Thái Tử Gia “Không Dễ” Theo Đuổi

Chương 11

47

Đi du học là ước mơ của tôi. Bắt đầu một cuộc sống mới ở một thành phố xa lạ, khác biệt. Cho dù là đi thuê nhà, đi dạo trên đường phố, tôi cũng cảm thấy rất lãng mạn.

Tôi rất nhanh đã thích nghi với cuộc sống mới. Cô bạn cùng phòng với tôi là sinh viên y khoa, ngày nào cũng bặt vô âm tín. Cô ấy chỉ trở về vào lúc tối muộn.

Sau đó, tôi sẽ nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền đến từ phòng cô ấy trong giấc ngủ.

Mỗi lúc như vậy, tôi lại cảm thấy may mắn vì đã xóa liên lạc với Thẩm Tại Châu, nếu không, nhất định tôi cũng sẽ muốn gọi điện thoại cho anh vào lúc đêm khuya tĩnh lặng như vậy.

Dù sao thì ngoại trừ anh ra, tôi cũng chẳng còn ai để liên lạc nữa. Bố mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn xe hơi vào lúc tôi học cấp hai. Sau đó, tôi đến ở nhờ nhà bà ngoại. Bà ngoại tôi mất vào lúc tôi học cấp ba. Những người họ hàng khác, cũng không có gì cần phải liên lạc.

Hai tháng trôi qua, tôi thật sự không chịu đựng nổi nữa rồi. Mỗi buổi tối, căn hộ ở dưới lầu luôn truyền đến mùi thơm của món ăn Trung Quốc! Ngay cả mùi thơm của ớt xào cũng khiến tôi thèm chảy nước miếng.

Muộn như vậy rồi mà còn nấu nướng, thật là đáng ghét!

Hơn nữa, mọi người đều là hàng xóm láng giềng, sao có thể không chia cho hàng xóm một chút chứ?

Tôi gói ít hoa quả, sau đó men theo mùi hương đi gõ cửa. Hàng xóm với nhau, cũng nên làm quen một chút. Kết quả, vừa mở cửa, người xuất hiện trước mặt tôi vậy mà lại là Thẩm Tại Châu!

48

Nhìn thấy anh, tôi mới biết, anh chính là quê hương của tôi.

Tôi điên cuồng nhớ nhung mùi hương của anh, hơi ấm của anh, vòng tay của anh, giọng nói của anh, còn có cả hơi thở của anh...

Tôi không biết tại sao lúc trước mình lại muốn rời xa anh nữa.

Cũng giống như việc tôi không biết, tại sao anh đột nhiên lại trưởng thành, lớn hơn rất nhiều như vậy.

Ngay lúc tôi đang ngẩn người nhìn anh, hai mắt ngấn lệ. Thì người yêu cũ của tôi, Thẩm Tại Châu, lại ngang nhiên đổ cả đĩa sườn xào chua ngọt trông ngon miệng c.h.ế.t người kia cho một con chó.

??? Con chó kia ăn ngon đến mức chẳng còn gì để diễn tả.

Hôm qua, tôi còn đồng cảm với nó, cho rằng nó là một chú chó hoang, thân phận đáng thương giống như tôi vậy.

Thế mà hôm nay, nó lại được hưởng thụ món ăn Trung Quốc mà tôi vô cùng khao khát. Thẩm Tại Châu nhìn tôi, thản nhiên hỏi: "Bạn học này, xin hỏi có chuyện gì vậy?"

Tôi kinh ngạc nhìn anh, không ngờ anh lại trở nên xấu xa như vậy!

Thế nhưng, ngửi thấy mùi hương thơm phức trong không khí, chắc anh sẽ không nhẫn tâm đổ hết thức ăn cho chó chứ?

Tôi đưa hoa quả cho anh, nghẹn ngào nói: "Tôi… đến để làm quen với hàng xóm mới."

"Tôi không nhận đồ của người lạ."

Tôi nghẹn họng, không nói nên lời. Tôi bất chấp tất cả ôm chầm lấy anh. Cho dù anh có dùng sức đẩy tôi ra, tôi vẫn sẽ bám lấy anh.

49

Chúng tôi cứ giằng co như vậy một lúc lâu, mãi cho đến khi có người hỏi anh có cần báo cảnh sát hay không, tôi mới buông anh ra, hai mắt ngấn lệ.

"Diệp Nam Gia, ra nước ngoài học tập chính là nửa đêm chạy đến gõ cửa nhà người khác, liều mạng nhào vào lòng người ta sao?"

"Anh căn bản không biết em nhớ anh đến mức nào! Rời xa anh, cuộc sống của em thê thảm đến mức nào đâu!" Tôi không ngừng kể khổ, quên béng mất chuyện đến xin ăn, "Giáo sư giảng bài nhanh lắm, em nghe mà muốn nổ cả đầu. Ngày nào cũng phải xem rất nhiều tài liệu, viết rất nhiều bài luận. Hơn nữa, em cũng chẳng có bạn bè gì, ngày nào em cũng rất nhớ anh, muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng em lại nghĩ nhất định anh đã có người mới rồi, nếu em tìm anh, nhất định anh sẽ cười nhạo em, rõ ràng là do em tự muốn rời đi."

"Em nói những lời này với anh để làm gì?" Anh lạnh lùng nói: "Anh đâu phải là ai của em."

Tôi kinh ngạc nhìn anh: "Anh, chẳng lẽ anh không phải đến để nối lại tình xưa sao?"

Nếu không tại sao lại nấu ăn ở ngay dưới lầu nhà tôi, cố ý dụ dỗ tôi chứ?

"Em coi anh là con ch.ó để đùa giỡn à?" Sắc mặt anh u ám nói: "Muốn chia tay thì chia tay, muốn tái hợp thì tái hợp? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?"

Tôi nhìn anh, đau lòng nói: "Chia tay thì chia tay, đưa em một ít thức ăn anh nấu đi, em thèm món ăn quê hương lắm rồi, em không thể nào "trắng tay" ra về được."