Là chính mình… đòi hỏi quá nhiều.
Sở Ngôn sửa sang lại y phục đứng dậy, hướng đến cửa tẩm điện, ra được nửa chừng rồi đứng ở cửa quay đầu lại nói: “Nhớ uống thuốc, chờ cô quay lại.”
Mặc Nhận thấp giọng đáp ứng: “Vâng.”
Tiếng bước chân của Sở ngôn càng lúc càng xa.
Mặc Nhận nhìn chủ thượng ra khỏi tẩm điện, miễn cưỡng dựng người dậy. Y nhịn đau bước xuống giường, chân trần chậm rãi hoạt động.
Y lặng lẽ dán vào cửa sổ sát góc tường, có chút mệt mỏi mà nhắm mắt.
Bên ngoài truyền đến vài tiếng chim lảnh lót, cùng thanh âm nam nhân trò chuyện đứt quãng.
“… Hoa Nhi thật sự lo lắng… chỉ là nghĩ… lại bị ngăn lại trước cửa… Sở đại ca, Hoa Nhi làm sai chuyện gì rồi sao?”
“Hoa Nhi chớ nghĩ nhiều… chuyện Mặc Nhận rốt cuộc… Cô không thể… Không phạt nặng được…”
“Hoa Nhi biết… thân là người ngoài… không trách Mặc thị vệ coi khinh…”
“… Là một thuộc hạ hữu dụng thôi… y dễ bị lừa… tùy tiện dỗ dành là được …”
Trong tẩm điện, Mặc Nhận vẫn an tĩnh nhắm mắt như cũ, dường như cái gì cũng không nghe thấy. Đôi khi tai thính mắt tinh quá mức thật sự không phải là chuyện tốt, y có hơi hoài niệm khoảng thời gian bị mất hết nội lực ở đời trước.
Kỳ thực cũng không phải toàn là khó chịu, dù sao cũng đã lường trước rồi… Ít nhất, chủ thượng nói y hữu dụng, y vẫn thấy vui vẻ.
Nhưng mà, sao phải bận tâm như thế? Bản thân mình có cần dỗ dành lừa gạt gì đâu. Chỉ cần Sở Ngôn hạ lệnh, y có thể lập tức quỳ xuống hiến mạng cho chủ thượng.
Đời trước y làm còn chưa đủ tốt sao? Nhiều năm như vậy, chủ thượng còn xem y là một thuộc hạ bình thường, phải tiêu hao tinh lực mới dụ dỗ được…
Mặc Nhận trong lòng đau ê ẩm. Y biết mình suy nghĩ quá nhiều, không phải là một thị vệ lý tưởng luôn làm hài lòng chủ nhân. Chỉ là, cứ hễ đυ.ng đến chuyện liên quan đến Sở Ngôn, y không thể làm một thanh kiếm vô tri vô giác như ý chủ thượng muốn, càng không thể làm một con chó chỉ biết vẫy đuôi với người.
Tính ra thì, đời trước bị chủ nhân ghét bỏ cũng không phải là không có lý do.
Đời này… nên tìm cơ hội gϊếŧ Bạch Hoa trước, sau đó nhanh chóng tự kết liễu mình, không tăng thêm phiền toái cho chủ nhân.
Sở Ngôn cùng Bạch Hoa cười cười nói nói, y bên cửa sổ trông thấy hai bóng người kia xa dần.
“…”
Mặc Nhận chậm rãi thả lỏng cơ thể, thở ra một hơi, dựa nghiêng trên mặt tường lạnh băng, sắc mặt không buồn không vui.
Bỗng nhiên, y cong người, sống lưng gầy gò cuộn lại, tay phải che miệng, bắt đầu ho khan dữ dội, ho đến khi không thở nổi nữa, gò má vốn nhợt nhạt đã đỏ bừng lên.
Máu đỏ thẫm tuông ra từ kẽ tay y.
… Khó thở công tâm, kinh động đến nội tạng vốn còn đang thương tổn vì hình phạt.
Mặc Nhận sắc mặt không đổi, lấy khăn lau sạch máu trên mặt đất, lại nhớ đến lời căn dặn của chủ thượng, trở về mép giường bưng chén thuốc uống một ngụm.
Vị đắng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dạ dày đã lâu ngày không ăn gì, vô cùng khó chịu. Mặc nhận chịu đựng cơn buồn nôn, bình thản nuốt xuống từng ngụm thuốc.
Đây đều là dược liệu tốt nhất, y không thể lãng phí.
Khi Sở Ngôn trở về đã là chạng vạng.
Hắn dùng ngón tay xoa thái dương, có chút khó chịu. Rõ ràng kiếp trước yêu chiều Bạch Hoa hết mực, bây giờ sống lại lại không hề có chút cảm giác dư thừa nào, ngẫm đến cũng thật kỳ quái.
Sở Ngôn vốn dĩ muốn ổn định Bạch Hoa, tìm kiếm dấu vết để bí mật truy tra kẻ đứng sau hắn. Thế nhưng Bạch Hoa bề ngoài nhã nhặn hiền lành, bên trong khôn khéo hơn người, trong khoảng thời gian ngắn hắn không tra ra được manh mối nào.
Sở Ngôn lúc nhỏ gặp nhiều chông gai, sau khi ngồi lên vị trí Điện chủ rất chán ghét thủ đoạn tranh đoạt. Trước khi gặp Bạch Hoa, hắn chỉ si mê võ học, sau khi tiểu rắn độc kia áp tới, hắn một lòng nhào vào, càng bớt đi tinh lực lo chuyện giang hồ.
Cửu Trọng Điện nằm ở nơi hẻo lánh xa xôi, dễ thủ khó công, tuy cũng giao thiệp không ít phe phái nhưng hết thảy đều có tính toán chừng mực, hiếm có ai bạt mạng lội vào vũng bùn không nên lội. Hơn nữa, Cửu Trọng Điện nội hàm sâu xa, hành sự bí mật, tuy khó dò nông sâu nhưng cũng không phải là một thế lực đe dọa đến trật tự thiên hạ, không tạo ra kẻ thù không đội trời chung, tự nhiên cũng tương đối thanh nhàn.
Vậy nên, Cửu Trọng Điện xem như nửa chính nửa tà, xưng là tà giáo quỷ thần khó lường, nói trắng ra chỉ là Điện chủ lười quản tục sự thôi.
Nhưng hiện tại đã khác rồi. Cảnh Cửu Trọng Điện sụp đổ hiện lên ngay trước mắt. Sở Ngôn không thanh nhàn nổi nữa.
Phiền nhất là, chuyện chết đi sống lại kinh hãi thế tục đến vậy lại chẳng có ai để nói cùng, cứ nghẹn trong lòng đến ngứa ngáy khó chịu.
Sở Ngôn bước đến cửa tẩm điện, giơ tay ngăn cản người hầu hai bên hành lễ.
Lúc này A Nhận có lẽ đã ngủ rồi, thương thế nặng như vậy…