Mặc Nhận

Chương 18

Sắp xếp lại mấy dòng suy nghĩ, Sở Ngôn gọi Thu Cẩn theo mình rời khỏi tẩm điện, hướng đến chỗ Liên Hoa Điện trong trí nhớ.

Lúc này, Liên Hoa Điện còn chưa được mở rộng, chỉ có một khu vườn nhỏ nằm sau gian chính điện thôi. Cuối hành lang quanh co màu đỏ thẫm có một thanh niên nhỏ nhắn mềm mại vận y phục trắng đang đứng chờ, tóc dài đen nhánh được cố định bằng trâm ngọc, cả người như thiên tiên trong tranh thủy mặc.

Bạch Hoa.

Hoa Nhi của hắn…

Sở Ngôn nhếch môi cười lạnh, che đậy sát khí vừa nhen lên trong lòng, bình thản chỉnh trang lại y phục, đổi thành vẻ mặt thường ngày đến đón tiểu mỹ nhân áo trắng mà y từng ấp ủ trong tay, nâng niu chiều chuộng.

Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, người kia vui mừng quay đầu lại, nắng ban mai rực rỡ soi chiếu làn da trắng như tuyết, đẹp đến khiến người ta choáng váng.

“Sở đại ca!”

Bạch Hoa chớp mắt, chạy bước nhỏ đến trước mặt Cửu Trọng Điện chủ. Cơ thể hắn trời sinh có hương thơm, thân hình vừa lay động, mùi hương ngọt thanh nhàn nhạt đã phảng phất tan trong gió.

Thiếu niên mỉm cười chớp đôi mắt sóng sánh như có nước, hàng mi cong cong, giống một con nai con ngơ ngác trong rừng sâu u tĩnh. Hắn đầu tiên là vui vẻ gọi Sở Ngôn một tiếng, lại chuyển sang Thu Cẩn, ngoan ngoãn gật đầu chào hỏi: “Thu Cẩn cô nương.”

Vẻ mặt thanh thuần trong sáng, nhìn không ra chút dấu vết nào của máu tanh cùng thứ bóng tối hắc ám nuốt chửng hết thảy.

……

Trong Trung Càn Điện, người trên giường chậm rãi mở mắt.

Mặc Nhận xốc chăn lên ngồi dậy.

Sở Ngôn điểm huyệt không dùng đủ nội lực, dùng lên người bình thường có thể khiến người ta ngủ hết một buổi, nhưng muốn phong bế Mặc Nhận, người có nội lực chỉ đứng sau Cửu Trọng Điện chủ, là không thể.

Có lẽ Mặc Nhận trước mắt nhất cử nhất động đều quá giống với đời trước, cảm giác thân thuộc đó khiến Sở Ngôn trong tiềm thức vẫn xem y là “phế nhân” không còn nội lực, kinh mạch đứt đoạn, yếu ớt bất kham kia, lơ đễnh một chút thôi liền phạm sai lầm.

“…”

Mặc Nhận nhìn hướng Sở Ngôn cùng Thu Cẩn rời đi, vẻ u ám dần hiện lên trên gương mặt của y.

Y nghe Sở Ngôn muốn rời điện, rốt cuộc là chuyện gì mà Sở Ngôn có thể mang theo Thu Cẩn, lại để phòng không muốn y biết?

Mặc Nhận cẩn thận mà suy tư một hồi lâu, trong mắt hiện lên sự nhẹ nhõm.

À, thì ra là thế.

Y nhớ đời trước, cũng vào thời điểm này, chủ thượng cùng Bạch Hoa đi ngắm hoa trong rừng lê ở phía nam ngọn núi.

Tại nơi này, chủ thượng cùng Bạch Hoa dạo bước ngắm rừng hoa, pha trà hoa lê, lưỡng tình tương duyệt, hứa cùng bạc đầu. Nếu Bạch Hoa đúng là một công tử nghèo khó bình thường, thì đây là một câu chuyện xưa cũ có hậu đến nhường nào.

Tiếc rằng… hắn không phải!

Vẻ mặt Mặc Nhận bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo như một lưỡi kiếm xuất khỏi vỏ, sát khí nhàn nhạt hiển lộ quanh quẩn, sau đó bị y bình tĩnh áp xuống.

Hiện tại vẫn chưa được.

Đã lâu không chạm vào kiếm, võ công của y chắc hẳn đã sa sút. Hơn nữa, có chủ nhân ở cạnh Bạch Hoa, y còn đang bị thương, không có khả năng đắc thủ.

Mặc Nhận nhìn hai tay mình, miễn cưỡng siết chặt nắm đấm. Dùng sức quá mức khiến các khớp tay y chuyển xanh, vài giọt máu rơi ra từ giữa những kẽ tay rung rẩy.

Y… không gϊếŧ nổi Bạch Hoa!

Nhưng cho dù như vậy, y cũng không thể an ổn mà ở lại đây. Dù Sở Ngôn không muốn thấy y, y cũng không thể trơ mắt mà nhìn chủ thượng một lần nữa rơi vào cái bẫy tình ngọt ngào mà Bạch Hoa giăng ra. Ngoài ra, y còn phát hiện đời này có rất nhiều điểm bất đồng với đời trước, y thật sự sợ sẽ phát sinh thêm biến động nào khác, không thể mặc kệ Sở Ngôn cùng Bạch Hoa rời khỏi tầm mắt mình.

Huống hồ…

Mặc Nhận nhìn về bên trái, thấy bên trong tủ gỗ lim mạ vàng có trà cụ của Sở Ngôn, là bộ ấm tử sa thượng hạng.

Mặc Nhận đỡ mép giường đứng dậy, nhẹ nhàng mở tủ lấy ra bộ trà cụ tinh xảo. Y vuốt ve vành chén, cảm giác quen thuộc cùng hồi ức ùa về trong lòng.

Sở Ngôn thích trà, cho nên đời trước y là thị vệ xuất thân từ Ám đường cũng luyện trà nghệ. Tiếc rằng kể từ khi Sở Ngôn cùng Bạch Hoa đối ẩm ở rừng lê, trà của y pha đều thành “vô vị”, từ đó về sau y không còn cơ hội chạm đến bộ trà cụ này. Chẳng bao lâu nữa, chuyện xưa sẽ sống động mà tái diễn một hồi.

Vì không cam lòng nên ban đầu sẽ sinh ra một chút phản kháng, nhưng không cam lòng mãi cũng thành quen. Y chỉ tiếc rằng, sống lại rồi mà vẫn không kịp dâng trà cho chủ thượng một lần.

… Không kịp?

Ngón tay của Mặc Nhận dừng lại, cảm nhận được cảm giác mát lạnh từ món đồ truyền đến, sau đó khẽ siết đầu ngón tay.

Không, đời này chủ thượng không mang bộ trà cụ này theo, hiện tại chúng đang ở trong tay y. Nếu đây là cơ hội trời cao ban cho, y không thể không tham lam một lần…