Đã là học kỳ hai của năm nhất, trường học năm nay mở các môn tự chọn sớm hơn, vì vậy Dương Tuế đã chọn học về tài chính.
Cô chưa từng tiếp xúc với chuyên ngành này, nhưng vẫn quyết định tham gia mà không chút do dự.
Lý do rất đơn giản, vì Bách Hàn Tri là sinh viên ngành tài chính.
Dương Tuế không mong đợi có thể tiếp xúc sâu hơn hay có nhiều giao lưu với anh, chỉ đơn giản muốn được gần anh hơn một chút.
Buổi chiều, Dương Tuế đến viện thương mại và tìm thấy phòng học.
Cô đến sớm quá, tại thời điểm này, trong lớp học rộng lớn chỉ có vài người rải rác.
Họ đang vùi đầu học bài, tiếng viết lên bảng trong lớp yên tĩnh có thể được phóng đại nhiều lần.
Dương Tuế bước đi thật nhẹ, cẩn thận tiến vào lớp và tìm một chỗ ngồi ở hàng sau.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, cô lo sợ nếu ngồi quá gần phía trước, giáo viên sẽ chọn cô trả lời câu hỏi, nếu không biết câu trả lời thì thật sự sẽ rất xấu hổ.
Sau khi ngồi xuống, Dương Tuế lấy sách và laptop ra khỏi túi.
Tận dụng thời gian còn lại, cô mở sách ra và làm bài tập một cách vội vã.
Khoảng nửa tiếng sau, từng người bắt đầu đi vào lớp, lớp học vốn yên tĩnh trở nên ồn ào.
“Cùng đi chơi bóng rổ sau giờ học nhé? Lâu rồi không chơi, đừng chỉ ở nhà chơi game suốt, không chán à? Đúng lúc để vận động một chút.”
Tiếng bước chân dần tiến lại gần, kèm theo là tiếng nói của một chàng trai.
“Sao cũng được.”
Một người đáp lại, ba chữ ngắn gọn và súc tích.
Giọng nói của người đó trầm ấm và quyến rũ, mang theo sự lười biếng và mệt mỏi không quan tâm.
Giọng nói quen thuộc vừa đủ gần để vang vào tai Dương Tuế, bàn tay đang vẽ vời ghi chú đột nhiên run lên, đường nét bất ngờ bị lệch ra ngoài sách, đầu bút chạm vào bàn học.
Dương Tuế phản xạ nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn.
Bách Hàn Tri đeo kính không viền, vẻ mặt uể oải, mí mắt trĩu nặng, bước đi không vội vã, đi cùng một chàng trai từ cửa phòng bước lên.
Chàng trai đi cùng Bách Hàn Tri thoáng nhìn quanh, dường như tìm chỗ trống, sau khi liếc mắt nhìn một vòng, ánh mắt chạm vào Dương Tuế, dù không phải bị Bách Hàn Tri phát hiện, nhưng phản ứng đầu tiên của Dương Tuế vẫn là cúi đầu xuống vì cảm giác chột dạ.
Chàng trai kia lại quan sát Dương Tuế thêm vài lần với vẻ thích thú, rồi bước vào một hàng ghế và ngồi xuống ở vị trí gần lối đi.
Chỗ ngồi cách Dương Tuế ba hàng.
Bách Hàn Tri ngồi cạnh Cố Phàm, vừa ngồi xuống đã lấy túi đeo chéo trên người xuống, tùy ý ném lên bàn.
Cố Phàm chạm vào cánh tay Bách Hàn Tri một vài lần, hơi nghiêng người lại gần, nói bên tai anh với giọng hơi hứng thú: “Nhanh nhìn phía sau kìa! Chính là hoa khôi mới nổi của trường!”
Bách Hàn Tri ngay cả mí mắt cũng không nhướng lên, thái độ lạnh lùng, không phản ứng, lấy sách từ trong túi xách ra.
Cố Phàm vẫn nỉ non bên tai anh: “Cậu nhìn nhanh đi, đẹp thật đấy, không phải kiểu hot girl đại trà, rất có cá tính, nhìn vào là thấy sang trọng.”
Bách Hàn Tri vẫn không ngẩng mặt lên, nhưng nếp nhăn giữa hai lông mày ngày càng sâu, thể hiện sự khó chịu tột độ.
Đang bực mình sắp nổi cáu, bỗng nghe Cố Phàm lại nói: “Nhớ không hôm khai giảng quân sự, cậu thấy cô ấy nhảy múa không? Tuyệt vời! Nổi tiếng rần rần luôn. Bảng tỏ tình trên trường ngoài cậu được tỏ tình nhiều nhất thì chỉ có Dương Tuế thôi. Hôm nay nhìn gần mới thấy, hoa khôi trường không phải hư danh, vừa xinh đẹp lại vừa có vóc dáng chuẩn. À mà, nghe nói cô ấy học ngành hóa mà nhỉ? Sao lại chuyển sang ngành mình vậy?”
Nghe vậy, Bách Hàn Tri khựng lại, cơn tức giận bỗng dịu đi phần nào. Không hiểu sao, anh lại quay đầu nhìn lại.
Mặc dù cách ba hàng, nhưng Dương Tuế ngồi ở phía sau anh, thoáng nghiêng đầu là có thể nhìn thấy.
Cô đang chăm chú đọc sách.
Mái tóc dài đen xinh đẹp, thẳng tắp rơi trên vai, tóc mai được cô kẹp sau tai.
Làn da trắng hồng nhẹ nhàng.
Đối với Cố Phàm, Dương Tuế quả thật có một vẻ ngoài rất dễ nhận biết. Mắt một mí, khuôn mặt hình quả trứng, mũi nhỏ xinh. Các đường nét trên khuôn mặt mềm mại và tinh tế, đủ để khiến người ta khó quên.
Ngày nhập học và huấn luyện quân sự, Bách Hàn Tri đã thấy cô nhảy múa.
Đội của ngành hóa học và ngành tài chính không cách xa nhau lắm.
Có mười phút nghỉ ngơi. Sân vận động rộng lớn, nnhìn ra xa toàn là màu áo rằn ri.
Bách Hàn Tri ban đầu ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, nhìn vào đồng hồ, sau đó dùng một tay chống đất đứng dậy, đi đến chỗ lớp tập trung để nước, lấy một chai nước suối.
Sau khi mở chai, đúng lúc chuẩn bị uống, phía trước không xa truyền đến tiếng hò reo.
Anh theo tiếng nhìn qua.
Một đám người mặc áo màu rằn ri dày đặc tạo thành một vòng tròn lớn trên bãi cỏ.
Dương Tuế và một cô gái khác đứng giữa vòng tròn, tiếng hò reo của mọi người kèm theo tiếng nhạc vui vẻ.
Cô cởi bỏ áo khoác màu rằn ri phía trên, mặc một chiếc áo T-shirt trắng đơn giản, cơ thể di chuyển theo nhịp điệu của bài hát, đôi khi ngón tay lại vuốt tóc về phía sau, mái tóc đen của cô cũng bay lượn theo động tác.
Dù là một điệu nhảy đôi, nhưng không thể phủ nhận, cô trở thành tâm điểm chú ý.
Sân vận động buổi tối đó, ánh đèn trắng sáng, như thể cũng trở thành đèn spotlight dành riêng cho cô.
Âm nhạc càng lúc càng rõ ràng.
“Gió khẽ cuốn qua kẽ tóc anh, anh cứ đứng dưới nhà em dầm trong cơn mưa, không chờ đợi để gọi điện thoại cho em, suốt cả một mùa hè, mọi thứ đều có hình bóng của em…”
Bách Hàn Tri không biết bài hát này tên là gì, nhưng dường như rất phù hợp với không khí.
Mùa hè nóng bức, tuổi trẻ tràn đầy sức sống và cô gái sáng lấp lánh.
…
Từ khi Bách Hàn Tri xuất hiện, sự chú ý của Dương Tuế hoàn toàn tập trung vào anh.
Dù giờ phút này cô đang cúi đầu, có vẻ như đang chăm chỉ đọc sách, thực tế cô luôn để ý đến mọi động tĩnh phía trước.
Trong góc nhìn của mình, cô thấy Bách Hàn Tri quay đầu lại.
Như thể đã nhận ra điều gì đó.
Anh đang nhìn cô.
Nhận thức này khiến trái tim Dương Tuế bỗng chốc nhảy một nhịp.
Sau đó cô cứng đờ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của hai người bất ngờ chạm nhau.
Tay Dương Tuế không tự chủ được mà nắm chặt lấy mép sách, thậm chí cả cơ thể cũng cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Bách Hàn Tri vẫn giữ vẻ thản nhiên, không hề có biểu hiện cảm xúc nào trên khuôn mặt. Sau một giây nhìn nhau, Bách Hàn Tri liền rời mắt, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Dương Tuế.
Cố Phàm lại tiến lại gần: “Thế nào? Thế nào! Đẹp không?”
“Khá ổn.” Vẻ mặt Bách Hàn Tri thản nhiên. Anh nhìn đồng hồ, còn mười mấy phút nữa mới bắt đầu lớp học, anh kéo mũ áo hoodie lên, cởi kính đặt sang một bên, rồi gục xuống bàn, “Tôi sẽ ngủ một lát.”
Nghe phản hồi không mấy hứng thú này, Cố Phàm lập tức tỏ ra không hài lòng, dùng khuỷu tay đẩy vào anh: “Cái gì mà khá ổn? Tôi không cho phép cậu dùng những từ ngữ tẻ nhạt như thế để miêu tả nữ thần của tôi!”
“…”
Chỉ trong chốc lát, đã trở thành nữ thần của anh ấy sao?
Thay đổi giọng điệu, Cố Phàm lại tỏ ra như đã hiểu biết sâu sắc về cuộc sống: “Đúng thôi, với một người như cậu, hàng ngày chỉ nhìn vào gương mặt mình chắc cũng đã cảm thấy chán thẩm mỹ rồi nhỉ.”
Cố Phàm nhìn Bách Hàn Tri với ánh mắt đầy oán trách, dường như không thể chấp nhận được, nghiến răng nghiến lợi dùng khuỷu tay đẩy vào anh một lần nữa: “Đáng ghét! Sao khi Nữ Oa tạo ra con người không thể phân phối đều một chút? Tôi muốn hỏi Nữ Oa xem, cậu dựa vào cái gì mà lại đẹp trai như vậy!”
Bách Hàn Tri đột nhiên mở mắt, đôi mắt đen sâu thẳm, tỏ ra giận dữ, không kiêng nể mắng một câu: “Đồ ngốc.”
Suốt cả buổi học, Dương Tuế luôn trong trạng thái thất thần.
Cô thực sự muốn chú ý nghe giảng, nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy Bách Hàn Tri ngồi phía trước, tất cả sự chú ý của cô lại dồn hết lên anh.
Cô ngơ ngẩn nhìn anh một lúc, rồi vội vã lắc đầu cố gắng nhìn về phía bảng, nhưng chỉ vài giây sau lại không kiềm chế được mà nhìn chằm chằm vào anh, như bị mê hoặc.
Thời gian của những buổi học đại học mà trước đây cô thường phàn nàn, nhưng hôm nay lại trôi qua rất nhanh.
Khi hết giờ, Bách Hàn Tri thu dọn sách vở, đeo túi qua vai, tay nhét vào túi quần bước ra ngoài.
Cố Phàm đuổi theo: “Chờ tôi với, không phải bảo đi chơi bóng rổ sao.”
Khi Bách Hàn Tri đi, Dương Tuế cũng vội vã thu dọn sách vở, cuống quýt theo sau nhưng không dám đi quá gần.
Cô giữ khoảng cách hai ba mét phía sau anh.
Hôm nay thời tiết đẹp, anh chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng, cổ áo hơi rộng, cùng với chiếc túi đeo khiến cổ áo bị kéo xuống thấp hơn một chút, lộ ra phần cổ trắng nõn. Áo hoodie ôm sát người, lờ mờ thấy được xương vai gầy gò của anh.
Cổ anh đeo một sợi dây chuyền bạc.
Mái tóc màu vàng khiến làn da trở nên trắng hơn.
Trong thế giới của cô, anh luôn đi trước, chỉ để lại một bóng lưng kiêu hãnh và tự tin, dường như không có gì có thể khiến anh dừng lại.
Dường như việc lén theo sau anh đã trở thành một thói quen.
Tình cảm của cô dành cho anh luôn là một bí mật không thể nói ra.
Không thể công khai, sự im lặng chính là cách biểu đạt của cô. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ mong đợi anh sẽ quay đầu lại nhìn cô một cái, điều cô thực sự mong muốn có lẽ chỉ là anh đi chậm lại một chút.
Đi chậm lại, để cô có thể theo sau lâu hơn một chút.
Có lẽ vì đã quen với việc nhìn theo bóng lưng anh, nên khi hôm nay anh đột nhiên quay đầu nhìn lại, cô mới bối rối không biết phải làm gì.
Trong khoảnh khắc ánh mắt của họ chạm nhau, não cô như bị đóng băng, trống rỗng. Tiếng đập của trái tim cô vang lên chói tai, mạnh mẽ đến mức không thể chịu đựng.
Điều này cũng khiến cô không thể không nuôi hy vọng.
Có lẽ anh đã nhớ ra cô là ai sao?
Bách Hàn Tri chuyển đến trường trung học Ngọc Hành khi học lớp mười một và vì một lý do nào đó lại chuyển trường một lần nữa khi học lớp mười hai.
Mặc dù cùng học một trường đại học, nhưng sau bao năm dài, thật ra chỉ đến ngày hôm đó tại siêu thị, Dương Tuế mới thực sự có lần tiếp xúc trực tiếp đầu tiên với anh.
Thời gian họ cùng học một lớp ở cấp ba không dài, thêm vào đó, lúc đó cô là học sinh kém nổi bật nhất lớp, sau bao nhiêu năm, chắc chắn anh đã sớm quên mất cái tên “Dương Tuế”.
Cô giống như cỏ dại, làm sao có thể chiếm một chỗ nhỏ trong ký ức của anh.
Nhưng hôm nay, anh đã chủ động quay đầu nhìn cô. Liệu đó có phải là dấu hiệu cho thấy, ngày hôm đó tại siêu thị, anh đã nhớ cô không?
Trong lúc Dương Tuế đang mơ màng, cô bất ngờ nghe thấy câu hỏi của Cố Phàm.
“Đúng rồi, quên mất không hỏi, sao cậu nghĩ đến việc nhuộm tóc thế? Lần đầu tiên tôi thấy cậu nhuộm tóc, thấy lạ lẫm.”
Bách Hàn Tri giơ tay lên, vô tư vuốt vuốt tóc phía sau đầu, chiếc nhẫn trên ngón tay lấp lánh dưới ánh sáng.
“Làm quà sinh nhật cho người khác.” Anh hờ hững trả lời, như thể đó là chuyện không quan trọng.
"Quà sinh nhật của người khác liên quan gì đến việc cậu nhuộm tóc?” Cố Phàm có chút bối rối, nhưng ngay lập tức hiểu ra, “Ồ, tôi hiểu rồi, người ta muốn món quà là cậu làm theo lệnh của họ phải không? Vậy nên người ta bảo cậu nhuộm tóc, cậu liền nhuộm?”
“Ừ.”
Anh trả lời một cách thờ ơ.
“Trời ạ, nghe lời thế, bảo làm gì thì làm, người đó là con gái phải không?” Cố Phàm nháy mắt ra hiệu tấm tắc hai tiếng, thốt ra, “Là Alice ở Xứ sở thần tiên sao? Ngoài cô ấy, tôi không nghĩ ra cậu còn quen biết cô gái nào khác. Cô ấy không phải có màu tóc này sao.”
Bách Hàn Tri không nói gì, coi như là đồng ý.
Cuộc trò chuyện của họ, từng chữ từng chữ đều vọng vào tai.
Trái tim Dương Tuế như bị một vật nặng đập mạnh. Ngón tay cô không tự chủ được mà bóp chặt lòng bàn tay, cảm giác đau đớn từ đầu dây thần kinh lan tỏa khắp cơ thể.
Alice.
Là cô gái mà cô đã thấy sao?
Ngày Bách Hàn Tri rời đi khi học lớp mười hai, Dương Tuế đã theo đến cổng trường.
Dương Tuế đã chứng kiến một cô gái xinh đẹp nhào vào lòng anh.
Cô gái đó xinh đẹp, tóc vàng, mắt xanh, tinh xảo như búp bê Tây Dương.
Cô ấy ở trong lòng anh nũng nịu, dường như còn khóc nức nở.
Bách Hàn Tri ôm lấy vai cô gái, nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy.
Đó là lần đầu tiên Dương Tuế thấy Bách Hàn Tri dịu dàng như vậy.
Vậy nên, sau bao năm, người ở bên cạnh anh, vẫn là cô gái đó sao?
Đúng lúc này, Bách Hàn Tri đi phía trước bỗng dừng bước.
Dương Tuế phản ứng chậm một vài nhịp, suýt nữa đã va vào lưng anh, lập tức dừng lại trước bờ vực.
Cô ngẩng đầu lên với vẻ nghi hoặc, thấy một cô gái có diện mạo ngoan ngoãn và ngọt ngào chặn đường Bách Hàn Tri.
Cô gái đó đỏ mặt, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm đưa một bức thư tình cho Bách Hàn Tri, nghiêm túc nói: “Bách Hàn Tri, em thích anh, em có thể làm bạn gái của anh không?”
Dương Tuế cảm thấy sâu sắc, Bách Hàn Tri trước nay luôn là con cưng của trời thu hút sự chú ý của mọi người, có gia thế tốt, ngoại hình tốt, học vấn tốt. Trong trường có biết bao nhiêu cô gái thích anh.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh tượng tỏ tình trực tiếp như vậy, còn là kiểu cũ kỹ như việc gửi thư tình.
Cô vô thức nín thở, căng thẳng nhìn theo bóng lưng của Bách Hàn Tri.
Nhưng trước khi Bách Hàn Tri kịp trả lời, Cố Phàm ở bên cạnh đã mở miệng trước: “Xin lỗi em gái này nhé, Bách Hàn Tri đã có bạn gái, nhìn này, còn nhuộm màu tóc đôi với bạn gái của mình nữa.”
“…”
Ngay khi câu này được nói ra, xung quanh lập tức náo nhiệt.
Dương Tuế rũ mắt, không thể che giấu sự buồn bã và u sầu trong mắt.
Cô lẳng lặng bước qua đám đông, rời đi một cách âm thầm.