Mặc Nhận

Chương 27

Nhưng hắn nghe thấy có ai đó đang gọi mình, mông lung mơ hồ, tựa hồ vọng lại từ một nơi rất xa xôi.

… Chủ thượng…!

Lại tựa hồ như ở rất gần, nôn nóng, bi thương, cùng lo lắng.

“—— Chủ thượng!!”

……

Sở Ngôn đột nhiên mở to mắt.

Trước mắt hắn, ánh trăng thanh tĩnh như nước.

Sở Ngôn cảm thấy đầu mình đau đến muốn nứt ra, tức ngực khó thở, tầm nhìn khi chớp khi tắt. Nhắm mắt lại mở ra, mới thấy rõ tình cảnh hiện tại.

Nơi này bên ngoài Cửu Trọng Điện, ở một khu vực hẻo lánh nào đó trong rừng hoang. Xung quanh cây ngã chồng lên nhau, trên mặt đất là một lớp cành lá cùng cánh hoa rơi rụng.

Khắp bốn phía, không khí chấn động, dư âm của nội lực phát ra còn chưa lắng xuống hết.

Mà tay phải hắn đang đặt trên chuôi một thanh trường kiếm đen nhánh vô cùng quen mắt, hai tay Mặc Nhận giữ chặt vỏ kiếm, cả người đang bị hắn ấn lên một thân cây.

Dưới bóng trăng mát lạnh, nam nhân áo đen chỉ dùng một chân dẫm trên nửa cành cây, gần như lơ lửng trên không, đã rơi vào tình thế hung hiểm cực điểm, ngàn cân treo sợi tóc.

Nhưng thần sắc Mặc Nhận lại giống như vừa trút được gánh nặng, giọng nói thậm chí còn hàm chứa một thoáng vui mừng: “Chủ thượng! Người tỉnh rồi.”

Sở Ngôn bỗng nhiên ý thức được hết thảy những gì vừa phát sinh. Gió đêm thổi qua, sau lưng hắn đã lấm tấm mồ hôi lạnh, một cảm giác sợ hãi từ lòng bàn chân truyền tới đỉnh đầu.

Sở Ngôn cảm thấy sống lưng mình cứng ngắt. Trong lúc kích động, hắn tẩu hỏa nhập ma mà mất hết thần trí, còn động thủ với A Nhận…

Tay phải hắn nhanh chóng triệt hết lực đạo, tay trái lại hoảng loạn mà muốn đỡ Mặc Nhận. Đáng tiếc thị vệ không nhận ra, tự mình nhẹ nhàng nhảy xuống, hai tay ôm kiếm hành lễ, vẫn cung kính đến chẳng thể chê trách: “Mới rồi tình thế bất đắc dĩ, thuộc hạ mạo phạm chủ thượng, thỉnh chủ thượng trách phạt.”

Sở Ngôn đột nhiên tiến lên một bước, duỗi tay nâng mặt Mặc Nhận lên, thấy khóe môi nhợt nhạt dính một vệt đỏ chói mắt. Điện chủ dùng đầu ngón tay chạm nhẹ, quả nhiên là máu.

“Chủ thượng…” Mặc Nhận hơi giật mình, lại thấy sắc mặt Sở Ngôn cực kỳ kém, vội nói, “Người có chỗ không khỏe.”

“Ngươi…” Sở Ngôn lắc đầu, giọng nói đều phát run, nửa ôm lấy Mặc Nhận mà ngơ ngác, cả xưng hô cũng lộn xộn, “Ta —— ta làm ngươi bị thương!?”

Mặc Nhận kinh ngạc ngẩng đầu, sửng sốt một chút mới phản ứng lại: “Thuộc hạ không sao.” Dứt lời, y vô cùng tự nhiên mà gục đầu xuống, nghiêng nghiêng lui về phía sau một bước, vòng bên cạnh Sở Ngôn, thấp giọng nói: “Thuộc hạ cả gan, xin cho thuộc hạ giúp chủ thượng điều hòa nội tức.”

—— Không sao? Cái tên này, tình trạng thân thể hiện tại còn dám nói không sao? Còn muốn giúp mình điều hòa nội tức, chán sống rồi?

Sở Ngôn bị một câu nhẹ nhàng bâng quơ này của Mặc Nhận làm tức nghẹn họng, không nói nổi một lời. Hắn vừa tức vừa đau, lại hận chính mình, vậy là đơn giản trực tiếp ôm Mặc Nhận ấn ngồi xuống đất, phất tay điểm mấy đại huyệt trước ngực y, chậm rãi rót nội lực vào.

Đến phiên Mặc Nhận kinh hãi. Y vội giãy giụa: “Chủ thượng, không được!”

“Đừng nhúc nhích!!” Sở Ngôn quát lên một tiếng, trong đêm tối có thể thấy được hắn gấp đến độ đuôi mắt cũng ửng đỏ. Mấy ngày nay Mặc Nhận năm lần bảy lượt hao tổn chính mình, thương chồng thêm thương, hắn thật sự sợ sẽ để lại tổn hại lâu dài…

“…”

Quả thật những lúc như thế này, cứng rắn vẫn có tác dụng. Mặc Nhận khẽ run một chút, mím môi không dám nói gì.

Cũng không biết vì sao, y thấy tuy chủ thượng tuy giận dữ, nhưng lần này hơi có cảm giác giống như miệng cọp gan thỏ. Y thậm chí còn nghe ra một chút ý vị nghẹn ngào.

Ước chừng… là nghe lầm thôi.

Dùng nội lực thăm dò, Sở Ngôn không khỏi kinh hãi, tuy đã đoán được tình trạng Mặc Nhận hiện giờ tất nhiên không tốt, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng đến thế này.

Chính hắn vừa rồi một phen nội tức nghịch hành còn chưa bình ổn lại, lúc này cũng bất chấp, chậm rãi đưa nội lực vào cơ thể Mặc Nhận, bảo vệ phế phủ và kinh lạc đã có dấu hiệu kiệt quệ.

Gió đêm thổi qua, hai người ngồi đối diện nhau trong rừng lê lộn xộn. Một lúc sau, Mặc Nhận cau mày, trên mặt nổi lên một tầng ửng hồng bất thường.

Sở Ngôn sắc mặt trầm xuống, nói: “Nhổ ra.”

Mặc Nhận đưa mắt nhìn hắn, lại không chịu động đậy. Sở Ngôn trong lòng nóng nảy, vỗ một chưởng trước ngực y. Mặc Nhận rên lên một tiếng, thân trên không tự chủ được mà nghiêng về phía trước, há miệng phun ra một ngụm máu đen, bắn tung tóe lên vạt áo Sở Ngôn.

“Khụ, khụ khụ…”

Mặc Nhận che miệng liên tục sặc ho, lại hốt hoảng nhìn lên. Trên y phục Điện chủ đã dính vết máu chói mắt, còn lấm lem ra xung quanh, dù là trong đêm tối cũng nhìn thấy rất rõ ràng.

Bẩn rồi…

Y thế nào lại làm bẩn xiêm y của chủ thượng rồi!?

Nhưng y còn chưa kịp cáo tội, thân thể hư nhược đã được một cánh tay ôm qua. Sở Ngôn nửa ôm Mặc Nhận trong ngực mà vỗ lưng y, giúp y tống hết tàn huyết ra ngoài, miệng nhẹ nhàng nói: “Được rồi, được rồi… Như vậy sẽ không sao nữa, đừng sợ.”