Thái Tử Gia “Không Dễ” Theo Đuổi

Chương 2

6

Khoảng thời gian sau đó, tôi giống như kẻ biếи ŧɦái vậy. Anh đi đâu, tôi đi theo đó. Anh lên lớp sớm, tôi sẽ mua bữa sáng cho anh. Sau đó, ngồi cạnh anh cùng nhau nghe giảng.

Anh tan học, nếu về ký túc xá, tôi sẽ đi cùng anh. Có mấy lần còn gặp dì giúp việc đến dọn dẹp quần áo đã mặc đem đi giặt giũ cho anh.

Tôi vô cùng tự nhiên hỏi: "Dì ơi, dì đến lấy quần áo đã mặc của Tại Châu hả? Sau này cháu sẽ giúp anh ấy giặt, dì đừng đến nữa."

Dì giúp việc không để ý đến tôi.

Tôi nói với Thái tử gia: "Nhà anh thật là nhà từ thiện đấy, còn thuê cả người câm điếc nữa."

Bạn cùng phòng của anh đều rất thích tôi, bởi vì tôi thường xuyên mua đồ ăn thức uống cho cả phòng của bọn họ, còn mua cả món thịt viên sốt cà chua ở nhà ăn số 2 cho bọn họ.

Thịt viên sốt cà chua là món ăn nổi tiếng, muốn ăn là phải đi giành giật mới có. Nhưng mấy vị Thái tử gia này lại không muốn hạ mình đi giành đồ ăn.

7

Bởi vậy, tôi vào phòng ngủ của bọn họ như vào chỗ không người. Tôi còn giúp bọn họ quét dọn vệ sinh. Sau khi dì giúp việc thu dọn quần áo xong, Thái tử gia bắt đầu mở máy tính, sau đó là làm việc.

Tôi ngồi bên cạnh im lặng nhìn một hồi.

Đúng vậy!

Anh vẫn không thèm để ý đến tôi.

Mỗi lần tôi đều ngồi bên cạnh, im lặng nhìn anh, cũng may là anh rất đẹp trai.

Nghĩ đến cảnh mẹ anh sau này sẽ cầm 500 vạn đuổi khéo tôi. Tôi lại càng thêm vui vẻ, thoải mái.

Thỉnh thoảng, tôi sẽ hỏi: "Anh như vậy có thấy nhàm chán không? Em hát hay lắm, hay là em hát cho anh nghe một bài nhé?"

Anh sẽ lạnh lùng mở miệng: "Không cần."

"Vậy hay là em kể chuyện cho anh nghe?"

"Không cần."

"Vậy em kể cho anh nghe về bản thân em vậy, anh cũng không thể nào không tìm hiểu về người theo đuổi mình..."

Nói xong, tôi sẽ mặc kệ sự từ chối của anh, thao thao bất tuyệt nói về ưu điểm của mình.

"Em thấy, chúng ta rất xứng đôi, anh cao 1m9, em cao 1m6, đi cùng nhau, người khác sẽ phải thốt lên là "cặp đôi đũa lệch" đáng yêu nhất. Hơn nữa, nghe nói em còn là hoa khôi của khoa chúng ta, sau này chúng ta đi đâu cũng sẽ được người ta ngưỡng mộ. Đúng rồi, anh xem anh này, suốt ngày không nói câu nào, em lại nói nhiều như vậy, sau này chúng ta ở bên nhau, thật là hòa hợp biết bao."

Có lúc tôi sẽ chọn những khoảnh khắc huy hoàng trong cuộc đời mình để kể cho anh nghe.

"Hồi bé, bài văn của em từng được giáo viên khen ngợi, anh đoán xem vì sao?"

Bàn tay đang click chuột của anh khựng lại, sau đó tiếp tục nghịch máy tính của mình, hoàn toàn không để ý đến tôi.

Sau đó, tôi cười ngây ngô: "Bởi vì em viết hay. Ha ha ha ha."

Anh tỏ ra vẻ mặt chán ghét, cứ như câu chuyện đó một chút cũng không buồn cười vậy.

"Anh có biết, bình thường khi giáo viên yêu cầu chúng tôi tự giới thiệu bản thân, nói về sở trường của mình, em sẽ nói gì không?"

Anh ra vẻ mặt nhẫn nhịn. Tôi nói: "Em sẽ nói tóc của em đặc biệt dài. Ha ha ha ha."

"Lớp chúng em lúc trước có một bạn học nói rằng lông chân của cậu ấy đặc biệt dài, ha ha ha ha."

"Này, lông chân của anh có dài không? Em nghe nói những người đàn ông có nhiều lông chân thường dễ bị hói đầu, anh có muốn em giúp anh xem thử không?"

Lúc này, anh sẽ nói với tôi một chữ: "Cút."

Tôi vẫn hỏi anh: "Anh muốn ăn gì? Em đi mua cho anh?"

Chỉ khi nào tôi hỏi anh muốn ăn gì thì anh mới để ý đến tôi.

8

Những lúc như vậy, anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó gọi món.

Nhà ăn trường chúng tôi rất ngon.

Bởi vì ngon nên đám sinh viên chúng tôi, vừa ham ăn lại lười biếng, đến giờ ăn đều phải bò dậy từ trạng thái bán thân bất toại để đi lấy cơm.

Buổi trưa, tôi mua cơm cho phòng ngủ của bọn họ, xách một túi lớn quay về. Dì quản lý ký túc xá nhìn thấy tôi, lắc đầu lia lịa.

Có lần tôi nghe thấy dì ấy nói: "Thật là hết thuốc chữa, con gái thời nay, da mặt dày thật đấy."

Lúc bước vào cửa, Thái tử gia liếc nhìn tôi một cái, nói: "Sau này đừng mua cơm cho bọn họ nữa."

Bạn cùng phòng của anh lập tức kêu gào, nói sao có thể phân biệt đối xử như vậy chứ.

Anh bảo bọn họ cút.

Hai chúng tôi ngồi ăn cơm ở bàn của anh.

Tôi cảm thấy thanh tiến độ theo đuổi anh lại tăng thêm một đoạn. Tôi cũng thấy cách chung đυ.ng của tôi và anh thật kỳ diệu.

Sau một tháng ở chung.

Bảo là anh dễ theo đuổi thì đúng là có hơi khó thật, giống như người câm điếc bị mất khả năng nghe và nhìn một cách có chọn lọc vậy, chỉ nghe những lời mình muốn nghe mà thôi.

Bảo anh khó theo đuổi, nghe nói lúc anh lên lớp, bên cạnh là không cho ai ngồi, vậy mà tôi có thể ngày ngày ngồi cạnh anh, quấy rầy anh.

Tôi còn có thể quang minh chính đại có một chỗ đứng trong phòng ngủ của anh, ví dụ như bây giờ, tôi nói muốn vừa ăn cơm vừa xem phim, anh liền đưa máy tính cho tôi.

Đôi khi nhìn thấy cảnh tượng "nhức mắt", anh sẽ che mắt mình lại, nói với bạn cùng phòng: "Bố mù mất, bây giờ đúng là có đủ loại kịch bản ngu ngốc."

Tôi sẽ nhìn anh với vẻ mặt khinh bỉ: "Chưa thấy việc này ngoài đời bao giờ à!??"

Ngày nào tôi cũng phải ngủ trưa.

Ăn cơm xong, tôi tự mình về ký túc xá.

Trước khi đi, bạn cùng phòng của anh nháy mắt với tôi, nhỏ giọng nói cho tôi biết Thẩm Tại Châu sắp sinh nhật.

Tôi nghĩ, nhất định mình phải làm một màn tỏ tình thật hoành tráng. Bây giờ tôi cứ ếch ngồi đáy giếng như vậy, mẹ anh sẽ chẳng mảy may d.a.o động.

Hơn nữa, bây giờ anh hoàn toàn coi tôi như osin miễn phí.

Tuy ở bên cạnh anh cũng rất vui.

Nói cho cùng, vẫn là do tôi thấy vui mà thôi, tôi thường xuyên tự biên tự diễn như đang diễn hài độc thoại vậy, không chỉ có thể chọc cười người khác mà còn có thể tự chọc cười chính mình.