vô cùng đáng sợ.

Tô Diệp Mộ không có ký ức hoàn chỉnh, chỉ có thể gật gật đầu. Dựa vào ký ức của nguyên chủ, cô bé 12 tuổi sớm trưởng thành, ba mẹ qua đời sau, cô bé xem anh trai như em trai mà chăm sóc, chuyện này làm nội tâm Tô Diệp Mộ xúc động, chẳng phải vì cô mới 12 tuổi đã phải chăm sóc anh trai 23 tuổi , vì Tô Diệp Mộ quá mập. Mập ở đây không phải là béo phì, mà là do so với em gái cậu quá mập, mà em gái cậu, chỉ còn hai cái lỗ có thể nhìn thấy.

Tô Tiểu Nam không để ý ánh mắt của anh trai, đẩy người máy cũ trước mặt cậu: "Anh mau xem nè, đây là người máy em nhặt ở bãi rác đấy."

Tô Tiểu Nam vô cùng cao hứng, nhưng biểu cảm vẫn nhàn nhạt, không biết có phải bởi vì bị bắt trưởng thành quá sớm; đứa nhỏ này từ khi lên tám đã mang theo anh trai ngốc nghếch bên người sinh sống.

Tô Tiểu Nam đem người máy kéo đến góc tường, kết nối điện, khởi động máy.

"Thưa chủ nhân, xin chào, tôi, là, người máy hoàng thất đời thứ 33 có thể gọi tôi là 0333......"

"Cụt tay thì thôi, còn bị nói lắp?" Tô Tiểu Nam vây quanh người máy. Cô nói xong, Tô Tiểu Nam trực tiếp cẩn thận đùa nghịch số liệu trước ngực người máy, thủ thuật quá xa lạ với cô, nhưng cô bé ở trên Tinh Võng thường xuyên nghiên cứu cơ giáp nên cũng biết cách sử dụng như thế nào, hơn nữa cô có năng lực lĩnh hội mạnh mẽ, có thể phản công trong một đòn là một thiên tài thực sự.

Tô Tiểu Nam vừa đùa nghịch, vừa giảng giải cho Tô Diệp Mộ hiểu, mặc dù cô bé biết Tô Diệp Mộ không hiểu gì cả.

Tô Diệp Mộ trước kia đương nhiên không hiểu, nhưng Tô Diệp Mộ hiện tại có hơi đau đầu, cậu trước kia ngốc nghếch, hiện tại muốn khôi phục ký ức như thế nào đây? Cũng không thể giả vờ như vậy được.

"Anh?"

Tô Diệp Mộ không cần quay đầu lại nhìn, Tô Tiểu Nam đã phát hiện việc gì không thích hợp, bởi vì trước kia cô bé không phản ứng nhanh nhạy như vậy.

"Tiểu Nam, anh......" Tô Diệp Mộ nhất thời không biết giải thích thế nào, nói được một nửa thì thấy hốc mắt Tô Tiểu Nam đo đỏ, cuối cùng " oa " một tiếng khóc lóc nhào vào lòng Tô Diệp Mộ: "Anh ơi, ba ba nói rất đúng, ngày nào đó anh sẽ có thể tỉnh lại."

Tô Diệp Mộ ôm Tô Tiểu Nam, không biết nên an ủi cô bé thế nào; cậu là con trai một, là con cưng trong nhà, từ trước đến nay chỉ có người khác dỗ dành cậu, cậu cũng chưa từng dỗ dành người khác. Cuối cùng chỉ có thể vỗ vỗ lưng Tô Tiểu Nam.

Tô Tiểu Nam khóc một hồi lâu mới dừng, kéo cậu đi tới nhà tiến sĩ Ali, nói rằng muốn cho cậu xem. Ở nơi này, đi khám bác sĩ rất tốn kém, hầu hết tất cả mọi người đều tới tiến sĩ Ali khám bệnh và ông đều nói mọi thứ đều ổn cả.

Sau khi tiến sĩ Ali kiểm tra Tô Diệp Mộ xong, hỏi Tô Diệp Mộ mấy câu hỏi một cộng một bắng mấy, câu hỏi trẻ con như hỏi bàn tay có mấy ngón vậy, biết cậu đã ổn hơn.Tiếp theo vây quanh Tô Diệp Mộ nhìn cậu mà kinh ngạc, làm Tô Diệp Mộ lạnh cả sống lưng

Tô Tiểu Nam đã khôi phục cảm xúc, lại biến thành cô bé trưởng thành, biết anh trai cô không có việc gì, trong mắt chứa đầy ý cười, không khóc lớn hoặc cười to.

Cảm ơn tiến sĩ Ali xong, hai anh em liền về nhà, mới bước vào cửa nhà, bụng Tô Diệp Mộ kêu lên tiếng đói bụng.

Tô Tiểu Nam ấn cậu ngồi xuống ghế: "Anh chờ ở đây, em đi tìm thức ăn cho."

Vừa dứt lời, cô bé tung tăng nhảy nhót chạy đi; Tô Diệp Mộ nhìn xung quanh căn nhà, một bên người máy kéo sự chú ý của cậu; người máy hai mắt lóe sáng, màn hình trước ngực hiện lên từng cuộn sống, trong miệng còn tự giới thiệu: " Tôi là robot hoàng gia 033333...... Tôi là robot hoàng gia 033333......"

Thật sự nói nhiều đến ồn ào , Tô Diệp Mộ vỗ vỗ lên trán người máy vài cái, đôi mắt pha lê của người máy lóe tia sáng, cuối cùng cũng im lặng.

Tô Tiểu Nam chạy về nhà, tay cầm một bịch trong suốt, bên trong có chất lỏng màu xanh đưa cho Tô Diệp Mộ: "Anh uống cái này đi!"

Tô Diệp Mộ vừa nhìn thì mặt liền tái nhợt, hương vị trong trí nhớ của cậu, thứ này thật sự không thể nuốt nổi: "Trong nhà không có đồ ăn khác sao?"

"Không có, hơn nữa dịch dinh dưỡng ăn ngon hơn, rất tốt."

"Không phải, ý anh đồ ăn là gạo, rau củ đồ á."

Tô Tiểu Nam kỳ quái trả lời: "Không có, muốn có phải tinh võng mua nhưng nó rất đắc tiền, mua cũng sẽ không làm gì được!"

Tô Diệp Mộ thầm nghĩ, quyết định lừa dối cô em gái một chút: "Tiểu Nam, anh có thể làm được."

Tô Tiểu Nam trong miệng ngậm dịch dinh dưỡng, mơ hồ nói: "Anh sẽ làm như thế nào?"

Tô Diệp Mộ nghĩ nghĩ, trưng ra gương mặt lạnh lùng, bắt đầu diễn: Kỳ thật khi còn nhỏ, linh hồn của cậu đi du hành ở thế giới kì lạ, hơn nữa học rất nhiều kỹ năng, một trong số đó chính là nấu ăn.

Tô Tiểu Nam vươn tay sờ trán Tô Diệp Mộ, lại tự sờ lên trán mình, lẩm bẩm tự nói: "Không có phát sốt!"

Ngay sau đó kéo Tô Diệp Mộ nằm xuống: "Anh trai ngoan, ngủ một giấc sẽ không sao nữa, nghe lời em nha."

Tô Tiểu Nam cường thế đưa Tô Diệp Mộ ấn lên giường đắp chăn cho cậu, đẩy dịch dinh dưỡng lại gần miệng Tô Diệp Mộ, cô bé quay người đi rồi đóng cửa lại, cất bước chạy ra bên ngoài: Má ơi, anh không ngốc nữa, anh ấy điên luôn rồi.

Tô Tiểu Nam trực giác chạy đi tìm tiến sĩ Ali, nhưng chạy đến nửa đường thì dừng bước, không được, nếu có người biết sẽ bắt anh trai đi thí nghiệm nghiên cứu thì sao?

Cô bé tin tưởng tiến sĩ Ali, chỉ là anh trai quan trọng hơn.

Trong bóng đêm, thân thể gầy nhỏ của cô bé cúi xuống, ở trong màn đêm đứng hồi lâu, mới chậm rãi đi về nhà, đáy lòng âm thầm tự cổ vũ bản thẩn, cô bé nhất định phải bảo vệ anh trai thật tốt.

Tô Diệp Mộ thấy Tô Tiểu Nam chạy đi không kịp gọi quay lại, người liền biến mất. Bất đắc dĩ hút ngụm dịch dinh dưỡng, thiếu chút nữa phun ra; cậu ngặm chặt dịch dinh dưỡng trong miệng, nhưng cậu không thể nuốt vào trong, thứ dịch dinh dưỡng đối với cậu mà nói, quả thực là thứ chống đối nhân loại.